Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Mạnh Kỳ biết với những cường giả này, nếu không có thực lực tương ứng, thì không được phép nói dối, thế nên rất ngoan toàn là nói thật, nhưng chỉ kể lại những chuyện kể từ lúc rời khỏi Thiếu Lâm, ví dụ như ở tam sơn tứ thủy trợ giúp Tăng Hiền Môn đoạt lại thiên ngoại kỳ thạch, và kết thúc dừng ở chỗ trước khi lấy được truyền thừa Thần Tiêu Cửu Diệt.
Hoàng đế và Tổng bộ đầu Tư Mã Thạch im lặng mà nghe, thỉnh thoảng lại ngắt lời hỏi, như người già đang nghe con cháu kể chuyện.
Gần nửa canh giờ trôi qua, Mạnh Kỳ kể tới chuyện mình gặp phải sau khi tới Thần Đô, gồm chuyện đánh đuổi La Giáo, cứu Cố Trường Thanh, cả chuyện giữ được mạng dưới tay Cửu Thiên Lôi Thần.
- Giang hồ thực là phong phú, thực là kích thích, ngươi có thực lực này thật là không dễ.
Hoàng đế cảm thán.
Ông đã có vẻ mệt, rõ ràng là sức khỏe không được tốt lắm.
Đây không thể là thứ một cao thủ ngoại Cảnh gặp phải, chẳng lẽ hoàng đế mắc phải bệnh hiểm nghèo... Mạnh Kỳ bụng nghĩ thầm, ngoài miệng thì cảm ơn đã khen.
Thấy Hoàng đế mệt, Tư Mã Thạch không hỏi gì thêm, bảo hoạn quan đứng sau lưng bưng ngân tuyến, Ngân Chương lên cho Hoàng đế, để người tự tay ban cho Mạnh Kỳ.
Một phen lễ tiết xong, Mạnh Kỳ rời khỏi phòng, lại nhờ Tử Bằng Thần B” Liễu Sinh Minh dẫn đi chọn bảo vật.
Trong phòng, Hoàng đế khép mắt, dựa vào lưng ghế, vẻ rất mệt mỏi.
Ông mở miệng, giọng nói cũng nhẹ thoảng như gió:
- Thế nào?
- Không có sự kích động và hồi hộp, căng thẳng như những bộ đầu khác khi được diện thánh...
Người trả lời không phải Tư Mã Thạch, mà là một người đang từ sau bình phong đi ra.
Người này mặc bào dài màu xanh thêu rồng, lông mày bạc trắng, khí tức sâu thẳm, cổ xưa:
-... Lòng có ngông cuồng, nhưng coi như thành thực, không có nói dối.
- Tề vương tuệ nhãn như đuốc.
Tư Mã Thạch thản nhiên phụ họa.
Nếu Mạnh Kỳ ở đây, chỉ sợ sẽ đại kinh thất sắc. Tề vương này chính là Triệu Vô Ngôn, cường giả hoàng thất bối phận cực cao!
Một cái phòng nhỏ mà lại có tới hai cường giả nửa bước Pháp thân!
- Vậy chuyện kia cứ tiếp tục từng bước thực hiện đi, trẫm muốn xem bọn người kia làm ra được cái trò gì...
Hoàng đế khẽ vỗ vào tay vịn.
***
Xuyên qua tầng tầng trận pháp, và khá nhiều cơ quan, cuối cùng Mạnh Kỳ bước vào bảo khố của Lục Phiến Môn, nhìn thấy rất nhiều bí tịch, đan dược và bảo binh!
Hắn hoa cả mắt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chỗ này là bao nhiêu thiện công cơ chứ!
- Ngươi muốn chọn vật gì?
Liễu Sinh Minh lúc nào cũng cười tươi tỉnh, thực chẳng khác gì phật Di Lặc.
Mạnh Kỳ đã sớm chọn sẵn, đáp ngay:
- Bảo vệ hộ thân.
Với cảnh giới của mình hiện giờ, công pháp Ngoại cảnh không cần lắm, bảo binh cũng vậy, nên chỉ chọn linh đan hay bí bảo mà thôi.
Sự uy hiếp của Cửu Thiên Lôi Thần khiến hắn quyết định chọn cái sau.
Cửu Thiên Lôi Thần đã cảm ngộ Bá Vương Tuyệt Đao, cho dù không thể đạt được truyền thừa Thần Tiêu Cửu Diệt, nhưng đương nhiên cũng vẫn biết tới nó, cộng với mối quan hệ năm đời giữa Huyền Nữ và Bá Vương, chắc chắn Tố Nữ Đạo biết rất rành về Thần Tiêu Cửu Diệt nên Cửu Thiên Lôi Thần không có khả năng không nhận ra được Trời Giáng Ngũ Lôi Oanh.
Cho nên, hắn phải toàn lực ứng phó!
Lần trước giao thủ, Cửu Thiên Lôi Thần chưa từng dùng tới chiêu thức Pháp thân và bí bảo, Mạnh Kỳ tin không phải y không có, mà chỉ là thấy chưa cần dùng tới mà thôi.
Cửu Thiên Lôi Thần chủ tu Tử Lôi Thất Kích, nếu đi đổi chiêu thức Pháp thân, đương nhiên sẽ ưu tiên đổi chiêu tử lôi thứ tám và thứ chín, hai chiêu pháp thân này nếu không có Lôi Thần chi thể, sẽ làm tiêu hao tuổi thọ, phải dùng Duyên Thọ Đan để bù vào hoặc nhờ Lục Đạo hỗ trợ cải lão hoàn đồng, nhưng như thế tốn thiện công cực nhiều.
Nên, nếu tập kích lần nữa, nhất định Cửu Thiên Lôi Thần sẽ dùng bí bảo vì Thần Đô đã mở đại trận.
- Chọn tốt lắm.
Liễu Sinh Minh cười khen, mà hình như Mạnh Kỳ dù chọn cái gì, lão cũng sẽ khen như vậy.
Mạnh Kỳ chọn một tấm tiên phù, gọi là Cửu Xu Tị Kiếp Phù, có thể ngưng khí thành thể, người đeo nó có thể thoát đại kiếp một lần, đương nhiên, nếu vượt qua khả năng chịu đựng của nó, nó chỉ tiêu trừ được một phần mà thôi, theo miêu tả, là đỡ được kiếp từ Tứ trọng thiên trở xuống.
Mạnh Kỳ trịnh trọng đeo tấm phù màu vàng khô như miếng gỗ mục vào trước ngực.
***
Rời khỏi Lục Phiến Môn, trời cũng sập tối, ánh ráng chiều chỉ còn một đường đo đỏ.
Vừa trở lại Thần Uy hầu phủ, Mạnh Kỳ đã thấy đám người Tô Ly, Tô Việt, Tô Tử Duyệt chờ hắn xuất phát, ngay cả Kha Vệ Lam cũng có mặt, mắt vẫn âm lãnh như thế, nhưng thái độ điên rồ đã không còn.
- Nam Châu Ngọc gia từ xa tới, vi phụ đang tiếp đãi ở biệt viện, nếu ngươi không có việc gì, cũng đi theo đi.
Tô Ly nói rất nhẹ nhàng, không hề có ý bắt buộc.
- Đựoc.
Mạnh Kỳ đang đói, đi đâu cũng là ăn thôi, không lẽ họ không ép được hắn lấy vợ thì không cho hắn ăn?
Tô Tử Duyệt vui vẻ, nháy mắt với Mạnh Kỳ, nhưng hắn chẳng hiểu cô muốn nói cái gì.
Biệt viện của Tô gia ở bên bờ sông ngoài ngoại thành, ngắm xuống dòng sông lờ lững, sau lưng là vườn cây nhỏ xanh xanh, gió thổi nhè nhẹ, hết sức thanh tĩnh, là nơi tiếp khách tuyệt hảo.
- Tử Hoa, nơi này tuy ở trong thành, nhưng mà khá vắng vẻ, vi phụ sợ người Ngọc gia không biết đường, con tới đường Chu Tước đón người ta đi.
Đến biệt viện, Tô Ly nói với Tô Tử Hoa.
Lúc đầu ông định cho người hầu đi, nhưng nghĩ lại lại thấy như thế không đủ trịnh trọng.
Tô Tử Hoa còn chưa trả lời, Tô Tử Duyệt đã mở miệng:
- Phụ thân, hay để nữ nhi cùng đi với, để Ngọc gia tỷ tỷ cũng có người nói chuyện.
- Ừ.
Tô Ly gật đầu.
Tô Tử Duyệt vui muốn nhảy dựng, quay đầu nhìn Mạnh Kỳ:
- Nhị ca, nhị ca, cùng đi nha?
- Có các ngươi đủ rồi, cần gì phiền thế?
Có một số việc, Mạnh Kỳ lười được là lười ngay, có thể nằm không ngồi, có thể ngồi không đứng.
Tô Tử Duyệt chớp mắt, đến bên Mạnh Kỳ, mặc kệ mấy người xung quanh có nghe thấy hay không:
- Nhị ca, tiểu muội nghe Liễu tỷ tỷ nói Ngọc gia tỷ tỷ là thiên T́tiên hóa thân, tuyệt đại tao nhã, là mỹ nhân thế gian ít có, hơn nữa không hề yếu đuối thường tình, năm nào cũng xông xáo hành tẩu giang hồ, hiểu biết phong phú, kiến thức rộng rãi, kì nữ tử như thế, huynh không hứng thú chút nào sao?
Cô nàng chưa bao giờ rời khỏi nhà này sùng bái nhất là những loại nữ nhân như thế.
Mạnh Kỳ bật cười:
- Vi huynh cũng không phải chưa thấy qua kì nữ tử.
- Biết biết, Nguyễn gia tỷ tỷ danh lừng Giang Đông, cầm nghệ như tiên...
Tô Tử Duyệt vẻ ‘ta rất trải đời’:
- Nhưng Ngọc gia tỷ tỷ cũng rất sùng bái huynh đó, không muốn gặp mặt thật sao?
Mạnh Kỳ trợn mắt, hai bữa nay mình tới Lang Gia hầu phủ hơi bị nhiều, đã có lời đồn rồi á?
- Nếu Ngọc gia cô nương tôn sùng con như thế, đi gặp cô ấy một chút cũng có sao đâu?
Tô Ly nghe vậy khuyên.
Mạnh Kỳ có tính háo danh, có nữ tử sùng bái mình, đương nhiên rất là vênh mặt, cho nên cuối cùng cũng gật đầu.
Vừa ra đến trước cửa, hắn đã hỏi:
- Phụ thân, Ngọc gia và chúng ta là thế đại chi giao?
Nếu là như thế, vì sao trước đây Tô Tử Duyệt không biết Ngọc Lung Tử?
Tô Ly cười cười:
- Không phải thế đại chi giao, chỉ là mấy năm trước vi phụ có giúp họ một lần, giờ người ta trịnh trọng tới nhà nói lời cảm ơn, cũng không thể làm mất cấp bậc lễ nghĩa.
Mạnh Kỳ gật đầu, không hỏi nữa, mơ hồ cảm thấy Tô Ly cười hơi miễn cưỡng.
Ra biệt viện, dọc theo bờ sông đi một lúc, ba huynh muội rẽ vào một con đường rợp bóng cây.
Khác với nội thành người nhiều như nước, ở đây vắng vẻ, chim hót líu lo, rất là nhàn nhã.
Phía trước có tiếng xe ngựa vọng tới, Tô Tử Duyệt vỗ tay, có chút ảo não nói:
- Người Ngọc gia tới rồi, chúng ta đã tới muộn.
- Chịu thôi, dẫn đường từ chỗ này cũng được.
Mạnh Kỳ cười trấn an.
Tô Tử Hoa vẫn im lặng, lẳng lặng đi trước.
Rẽ qua, phía trước xuất hiện một đoàn người, người hầu như mây, vây quanh bảy tám cỗ xe ngựa.
- Phía trước có phải là Ngọc gia bá bá?
Tô Tử Hoa cất cao giọng hỏi.
- Là lão phu, Thần Uy hầu quá đa lễ.
Từ trong chiếc xe đầu vọng ra một giọng nói già cả, màn xe vén lên, một lão giả mặc bào gấm, người hơi gầy đi ra, tay xoay xoay hai viên cầu tròn.
Lão nhìn lướt qua ba người:
- Là Tử Hoa, Tử Viễn, Tử Duyệt?
Ba người Mạnh Kỳ đáp phải, chiếc xe thứ hai cũng vén màn, một gương mặt thiên kiều bá mị lộ ra, gọi là dung mạo xuất chúng cũng không ngoa, nhưng khác rất xa với cái gọi là hình tượng tuyệt đại tao nhã trong lòng Mạnh Kỳ.
"Liễu Sấu Ngọc này chỉ lừa được mấy tiểu cô nương mà thôi...” Mạnh Kỳ đã từng gặp được cái gì gọi là người tuyệt sắc, chỉ thầm lắc đầu.
Tô Tử Duyệt cũng có chút thất vọng, nhưng vẫn đủ lễ tiết tiến tới đón, cười tủm tỉm chào:
- Ngọc gia tỷ tỷ.
Bên cạnh Ngọc Lung Tử có một nha hoàn mặc váy xanh, khuôn mặt rất phổ thông, nhưng đôi mắt rất thông minh.
Sao nhìn quen quen... Mạnh Kỳ nhíu mày.
Khóe mắt hắn nhìn thấy một người, mày càng nhăn dữ.
Bên trái phía trước đoàn người, từ trong rừng cây có một đạo sĩ tuấn tú đi ra, vẻ định băng ngang qua đường.
Người này đội vân quan, mặc đồ đạo sĩ, eo buộc dải tua rua, chân đi hài, tiêu sái xuất trần, nhưng khí tức bình thường, chỉ giống như Khai khiếu.
Cái hình tượng này quen quá, làm Mạnh Kỳ ngốc ra.
Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui