Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Hai bên không ngừng giằng co, nhưng bên phía đen tối dơ bẩn vẫn đang chiếm thượng phong, khiến hơn nửa người thây khô chuyển sang màu đen, tỏa khói đen lượn lờ, huyết tinh khát máu xộc cả lên trời, vô cùng mạnh mẽ!
Nhưng đa phần khí tức của nó lại tập trung để chống lại lưu ly phật quang, so với khí tức khủng bố cực điểm trước đó đã bị giảm bớt khá nhiều, chỉ còn hơi nhỉnh hơn Bích Hà Nguyên Quân một chút.
Đám Mạnh Kỳ hết hồn, trong lòng run rẩy, cả đám quyết định cực nhanh, không chút do dự.
Nguyễn Ngọc Thư phun một ngụm máu vào Tê Phượng cầm, khiến thân đàn tỏa ánh sáng mênh mông, phủ phía trước người cô.
Hai bàn tay đặt lên mặt đàn.
Từ trên chín tầng trời, một tiếng kêu cao vút trong trẻo cất lên, xuyên qua tầng mây, xé rách ma khí lẫn phật quang, thấu vào tận đáy lòng, dù là cả trăm con chim cùng hót cũng không tạo ra được sự tuyệt vời đến như vậy, thực khó mà tìm được từ nào miêu tả được cảm giác này.
Thây khô run lên, những sợi ma khí bay ra đều bị tiêu tán.
Nó đứng im, như đang lắng nghe tiếng phượng kêu kia.
Mạnh Kỳ huy đao chém ra.
Hắn không kích phát Phật Tiền Thanh Đăng, lần này không giống niệm kinh siêu độ La Hán lần trước, lần đó còn có tấm biển Đại Lôi Âm Tự của Phật Tổ hỗ trợ, hiện giờ thanh đăng đã tổn hại, chỉ còn cỡ sơ nhập Ngoại cảnh, dù có thể hỗ trợ phật quang, nhưng e là vẫn không đủ để áp chế ma khí, nên trước mắt phải làm tà ma bị thương tổn trước, tiêu giải bớt một phần, sau đó mới ra tay.
Lúc này, hắn đã quên đi tất cả những chuyện khác, toàn bộ lực chú ý đều dồn lên người tà ma.
Dưới áp lực mạnh mẽ, những thu hoạch tích lũy từ trước tời giờ đã bắt đầu biến chuyển, khiến võ đạo của Mạnh Kỳ bước vào một cảnh giới mới.
Oanh, khiếu thứ tám lặng lẽ mở ra, sinh mệnh và tinh khí chuyển hóa điên cuồng xoay tròn, khiến chân khí, tinh thần của hắn đều bứt đứt ràng buộc, được nâng lên một bước!
Tiền âm khiếu huyệt được mở, lại có thêm một con đường bài xuất những dơ bẩn trong người ra ngoài!
Thiên Chi Thương rung lên tám lần, tử điện bắn ra, hóa thành cuồng long.
Xung quanh bỗng nổi mây mù, mây đen kéo tới, bên trong lấp lóe những tia chớp ngoằn ngoèo, và tiếng sấm đì đùng.
Ầm vang!
Một tiếng sấm to nổ vang, Mạnh Kỳ đã chém ra, dòng khí xung quanh đều tụ vào một đao này!
Oanh long long!
Những tia chớp to sáng lóe không ngừng bắn xuống, hợp với đao thế, mưa to đổ xuống ào ào, bắn nước lên tung tóe.
Bùm bùm, thiên lôi đạo đao, điện quang hội tụ, hóa thành cự long, cùng với tử điện, khiến cả đất trời sáng lòa, dữ dội!
Những tia chớp và điện xa đánh nát ma khí, xua tan phật quang, bắn vào mặt đất tối tăm, khiến đám cây cối của ma giới bị đốt cháy thành khói.
Ầm vang!
Cuồng long màu tím ầm ầm bổ vào thây khô.
Chậm hơn Mạnh Kỳ nửa nhịp, Tề Chính Ngôn cũng thi triển ra Ngàn Dặm Đóng Băng, thôi phát Long Văn Xích Kim Kiếm.
Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống, trở nên lạnh băng, hắc khí hóa thành những tầng băng đen ngòm.
Mưa rơi tuyết ngưng tụ thành tuyết, bay đầy trời như lông ngỗng, một làn sáng như một con rồng bắn vào thây khô, nơi nó đi qua, vạn vật đều như đóng băng.
Cùng lúc, Triệu Hằng lôi ra một cái ấn nhỏ màu vàng, trên ấn khắc ba con kim long ngũ trảo, tôn quý trang nghiêm, vạn tà bất xâm.
Tiểu ấn kích phát, hóa thành ba con kim long có to có nhỏ, bay vòng quanh chiếc ấn, tỏa ra ánh sáng huyền hoàng, tẩy sạch dơ uế của không gian và mặt đất quanh đó.
Giang Chỉ Vi còn chậm hơn ba người một chút, khí tức đã trở thành vô tình, không có bạn không có thù, không có thắng không có thua, không có sinh không có tử, Kiếm Xuất Vô Ngã.
Trời đất trở nên tối đi khiến làn kiếm quang càng thêm sáng lạn, với khí thế có thể chém đứt tất cả mọi trở ngại, mọi nguy hiểm, sinh tử luân hồi, ma khí phật quang, đều vì ứng kiếm mà ra.
Kiếm khí kích động, mặt đất xuất hiện một đường kiếm sẫm màu, cây cối đứt tung bay lên, chỗ bị chém bằng phẳng bóng loáng, một ngọn núi tự nhiên vỡ tung!
Cả đám đều dùng hết toàn lực thi triển, tấn công có trình tự đàng hoàng!
Thất khiếu Mạnh Kỳ đều rỉ máu, nhưng đành chịu, không thể phân tâm vận chuyển Xá Thân Quyết, trong lòng chỉ có đao này, chỉ có ma này mà thôi!
Con cự long tím đánh trúng thây khô, tiếng nổ không ngừng, đánh tan rất nhiều ma khí.
Nhưng thây khô đã thoát khỏi kềm chế của Phượng Minh Cửu Thiên, tay phải nắm thành quyền, đánh ra, trúng vào thân đao của Mạnh Kỳ.
Một quyền này đánh ra, chung quanh trở nên tối đen, mọi ánh sáng đều như bị hút mất, không còn nhìn thấy gì khác, chỉ thấy những hắc ảnh vặn vẹo từ đâu xuất hiện, đánh vào lôi đình màu tím.
Ầm vang!
Lôi đình nổ tung, Mạnh Kỳ bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi, ngã nhào.
Nếu không phải thây khô mới thoát khỏi ảnh hưởng tiếng đàn, không thể dùng ra toàn lực, chỉ một quyền này cũng đủ làm đao rời khỏi tay Mạnh Kỳ, gãy xương.
Bùm bùm, ma khí bị diệt bớt, khiến việc áp chế phật quang trở nên khó khăn hơn.
Trên thân thây khô không hề có vết thương nào.
Hàn ly đánh tới, băng lãnh bức người, đóng băng thây khô trong những tầng băng ma khí đen ngòm.
Kiếm ý xuyên qua, sắp chém vào thây khô.
Thây khô vung tay trái, chặn kiếm khí.
Xoạt!
Kiếm khí vỡ ra, mà lòng bàn tay của thây khô không bị một vết nào cả!
Tách tách tách, băng tầng nứt ra, tiểu ấn huyền hoàng như núi, đập xuống đầu thây khô.
Tang! Thây khô bị đông cứng, không né kịp, đầu bị đập trúng.
Ánh sáng huyền hoàng rực lên, ba con kim long chui vào trong thân thể thây khô.
A! Thây khô tru lên, trán xuất hiện vết máu, từng luồng ma khí phun ra, muốn xé nát kim long.
Phật quang rực lên, nhưng vẫn chưa đoạt được lại quyền khống chế.
Bỗng nhiên, thân thể thây khô hóa thành vô số hắc ảnh, tỏa ra xung quanh bỏ chạy, Bạch Hồng Quán Nhật Kiếm chỉ đâm trúng vài hắc ảnh trong số đó, khiến chúng tan thành mây khói.
Những hắc ảnh còn lại tụ lại, bổ nhào vào người Triệu Hằng.
Tang tang tang, nhiều món đồ trên người Triệu Hằng vang lên tiếng vỡ tan, ánh sáng vàng tím đỏ đủ màu lóe lên, ngăn cản hắc ảnh.
Hắc ảnh này rất mạnh, những ánh sáng đủ màu kia chỉ cản được nó chậm đi một chút mà thôi.
Một tiếng long ngâm vang lên, mênh mang mạnh mẽ, chấn động Ma giới, Nguyễn Ngọc Thư lại bắn ra Lang Hoàn Thập Nhị Thần Âm, hai mắt mất đi thần thái, hôn mê ngã xuống đất.
Ma khí quay cuồng tán ra, như muốn né long ngâm, hắc ảnh khựng lại.
Mạnh Kỳ nghiến răng, vận chuyển Xá Thân Quyết, tinh khí thần ý lại leo lên đỉnh phong, tay trái Lưu Hỏa hoàn toàn kích phát.
Tay phải của hắn vẫn còn đang bị tê liệt nên phải dùng tay trái lấy kiếm tấn công địch.
Hắn vẫn chưa dùng Phật Tiền Thanh Đăng, bởi vì ma khí vẫn còn chiếm thế thượng phong, Huyền Hoàng Tiểu Ấn của Triệu Hằng mới diệt được có một phần thôi.
Một ánh kiếm đỏ rực, đẹp không sao tả xiết, không chút làm màu, mang theo pháp lý kiếm đạo bừng lên.
Trường kiếm đâm trúng hắc ảnh đang đứng sững, một làn âm hỏa từ lòng bàn chân của nó đâm lên, một tia hỏa diễm mang theo uy lực của Thiên Long vàng óng ánh từ mi tâm đâm xuống.
Hai người không ngừng thiêu đốt ma khí, càng lúc càng mạnh.
Song ma diễm trong người thây khô đã bùng nổ, như cuồng phong sóng lớn, trong nháy mắt đã tiêu diệt cả âm hỏa lẫn Bát Bộ Thiên Long hỏa.
Thây khô lại phân liệt thành hắc ảnh, bỏ chạy tán loạn ra khắp hướng, một đạo quét qua Triệu Hằng, hút đi của hắn khá nhiều tinh huyết, khiến hắn trọng thương hôn mê.
Triệu Hằng vì có rất nhiều bí bảo và tuyệt học nên mới bị tà ma Ngoại cảnh này coi là đối tượng chăm sóc trọng điểm.
Chênh lệch thực lực của hai bên đã rõ!
Nhìn Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng hôn mê, Tề Chính Ngôn hao sạch tinh khí thần, lung lay sắp ngã, không còn khả năng phát ra chiêu thức Ngoại cảnh, Mạnh Kỳ cảm thấy tuyệt vọng.
Chỉ có Chỉ Vi còn đủ sức đánh ra một kích, nhưng tà ma hóa ra quá nhiều hắc ảnh, khó mà làm nó trọng thương!
Tiểu tham ăn hôn mê, đám người mình lại đánh không trúng được nó, trong khi nó chỉ cần một kích là giết được ngay một người trong đám, thế này còn làm sao mà đánh?
Đây là lần chiến đấu tuyệt vọng nhất từ trước tới nay của Mạnh Kỳ, hồi đấu với Ba Nhi Bá, đội của hắn vẫn còn có khả năng liều mạng!
Nhưng hắn càng tuyệt vọng, thì cũng càng dậy lên cái khí chất điếc không sợ súng.
Có chết cũng phải kéo ngươi theo!
Còn cái gì dùng được không nhỉ?
Lại dùng Xá Thân Quyết, kích phát Phật Tiền Thanh Đăng?
Ủa, mộc điêu của Lục Đại tiên sinh, không biết có thể xách ra “dọa” tà ma, tạo thời cơ cho Chỉ Vi không?
Ý tưởng vừa khởi, Mạnh Kỳ bỗng cảm thấy dòng khí xung quanh biến đổi, hình như có cái gì đó.
Ngạc nhiên nhìn lại, thấy Giang Chỉ Vi nghiêm túc đứng im, từ trong không trung bỗng hiện lên hình ảnh mơ hồ của cô, giống như là nguyên thần xuất khiếu.
Quyết tuyệt, quả cảm, nhất hướng vô hồi, trong lòng Mạnh Kỳ bỗng hiện lên cảm giác như vậy.
Bản thân Giang Chỉ Vi vung kiếm ra, nguyên thần trong không trung bốc cháy, cũng vung ra một đường tâm ý chi kiếm.
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi, ma khí cũng ngừng quay cuồng, tất cả trở nên im ắng.
Sắc màu xung quanh như dần biến mất, chỉ còn lại hai màu trắng đen rõ ràng, những hắc ảnh do tà ma phân tán ra đều khựng lại ngay tại chỗ.
Trong lòng Mạnh gào lên:
- Đừng!
Đây là kiếm nhập tam, kiếm tâm, kiếm hồn, kiếm nguyên thần, kiếm của kiếm ý, một kiếm đi xuống, cảm quan dừng lại, vạn vật dừng lại, không thể ngăn cản, nếu luyện tới cao cấp sẽ có vài phần uy lực của Thiên Đế Đạp Quang Âm!
Nó là chiêu thức Ngoại cảnh, không mạnh hơn Kiếm Xuất Vô Ngã nhưng trong những trường hợp đặc biệt, dùng nó không chỉ mạnh hơn, mà còn thích hợp hơn nhiều so với Kiếm Xuất Vô Ngã!
Nhưng một kiếm này đòi hỏi phải thiêu đốt nguyên thần, gần như bỏ luôn mạng sống mới dùng được nó, nó là ánh sáng huy hoàng của sinh mạng!
Chỉ Vi... Đồ Kê Kiếm Thần(*)... Mạnh Kỳ muốn điên.
(*) Kiếm thần giết gà.
Không sao đâu! Dù có xuất kiếm nhập tam cũng sẽ không chết ngay, chỉ còn tranh thủ thời gian, cho nổ thông đạo, trở về quảng trường, nhờ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cứu cô ấy trở về!
Hắn không ngừng trấn an mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui