Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
“Thiên chi thương” trở vào bao, Mạnh Kỳ nhắm mắt, cảm nhận sợi dây nhân quả dính trên người đang tách ra, bay ngược về phía Cửu Thiên Lôi Thần, quấn lấy y, rồi cùng biến mất.
Nhưng lại có một sợi nhân quả đầy ý không cam lòng dính chặt vào người hắn, không thể thoát khỏi, không thể chém đứt, trở thành một phần nhân quả của bản thân hắn.
Tầm mắt biến hóa, Mạnh Kỳ như nhìn thấy một thằng bé ăn mày bẩn thỉu, hôm nào cũng bị những ăn mày khác ức hiếp, thường xuyên ăn không no, cuộc sống vô cùng khổ sở.
Có một ngày, y bị một cái xe ngựa chạy nhanh qua hất văng nước bẩn lên người, y đứng ngây ra, xe ngựa dừng lại, một nữ tử xinh đẹp tóc búi cao đi ra, rất dịu dàng, đẹp đẽ, mặc áo trắng tinh khiết, đẹp đến động lòng người.
Cô đi tới trước mặt y, đầy vẻ thương tiếc nhìn cái dáng nhỏ bé, gầy nhom, người đầy vết thương của y.
Cô không hề ghét bỏ, ôm lấy y mang lên xe, nói muốn dẫn y ra khỏi biển khổ.
Trong lòng y, cô chính là tiên nữ, là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn!
Vì cô, y khổ luyện võ công, vì cô, y cố gắng chăm sóc bản thân, đêm hôm đó, nến đỏ cháy rừng rực, váy trắng cởi ra, lộ ra dáng người đẹp đẽ….
Thế gian luôn không trọn vẹn, tốt đẹp không kéo dài lâu, bé trai ăn mày phát hiện ra cô có rất nhiều gương mặt khác nhau, có rất nhiều lô đỉnh, hầu như lúc nào cũng nghe thấy âm thanh cô đang quan hệ với ai đó, vô cùng dâm đãng.
Ghen tị và thống khổ ăn mòn tâm hồn thằng bé ăn mày, nó hiểu phải luyện võ thực giỏi mới được cô ưu ái, chỉ có trở thành người có ảnh hưởng mạnh mới có thể độc chiếm cô, giúp cô tu hành!
Rồi cơ hội tới, thằng bé ăn mày được sắp xếp cảm ngộ Bá Vương Tuyệt Đao.
Trong Tố Nữ đạo, chỉ cần biểu hiện ra có tiềm chất là sẽ được cho đi cảm ngộ đao này.
Trước Bá Vương Tuyệt Đao, thằng bé ăn mày cũng giống như mọi người, không có thu hoạch gì. Nhưng lúc nó đã hoàn toàn tuyệt vọng, nó lại quỷ dị tiến vào một thế giới thần bí nào đó, thấy được phần Tử điện kình nhập môn, thế nên bị Huyền Nữ và Hoan Hỉ Bồ Tát hiểu lầm, trở nên coi trọng nó, cung cấp tài nguyên cho nó, cho nó hưởng thụ những người vừa đẹp vừa mang tuyệt kỹ ‘Bồ Tát’ nhục thân của Hoan Hỉ nhất mạch.
Thằng bé ăn mày được hưởng đủ cả quyền thế, địa vị, sự tôn kính và mỹ nữ, khiến nó hiểu ra cái gì mới gọi là hưởng thụ, cái gì gọi là cuộc sống thật sự, và nó bắt đầu trầm mê trong đó, tận tình hưởng thụ chúng, không còn lòng trung thành vô tư với vị ‘tiên tử’ kia, mà chuyển thành ý muốn sở hữu để hưởng dục.
Nhưng thằng bé biết những thứ nó có đều là nhờ “Bá Vương Tuyệt Đao”, từ khả năng trở thành người truyền thừa của Lôi Thần và Bá Vương, nếu nó bị vạch trần, bị người khác thay thế, nó tất sẽ rơi từ trên trời xuống đất.
Nếu chưa từng được hưởng thụ thì sẽ không sợ mất, và ngược lại, thế nên thằng bé ăn mày sợ, chủ động đi tìm và tu luyện Tử Lôi đao pháp, nó hy vọng có ngày nó thành công, được tử điện sửa thân, được Bá Vương Tuyệt Đao tán thành, trở thành người được truyền thừa thật sự.
Tuy kích thứ tám và thứ chín của tử lôi chứa tai họa ngầm cực lớn, sẽ là, tiêu hao tuổi thọ, nhưng thằng bé ăn mày vẫn học, và vẫn phải cửu tử nhất sinh mới thành công. Cũng may, sau khi học được hai chiêu này, nó lại có được một sự liên hệ thần kì với “Bá Vương Tuyệt Đao”.
Điều này làm nó vô cùng mừng rỡ, nhưng tin dữ đã tới, người truyền thừa thật sự của Lôi Thần đã xuất hiện!
Nó đã xem “Bá Vương Tuyệt Đao” Và truyền thừa là vật của riêng mình, đương nhiên không thể chấp nhận bất kì một kẻ tranh giành nào khác, thế nên nó nảy ra sát ý, nên mới có những chuyện sau này!
“Thì ra vì cảm ngộ được ‘Bá Vương Tuyệt Đao’, nên muốn lấy được truyền thừa!”
Gánh nhân quả này không đồng nghĩa với việc phải hoàn thành tâm nguyện của đối phương, Mạnh Kỳ có quyền chỉ cần thử cảm ngộ “Bá Vương Tuyệt Đao”, được truyền thừa hay không không phải điều bắt buộc.
“Cảm ngộ ‘Bá Vương Tuyệt Đao’ trong Tố Nữ Tiên Giới......” Mạnh Kỳ thở dài, cái chiêu “Dính nhân quả” này giết người phải trả giá nhiều quá, nhất định là muốn hắn phải xâm nhập vào đầm rồng hang hổ, nếu trong ba năm không hoàn thành, nhân quả phản phệ, hắn hẳn phải chết!
Hèn gì là vô giải chi đao, chỉ hỏi nhân quả, không hỏi thực lực!
Nó có thể vượt giai, chỉ cần không chênh lệch quá nhiều, đối phương không thể nào đỡ được!
Mạnh Kỳ mở to mắt, nhìn xác Cửu Thiên Lôi Thần, thở dài:
“Ta giết chết ngươi, sẽ gánh nhân quả của ngươi.”
Người chết: Thần Thoại “Cửu Thiên Lôi Thần”, Tố Nữ đạo ngoại cảnh.
Tử trạng: Cả người không có vết thương, không còn khí tức.
Lý do tử vong: Không rõ.
Kẻ giết người: “Cuồng Đao” Tô Mạnh.
............
Huyền Nữ ứng thân đang đấu với Giang Chỉ Vi thì biến sắc, chộp một cái. Một cái khăn tay màu đen từ dưới bay lên, phía dưới sân xuất hiện một thi thể và một bóng người.
“Khiếu Nguyệt thần khuyển” Chết? Y cũng đã chết?
Chỉ có Tô Mạnh sống!
Hai cao thủ đã vượt qua nấc thang trời thứ nhất dùng bí bảo vây sát một ngoại cảnh mới đột phá chưa tới một năm, mà đều chết!
Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn thấy Huyền Nữ ứng thân và Giang Chỉ Vi, tay phải lập tức ấn vào đao, khí tức lại trở nên sâu thẳm, trong con ngươi toàn là tinh không với những sợi dây lấp lánh, cao giọng nói:
“Tiền bối, ta đã sớm nói ngươi nhân quả quá nặng!”
Tranh, trường đao ra khỏi vỏ!
Đồng tử Huyền Nữ ứng thân rụt lại, nhìn thoáng qua cái xác không có vết thương của Cửu Thiên Lôi Thần, như chợt hiểu ra cái gì, nháy mắt tiên khí lượn lờ, dung nhập hư không, quay đầu bỏ chạy, khiến Giang Chỉ Vi cũng phản ứng không kịp.
“Lưỡng Nghi phân giới khăn” cũng không kịp thu vào, từ từ bay xuống.
Cô ta chạy trốn cực nhanh, vội đến mức bỏ cả bảo vật, thế nên không thể duy trì được cái sự thanh nhã xuất trần đầy tiên ý nữa!
Với nhân quả cực nhiều cực nặng của Huyền Nữ, Mạnh Kỳ chẳng cần dính gì nhiều, chỉ cần tùy tiện quét qua mấy sợi, làm dây nhân quả xuất hiện phản phệ là đã đủ gây nên hậu quả nghiêm trọng, là bản tôn của Huyền Nữ bản tôn thì còn chống nổi, chứ ứng thân thì chắc chắn phải chết!
Quan trọng nhất là, nếu Huyền Nữ ứng thân bị nhân quả phản phệ, vậy thì bản tôn cũng sẽ bị dính, vì nhân quả của họ vốn là chung!
Cho nên sau khi ứng thân chạy trốn, bản tôn Huyền Nữ cũng xuất hết bài, đẩy lùi Vân Hạc chân nhân, trốn vào hư không!
Vân Hạc chân nhân đăm chiêu nhìn theo Huyền Nữ, không biết suy nghĩ cái gì.
“Lại bị ngươi dọa chạy.” Giang Chỉ Vi liếc qua liếc lại Mạnh Kỳ và xác của Cửu Thiên Lôi thần. Cô quá hiểu Mạnh Kỳ, nhìn ra được vừa rồi hắn chỉ là phô trương thanh thế, nên nhếch mép trào phúng Huyền Nữ.
Mạnh Kỳ cười: “Bình sinh không làm chuyện đuối lý thì cần gì phải sợ cây đao nhân quả.”
Với cảnh giới của hắn hiện giờ, vốn chỉ có thể gánh vác một đạo nhân quả, có nghĩa trước khi cảm ngộ “Bá Vương Tuyệt Đao”, nếu lại dùng “Dính nhân quả”, sẽ gây ra phản phệ cho bản thân mà mất mạng, nhưng mà hắn có phụ tu “Nguyên Thủy kim chương”, ngưng luyện Pháp Tướng là “Bất Diệt Nguyên Thủy tướng”, có một chút sơ sơ của nhân quả chi nhân, nên hắn còn gánh được hai đạo nhân quả nữa, nếu Huyền Nữ ứng thân không đi, chắc chắn hắn sẽ xuất đao!
Ngại có Vân Hạc chân nhân ở đây, nên Mạnh Kỳ không nói cho Giang Chỉ Vi biết, đành hàm hồ cho qua.
Giang Chỉ Vi hạ xuống sân, cảm khái: “Nếu ta bị hai người như vầy vây công, dù có dùng hết tuyệt chiêu lẫn bảo vật, e là cũng chỉ làm một người bị thương nặng, đồng quy vu tận mà thôi.”
Từ lúc trở thành ngoại cảnh, có được Tẩy Kiếm các thưởng cho một số thứ, nhưng cô tự biết dù như vậy cô cũng không bằng Mạnh Kỳ.
“Không có cơ duyên, ta cũng vậy thôi.” Mạnh Kỳ cười cất Lưỡng Nghi phân giới khăn, nhẫn trữ vật của Cửu Thiên Lôi Thần, Khiếu Nguyệt thần khuyển đi, lột mặt nạ của Lôi Thần ra.
Lộ ra một gương mặt tái nhợt, có mấy phần anh tuấn, và mấy phần hung lệ.
Khuôn mặt vừa lộ ra, thi thể liền tự cháy, thiêu thành tro tàn.
Vân Hạc chân nhân bay xuống, vuốt râu: “Thế gian nơi này thực là nguy hiểm mới đi ra ngoài đã gặp ngay Huyền Nữ hiện thời.”
Lão cười tủm tỉm nhìn Mạnh Kỳ.
Mắt Mạnh Kỳ giật giật, lão đang khoe công đấy! ý bảo trận này ông chính là người xuất lực nhiều nhất, nếu không kết quả đã khác rồi!
Này, này…là muốn chia ba phần chứ gì? Mạnh Kỳ thấy lòng đau vô cùng.
Vân Hạc chân nhân thở dài: “‘Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù’ không thể so bằng thần binh, dùng một lần là ít đi một lần a.”
Mạnh Kỳ nhìn Giang Chỉ Vi, thấy cô khẽ gật đầu, ý bảo là thật, nhịn đau nói: “Đa tạ chân nhân tương trợ, chúng ta làm theo ước định đi.”
“Không cần như thế, lão đạo chỉ lấy một món thôi, còn lại đều về ngươi.” Vân Hạc chân nhân cười ha ha.
Sao da mặt ông dày thế hả, trắng trợn đòi lấy chiến lợi phẩm của hậu sinh vãn bối? Mạnh Kỳ hỏi: “Món nào?”
Vân Hạc chân nhân chỉ chỉ cái khăn tay đen: “Lưỡng Nghi phân giới khăn, nó có duyên với lão phu.”
Bảo vật phụ trợ này tuy có tác dụng cực lớn, nhưng Mạnh Kỳ chưa có nhu cầu cần tới nó, nên thở phào đưa cái khăn qua: “Chân nhân, thần phù còn dùng được mấy lần?”
Vân Hạc chân nhân cười mị mị, cất “Lưỡng Nghi phân giới khăn”: “Còn dùng được mấy trăm lần.”
Mấy trăm lần...... Mạnh Kỳ theo bản năng nhìn Giang Chỉ Vi, cô cũng ngớ ra.
Trong mắt hai người đều lóe lên mấy chữ:
Vô sỉ! cáo già!
Mạnh Kỳ hít sâu, nhận lại “Sâm La Vạn Tượng môn”, ‘cất’ Vân Hạc chân nhân đi, sau đó mới mở hai cái nhẫn trữ vật.
Cửu Thiên Lôi Thần quả là quỷ nghèo. Ngoài “Lôi đao” và âm lôi bí bảo, thì chỉ còn một viên đan dược chữa thương màu xanh đậm.
Nhưng nhẫn của Khiếu Nguyệt thần khuyển lại có rất nhiều thứ tốt!
Mạnh Kỳ nói với Giang Chỉ Vi: “Ngươi chọn trước.”
Tuy là mình giết người, cũng có nhờ có Giang Chỉ Vi kiềm chế, xem như hợp tác chiến đấu.
Giang Chỉ Vi lắc đầu: “Không cần, lần này ngươi tiêu hao quá nhiều, ta lại chẳng hề tổn thất gì, hơn nữa sư tôn đã truyền tin tới bảo chúng ta trở về Tẩy Kiếm các, không nhúng tay vào việc này, nên không thể tiếp tục hỗ trợ cho ngươi nữa, ngươi giữ lại đi, nhiều một chút thì sẽ càng thêm an toàn một chút.”
“Ừ!” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, gật đầu.
Trong lòng hắn cảm động lắm, đây mới đúng là đồng bọn chứ! Ai như cái thứ đồ giả kém chất lượng Vân Hạc chân nhân kia, hừ, không cửa nào so bì được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui