Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Tề Chính Ngôn dịch dung, mặt đen như đáy nồi, lưng hơi khom, cầm song quải, trông không khác gì binh khí của giang hồ nhân sĩ bình thường, nếu không phải Mạnh Kỳ đã quá quen với hắn, hẳn không thể nào nhận ra được.
Cái khả năng này của Cố Tiểu Tang rất đáng khen nha!
Cô nàng mặc áo hồng, tóc thắt bím, mi thanh mục tú, chẳng có chút phong thái Đại La Thánh Nữ tẹo nào.
- Đừng có nói gì, truyền âm nhập mật đi, tuy Ngoại cảnh nếu muốn cũng sẽ có thể nghe được, nhưng mặc kệ, hiện giờ rất ồn ào, chỗ nào cũng có người truyền âm nhập mật, không ai nghĩ Cuồng Đao Tô Mạnh cũng làm vậy đâu.
Cố Tiểu Tang nói liền một hơi.
Mạnh Kỳ mắt vẫn nhìn thẳng, thản nhiên xem Thường Huy diễn luyện đao pháp, mặc xác Cố Tiểu Tang, truyền âm cho Tề Chính Ngôn:
- Tề sư huynh, huynh gặp chuyện gì vậy? Bị thương làm sao?
Tề Chính Ngôn cũng nhìn thẳng vào giáo trường, trầm giọng:
- Ta bị Thần Thoại theo dõi.
- Chúng nhận ra thân phận chúng ta?
Mạnh Kỳ không ngạc nhiên lắm, họ vốn cũng đã đoán ra chuyện này.
Tuy lúc giao thủ với Tây Vương Mẫu mình không dùng kiếm, nhưng Giang Chỉ Vi dùng Kiếm Xuất Vô Ngã dấu hiệu quá rõ ràng, lại không có chiêu Pháp thân nào khác để quấy nhiễu phán đoán, khả năng bị nhận ra là không nhỏ, người dùng đao trên đời không ít, nhưng tới thực lực của hắn lại chẳng có mấy người, đương nhiên mấy người hắn sẽ bị nghi ngờ.
Dù còn có luân hồi giả mai danh ẩn tích, không cầu nổi danh trong chủ thế giới, nhưng bị nghi ngờ là chuyện đương nhiên, Tề Chính Ngôn cũng giông giống ai đó, cầm tâm trời sinh Nguyễn Ngọc Thư càng không cần phải nói.
Chỉ có Triệu Hằng Triệu ngũ gia vì chưa hành tẩu giang hồ, lại không có liên lạc gì với đám người mình trong hiện thực, nên Thần Thoại không dò ra.
Xem ra lúc trước kết bằng hữu trong chủ thế giới vẫn có vẻ tùy tiện quá, nhưng hồi đó đâu có ai biết sau nhiệm vụ tử vong sẽ gặp phải luân hồi giả trong nhiệm vụ không đối kháng.
- Chắc vậy.
Tề Chính Ngôn trả lời:
- Ta chưa kịp tham dự chuyện Đông Dương biệt phủ, không có thù oán gì với Thần Thoại, nhưng kẻ ra tay Tứ Phúc Thiên Quan lại ra chiêu trí mạng, chỉ muốn đả thương người, không hề lưu thủ, rõ ràng không phải là muốn lấy thần công truyền thừa mà ta lấy được như người ta đồn.
- Họ tự mình ra tay? Tề sư huynh, huynh bị thương thế nào? Tứ Phúc Thiên Quan thực lực như thế nào?
Mạnh Kỳ hỏi.
Nguyễn Ngọc Thư thâm cư Lang Gia, còn chưa nhập vào giang hồ du lịch. Giang Chỉ Vi bối cảnh thâm hậu, sư phụ là đệ nhất nhân dưới Thiên Bảng, từng giết người đứng đầu Thần Thoại Đông Vương Công mà không có việc gì, Thần Thoại trả thù phỏng chừng sẽ không dám nhằm vào các cô. Tiên Tích dù sao cũng đã gánh cái tội lấy được Như Lai Thần Chưởng, Thần Thoại đối với bọn họ chỉ là để trút giận mà thôi, không phải khúc mắc về ích lợi, ra tay cũng không cần để ý.
Nên mục tiêu họ ra tay chắc chắn là đệ tử bình thường của Hoán Hoa Kiếm Phái là Tề sư huynh và tên đệ tử đã bị Thiếu Lâm trục xuất là mình.
- Ừ, lúc ta đi du lịch Giang Đông, nghe yến tiệc Hưng Vân, nghĩ ngươi và Giang sư muội chắc chắn sẽ tới, nên mới tới đây xem, không ngờ trên đường bị người ta đánh lén, người đột kích đeo mặt nạ của Thần Thoại, chính là Tứ Phúc Thiên Cung. Thực lực nửa bước Ngoại cảnh, ta với hắn khổ chiến một hồi, lấy thương đổi mạng, sau đó bỏ chạy, bị đuổi theo trên trăm dặm.
- May gặp được Tiểu Tang cô nương ra tay, dọa Tứ Phúc Thiên Cung bỏ chạy.
Tề Chính Ngôn kể lại:
- Ta trúng một chưởng của Tứ Phúc Thiên Cung, nhờ có Mai Hà Đãng giảm bớt lực, chỉ là trọng thương, hiện giờ cũng đã khôi phục được khá nhiều.
Tề Chính Ngôn chỉ suýt đạt Bát khiếu, nên chưa tu luyện Tử Tinh Hà, cảnh giới chiêu thức cũng không đủ, so với Mạnh Kỳ thì kém hơn một chút, đánh với nửa bước Ngoại cảnh, Hồn Thiên Bảo Giám đánh từ xa không có ưu thế, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, chỉ còn cách cố mà tìm đường bỏ chạy.
- Tề sư huynh, trốn được trong tay nửa bước Ngoại cảnh, khá lắm.
Mạnh Kỳ thực lòng trấn an.
Đừng nhìn mình đứng hạng sáu Nhân bảng, nếu toàn lực đánh với nửa bước thì cũng vất vả, còn lỡ bị nửa bước đánh lén, không chừng còn mất mạng, Tề sư huynh chống đỡ được chứng tỏ hắn có thực lực, còn mạnh hơn mình nghĩ.
Hắn nhe răng:
- Mặc kệ như thế nào, việc này phải cám ơn Cố yêu nữ, dù cô ta có mưu đồ khác, nhưng cứu huynh vẫn là sự thật.
Theo Mạnh Kỳ, Cố yêu nữ này không có lợi không tham gia đâu.
- Tướng công, chúng ta người một nhà, không cần phải cảm ơn.
Bỗng tiếng cười thánh thót của Cố Tiểu Tang lọt vào giữa cuộc trao đổi bí mật của hai người.
Mạnh Kỳ cố kềm chế bản thân:
- Cô, cô vẫn nghe được?
Tề Chính Ngôn cũng ngơ ra.
Cố Tiểu Tang mỉm cười:
- Thiếp thân chỉ nói Ngoại cảnh nếu muốn, cố gắng sẽ nghe được, chứ đâu có nói dưới Ngoại cảnh thì không có cách để nghe được đâu.
“...” Mạnh Kỳ không đáp lại.
Cố Tiểu Tang mỉm cười:
- Đối phó Tề sư huynh, thành viên dự bị nửa bước Ngoại cảnh chắc là đủ, nhưng nếu là đối với chàng, nếu thiếp thân là người của Thần Thoại, chắc chắn sẽ đề nghị ít nhất phái một thành viên chính thức tiêu chuẩn ngoại cảnh, dù chỉ để trút giận, không phải vì ích lợi, thì cũng phải đánh cho sạch sẽ lưu loát, không dây dưa lằng nhằng, để khỏi bị đâm ngang.
- Hèn gì lại khuyên ta mau tới Hưng Vân Trang.
Mạnh Kỳ giật mình, Hưng Vân Trang là biệt viện của Đông Hải Kiếm Trang, luôn có trưởng lão cường giả ngoại cảnh đóng giữ, nay thiếu trang chủ Hà Cửu ở đây, lại càng không thể không chú ý phòng bị, về phần cái dạng như Lang Vương, rõ ràng là mắt nhắm mắt mở, để cho thiếu trang chủ giải buồn:
- Chờ một chút, vì sao cô cũng xưng hô là ‘Tề sư huynh’?
Tới lúc này hắn mới nhận ra Cố Tiểu Tang xưng hô không đúng.
- Tướng công, làm phu nhân của chàng, có cả con rồi, chẳng lẽ không được xưng hô giống như chàng sao, chẳng lẽ chàng muốn thiếp gọi huynh ấy là đại bá?
Cố Tiểu Tang đầy đương nhiên.
"Ta không nên để mặc cô ta..." Mặt Mạnh Kỳ giật giật, lúc trước Cố Tiểu Tang xưng hô như vậy, vì chẳng có người ngoài nên hắn không để ý, nhưng bây giờ Tề sư huynh đang nghe, sau này bảo mình làm sao giáp mặt với mọi người trong đội? Sẽ bị cười nhạo chết! Tiểu tham ăn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho!
- Ha ha, ta giết Thanh Tán Nhân, cô không có ý kiến gì à?
Hắn vội đổi đề tài.
Cố Tiểu Tang cười hì hì:
- Hắn cấu kết người ngoài, lén liên thủ, giết càng tốt! Hơn nữa chàng là tướng công của ta, là Pháp Vương tương lai, giết một tán nhân có là cái gì!?
Mạnh Kỳ quyết định mặc kệ yêu nữ, nhìn sang Tề Chính Ngôn.
Mặt Tề Chính Ngôn đen thui, càng thêm không thể nhìn ra cảm xúc:
- Ta tốt xấu cũng là đệ tử Hoán Hoa Kiếm Phái. Ta đã báo việc này cho trưởng lão của bổn môn ở Giang Đông, họ luôn mơ ước ta kì ngộ được truyền thừa, nên đối với chuyện này của Thần Thoại, chắc chắn họ sẽ có hứng thú.
- Ách, phải làm một trận lớn nha...
Mạnh Kỳ mắt sáng lên, hắn cũng có thể tìm cơ hội lấy thân phận mật thám báo cho Lục Phiến Môn, Dĩnh Thành có Ngân Chương bộ đầu, cách châu thành Quảng Lăng không xa.
"Mình còn có thể ở gần cửa thành vẽ ám kí lên tường, xem xem gần đây có thành viên Tiên Tích nào hay không."
"Đương nhiên, không thể trực tiếp liên thủ với người của Tiên Tích. Nhiệm vụ luân hồi lần trước, mình mô phỏng khí thế Phiên Thiên Ấn, tuy Thần Thoại không ai tu luyện Bát Cửu Huyền Công, không biết ảo diệu trong đó, hơn phân nửa sẽ tưởng là do vật phẩm đặc chế, đám người mình gặp may, tạm thời hợp tác với Tiên Tích, nhưng nếu mình tiếp tục liên quan với Tiên Tích, người của Thần Thoại chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra mình chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn."
- La Giáo ta cũng có tán nhân ở Dĩnh Thành.
Cố Tiểu Tang nói xen vào:
- Thiếp thân vào tầng thứ nhất phế tích Cửu Trọng Thiên, phát hiện có người khác đã nhanh chân tới trước, khiến thu hoạch của thiếp bị giảm sút rất nhiều, làm trong lòng khó chịu, thiếp nghi là Thần Thoại. Giờ có cơ hội này, chắc chắn phải trả thù bọn chúng một trận. Đối với cái tổ chức Thần Thoại bí ẩn này, Pháp Vương, Thần Sứ, Tán Nhân La Giáo của thiếp cũng rất có ‘hứng thú’.
"Yêu nữ nói giả nhiều hơn thật, không thể tin hết..." Mạnh Kỳ tin Cố Tiểu Tang không phải loại người chỉ vì trả thù thuần túy mà làm to chuyện, không có ích lợi mà làm ầm ĩ lên.
Rốt cuộc cô ả muốn cái gì?
- Mạnh sư đệ, dạo này ngươi nên cẩn thận, ta sẽ trốn tới cứ điểm của Hoán Hoa Kiếm Phái ở Dĩnh Thành, chờ trưởng lão tới, ta cũng sẽ ngầm để ý xem ai đang nhắm vào ngươi.
Tề Chính Ngôn dặn, hắn không muốn trốn ở La Giáo, Cố Tiểu Tang là một người nguy hiểm.
- Theo các người nói, Thần Thoại chỉ là giận chó đánh mèo trút giận mà thôi, không có mắc mứu về lợi ích, là một tổ chức, hành vi kiểu như vậy thường sẽ không kéo dài, chỉ cần các người gượng qua được đợt này, không làm tổn thất nghiêm trọng gì cho họ, hẳn họ sẽ không làm gì nữa.
Cố Tiểu Tang cười tủm tỉm trấn an “tướng công”.
Bàn bạc xong, hai người lùi lại, lẩn vào đám đông.
Ánh mắt Cố Tiểu Tang hơi đổi, nhìn Tề Chính Ngôn vẻ nghiền ngẫm.
Thường Huy suy diễn xong đao pháp, hít thở dồn dập, kích động quỳ xuống, dập đầu:
- Đa tạ Tô thiếu hiệp suy diễn đao pháp, cả Thường gia vô cùng cảm tạ!
Mạnh Kỳ chỉ điểm xem như có ân bán sư, trong thế giới sư đạo uy nghiêm này, hành động này của Thường Huy rất là phù hợp.
Mạnh Kỳ còn chưa trả lời, đã nghe Vương Tái cảm khái:
- Có thể căn cứ biến hóa đao pháp trước và sau đó, mà bổ sung thiếu sót, nhãn lực thế này, cảnh giới thế này, thực làm người ta kính nể, Tô hiền đệ, không ngờ đệ đã đến loại trình độ này.
Giang hồ nhân sĩ quanh đó bừng tỉnh, vừa sợ vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn nhìn Mạnh Kỳ, đây là tiêu chuẩn tổ sư khai phái, tự sáng tạo chiêu thức truyền thừa đó nha!
Đương nhiên, chỉ là tiểu môn tiểu phái.
"Không hổ là Vương Tái huynh, sức mạnh một lời bình này, ta thúc ngựa cũng không theo kịp..." Mạnh Kỳ xúc động muốn khóc, cười gượng nói với Thường Huy:
- Không cần đa lễ, vừa vặn cũng có được chút cảm ngộ từ đao pháp của ngươi.
Lúc trước xem Giang Chỉ Vi làm Diêm La Thiếp, mình đã cực kỳ hâm mộ không thôi, nay mình cũng đã được bước lên vị trí này.
Nghiêm Xung nhìn Mạnh Kỳ, đánh giá lại tăng lên thêm một chút.
Thường Huy thiên ân vạn tạ trở về chỗ, không biết bao nhiêu người nhiệt tình xông ra, có một người tốc độ nhanh nhất, như một trận gió thổi qua, vọt đến giữa giáo trường.
Người này mặc trang phục đệ tử Nhạc Hoa Môn, trông rất bình thường, nhưng khí thế ngưng nhiên, rất có mấy phần tư thái cao thủ.
Nhiều đệ tử Nhạc Hoa Môn buột miệng ngạc nhiên, như không ngờ sẽ nhìn thấy người này, đây là nơi cao thủ trẻ tuổi tụ hội, người này trẻ thì có trẻ, nhưng không phải là cao thủ, nếu bị đánh bại sẽ làm cho môn phái mất mặt!
Nhưng trong mắt Mạnh Kỳ và Nghiêm Xung, người đệ tử Bát khiếu bình thường này lại rất có vị!
- Nhạc Hoa môn đệ tử Ứng Thiếu Trác, mong các vị thiếu hiệp chỉ giáo.
Người kia chắp tay nói.
Y khiêu chiến đám người Mạnh Kỳ!
Giang hồ rộng lớn, có nhiều người có thực lực, nhưng lại không có cơ hội thành danh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui