Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Bắc Chu, Cự Nguyên quận, tiểu thành Nhạc Lê.
Vì tới gần biên giới hai nước Tấn - Chu, trong thành Nhạc Lê pha trộn khẩu âm của đủ loại người nam bắc, nhân sĩ giang hồ đeo đao đeo kiếm ra ra vào vào, nơi buôn bán náo nhiệt nhất trong thành chính là quán rượu và khách sạn.
Trong quán rượu, một hán tử nói giọng khu vực Lô Long đang văng nước miếng tung tóe:
- Mẹ nó, Nhân Bảng Nam Tấn quá coi thường hảo hán Đại Chu chúng ta, dựa vào đâu mà mười hạng đầu chỉ có một mình Tào gia Tào tiên cô? Thuần Dương Tông Thiên Sách đâu? Tàng Kiếm Lâu Văn Nhân An đâu? Mấy đệ tử đích truyền của Họa Mi Sơn Trang đâu?
Bắc Chu cũng có Lục Phiến Môn, nhưng vì thế gia triều đình bị môn phái áp chế, nên tồn tại hơi yếu, đừng nói Thiên Địa Nhân bảng, các môn phái thế lực mạnh mẽ ở địa phương cũng đủ làm họ phải co đầu rút cổ, chỉ chấn nhiếp bọn đạo chích vặt, thấy các môn phái tranh cãi, là đều phải tránh xa.
Nhưng mà, Lục Phiến Môn Thiên Địa Nhân bảng Đại Tấn đăng lên, hảo hán Bắc Chu dù không vui cũng phải bịt mũi thừa nhận, sau lưng chửi bậy, khinh thường.
- Đúng lắm!
Hán tử bên cạnh vỗ đùi:
- Nam Tấn có bao nhiêu mật thám trong Đại Chu ta? Tìm hiểu được bao nhiêu chuyện giang hồ? Ngoài những cường giả Ngoại cảnh lừng danh, cao thủ Khai khiếu e là chỉ những ai có chiến công hiển hách may ra họ mới biết được, chắc chắn đã sót rất nhiều người có cảnh giới cao nhưng chiến tích không oanh động thiên hạ!
Nam tử khẩu âm Lô Long ực một ngụm rượu:
- Người bị sót không nói, ngươi nhìn đi, dựa vào cái gì mà Tào tiên cô đánh khắp Bắc Chu Khai khiếu vô địch thủ lại chỉ xếp thứ ba? Thuần Dương Tông Thiên Sách nghe đồn đã thiên nhân hợp nhất, thế mà lại đứng tới thứ mười hai.
- Ngươi nói hắn thua tên hung thần Thượng Quan gia một chút xíu, chúng ta đều thừa nhận, nhưng Thượng Quan Hoành có chiến lực nửa bước Ngoại cảnh mà cũng chỉ được xếp thứ mười một, Cửu khiếu Ngũ Phương Đế Đao và Thủ Chính Kiếm gì đó đều được xếp hạng bên trên hắn!
- Đây không phải xem thường chúng ta sao?
Y đầy căm phẫn cho những võ lâm tuấn kiệt Bắc Chu, tuy đối phương chắc chắn không biết y.
Nửa năm nay, Phật Tâm Chưởng Huyền Chân không bị sự ảnh hưởng một bước lên trời của Hà Cửu và Vương Tư Viễn, đã tấn chức nửa bước hoàn mỹ, nên năm hạng đầu chính là Lang Vương Thiết Thăng, Cuồng Đao Tô Mạnh, Vô Vọng Địa Tiên Tào Nga, Đao Khí Trường Hà Nghiêm Xung và Hoan Hỉ Đầu Đà Hành Nhất.
Bàn bên cạnh có ba người ngồi, hai nam một nữ, mặc đồ dân buôn, người cầm đầu vuốt vuốt chòm râu, nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, như nói chuyện với không khí:
- Nhân bảng Đại Tấn chỉ nhìn vào chiến tích, nói khoác ngoài miệng chỉ vô dụng thôi. Thượng Quan Hoành được cho là có chiến lực nửa bước Ngoại cảnh, nhưng có từng đánh thắng nửa bước nào khác, có từng đánh một chọi một với cường giả cùng cảnh giới bao giờ chưa? Có chiến tích nào tương xứng với chiến lực của hắn hay không?
- Thiên Sách có cảnh giới thiên nhân hợp nhất cũng chỉ là nghe đồn, không hề có biểu hiện bên ngoài nào tương xứng, người ta dựa vào cái gì phải tin hắn đạt được trình độ đó?
Người này là một nam tử trung niên gầy gầy, từ khẩu âm có thể nhận ra y là người Đại Tấn.
- Ta khinh. Thượng Quan Hoành và Thiên Sách không có chiến tích tương ứng, vậy cái Tử Cực Kiếm, Ngũ Phương Đế Đao, Thủ Chính Kiếm gì đó xếp trước họ có hả? Còn không phải chỉ dựa vào sự luận bàn của bọn họ với nhau mà thôi, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt, kéo nhau một đám lên xếp hạng bên trên. Hừ, Đại Chu chúng ta không có cái kiểu đáng khinh đó, chỉ có sinh tử chi đấu mà thôi!
Hán tử khẩu âm Lô Long tức giận nói.
Thiếu nữ mắt xếch xinh đẹp ngồi bên trái nam tử trung niên gầy cười phì:
- Thanh Liên công tử đâu phải chưa từng tới Bắc Chu, ngoài Vô Vọng Địa Tiên thắng hiểm hắn một chiêu, cao thủ Khai khiếu Bắc Chu khác đều ở đâu cả? Ngũ Phương Đế Đao và Thủ Chính Kiếm đều đánh ngang tay với hắn đó!
Hai trận đầu này thực ra đều có một điểm chung, đều là hữu hảo luận bàn. Thanh Liên công tử Lưu Tô chưa từng liều mạng, sau khi chật vật chống đỡ tuyệt chiêu diễn hóa từ Thiên Đế Đạp Quang Âm của Thanh Dư thì không hề phản kích, nên lấy kết quả là đánh ngang tay, còn Uy Vũ Không Khuất Phục của Vương Tái là hướng tới đánh mạnh càng mạnh, đối phương không dùng toàn lực, thì cũng chỉ tới ngang tay mà thôi.
Có cái mẫu Thanh Liên công tử, hán tử khẩu âm Lô Long và đồng bạn tịt ngòi, không biết phải cãi lại thế nào.
Ấp úng nửa ngày, y cố cãi bướng:
- Khi đó là khi đó, hiện tại là hiện tại, Thanh Liên công tử đã dừng lại rất lâu, Thiên Sách, Thượng Quan Hoành và đích truyền của các đại môn phái đều tăng tiến mạnh mẽ, không chừng hiện giờ đánh bại được hắn thì sao?
- Không đánh qua, thì không được tính.
Nam tử trung niên khinh bỉ.
Nam tử khẩu âm Lô Long thẹn quá thành giận:
- Không đánh qua thì sao? Lang Vương đứng hạng đầu không nói, đã thành danh nhiều năm, giết cao thủ vô số kể, Cuồng Đao đứng hạng hai có đánh thắng hết người trong mười hạng đầu chưa? Không phải chật vật mà chạy, thì cũng điểm đến thì ngừng, mới mười chín tuổi, có lẽ vừa mới mở Cửu khiếu, đã được nâng lên tới hạng hai, thực coi hào kiệt thiên hạ là gà đất chó sành hả?
- Ngươi có bản lĩnh thì lấy một địch ba, giết một nửa bước Ngoại cảnh trong tả đạo tà ma thử đi, có bản lĩnh thì đánh ngang tay với Lang Vương đi, ngươi cũng sẽ được xếp hạng hai Nhân Bảng!
Thiếu nữ mắt xếch hừ lạnh.
Trận Mạnh Kỳ đánh với Lang Vương, nói tốt thì bảo hai bên ngang tay, không ai biết có một bên chật vật mà chạy.
- Cái gì nửa bước Ngoại cảnh tả đạo tà ma? Rõ ràng là mấy kẻ già yếu bệnh tật liên thủ với nhau...
Một hán tử khác chen vào.
- Đủ rồi, không cãi nữa!
Một giọng nói bình thản vang lên, trong góc một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đứng dậy, đôi mày rất dày và rậm, ánh mắt sắc lẹm, thản nhiên mà bạo ngược.
Tửu lâu ồn ào, nhưng giọng nói lạnh lùng của y lại vang lên rất rõ vào tai từng người, khiến ai nấy đều im bặt, tửu lâu chìm vào yên lặng quỷ dị.
Nam tử này đi tới bàn của thiếu nữ mắt xếch, gật đầu:
- Các ngươi nói đúng, cãi nhau vô ích, phải nhìn vào kết quả giao thủ.
Nói xong, y chắp tay sau lưng, đi ra khỏi quán.
- Hắn...
Nam tử trung niên gầy giọng run run, cảm nhận được người trẻ tuổi này vô cùng đáng sợ.
Hán tử khẩu âm Lô Long lắp bắp:
- Thượng, Thượng Quan Hoành, Thượng Quan Hoành!
Mọi người đều cả kinh, không ngờ là người nổi danh bậc nhất của Thượng Quan gia, biệt danh hung thần, lại xuất hiện ở Nhạc Lê.
- Thượng Quan Hoành...
Nam tử trung niên thì thào:
- Nghe ý hắn, hình như muốn xuôi nam, tìm cao thủ mười hạng đầu giao thủ...
Người trong quán rượu đưa mắt nhìn nhau, đơ ra tập thể.
Ngoài cửa, một nam tử trẻ tuổi đi vào, người này ngũ quan tuấn mỹ, thanh bào tiêu sái, khóe miệng mỉm cười, có vẻ bình dị gần gũi.
Bên hông đeo một thanh đao dài hình thù kì lạ, rất to.
Hắn nhìn quanh một vòng, đi thẳng tới chỗ hán tử khẩu âm Lô Long:
- Nghe hai vị nói có vẻ rành rẽ người ở trong thành, tại hạ muốn tìm tin tức một nhà.
Hắn đặt một thỏi bạc lên bàn, rất lễ phép, tao nhã như một quý công tử.
Nam tử trung niên gầy cau mày, dáng vẻ này, cái đao này, hình như đã nghe thấy ở đâu đó?
- Muốn hỏi nhà ai?
Hán tử khẩu âm Lô Long hỏi.
- Tư gia, hình như năm năm trước mới chuyển đến Nhạc Lê.
Nam tử khẩu âm Lô Long cười, cất bạc vào túi:
- Người khác không biết, nhưng ta biết rõ, chuyện đất nhà Tư gia là do một tay ta xử lý, nhà họ ở chỗ giao giữa Dương Phố và Lê Hoa Hạng.
Y dừng một chút, hạ giọng:
- Sao thế? Nam nhân Tư gia chọc vào tôn giá? Nhìn y lấm la lấm lét, vừa thấy là biết không phải người tốt.
- Không phải, là một người bạn.
Công tử trẻ tuổi cười, rời khỏi quán rượu.
Hán tử khẩu âm Lô Long quay đầu, định tiếp tục nói chuyện, thì thấy nam tử trung niên gầy mặt đầy kinh hãi.
- Cuồng, Cuồng Đao Tô Mạnh!
Y bật thốt, đầy khiếp sợ.
- Cái gì?
Hán tử khẩu âm Lô Long và đồng bạn đều trợn mắt.
***
Tư gia chính là tên gọi khác của Tư Không gia, không ai nghĩ Đạo Vương Tư Không Đồ tung hoành Giang Đông lại dời nhà tới một thành nhỏ ở biên cảnh Bắc Chu.
Nơi đây long xà hỗn tạp, nhưng có Cự Nguyên Thượng Quan thị và các tông môn gần đó duy trì, nên không thể trở thành nơi không có vương pháp, những ai muốn rửa tay chậu vàng, định cư tuổi già chọn về đây đều không sai.
Mạnh Kỳ quyết định giải quyết nhân quả trước, rồi mới lên hướng bắc.
Cốc cốc cốc, Mạnh Kỳ nắm vòng đồng, gõ cửa.
Tư Không gia phủ đệ rất bự, ngoài cửa có hai con sư tử đá, nhìn là biết nhà giàu.
Két, người ra mở cửa, thò đầu ra nhìn hắn:
- Vị công tử này, có chuyện gì bái phỏng Tư phủ?
- Mỗ với Tư Đức tiên sinh là bạn cũ, được hắn ủy thác, mang một lá thư tới đây.
Mạnh Kỳ cười nhẹ nhàng.
Tư Đức chính là tên giả của Tư Không Đồ.
Người gác cổng nghe thấy là tin của lão gia nhà mình, lập tức chạy vào báo với phu nhân.
Giây lát, y chạy ra, cung kính nói:
- Mời công tử vào, phu nhân trong thư phòng đợi ngài.
Mạnh Kỳ gật đầu, đi qua hai cái sân, thấy một bé trai chừng sáu bảy tuổi cầm kiếm gỗ đang đứng múa kiếm, tư thế tuy chẳng ra sao, nhưng lại rất khoái chí, vui vẻ.
- Ngươi giang dương đại đạo đừng trốn, ăn một kiếm của bản đại hiệp!
Thằng bé xỉa kiếm, quát về phía tên gia đinh đang chơi với nó.
Đi qua sân này, qua hành lang, đã tới thư phòng.
- Vào đi.
Một giọng nữ từ trong vọng ra.
Mạnh Kỳ đẩy cửa đi vào.
Một nữ tử ăn vận kiểu phụ nhân, xinh đẹp nhưng thê lương.
Mạnh Kỳ khép cửa, cô mới nhếch mép bi ai:
- Mười tháng chưa về, e là hắn không về được nữa phải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui