Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Vương Tư Viễn còn chưa tới kịp nói chuyện, Mạnh Kỳ đã xuất chiên, tay phải vung ra, lấy chưởng thay đao, Tử Điện ngưng tụ, chứa đầy sức bật và lực phá hoại!
Hắn đánh thật? Vương Tư Viễn không thể tin được, trước đó, cả trong tính toán lẫn hiểu biết của y về tính cách Tô Mạnh, cũng có thấy chút dị thường nào đâu!
Hắn tấn công không hề báo trước, không có chút dao động tâm tư, ngay cả ý công kích cũng còn không có, cứ như vậy mà ra tay?
Thực ra, ngay từ lúc quyết định bước vào, Mạnh Kỳ đã vận Bát Cửu huyền công đến toàn lực, nội cảnh thu liễm, Nguyên Thần trấn giữ trung ương, lấy nguyên thủy chi ý trấn áp phế phủ khiếu huyệt, để che giấu ý đồ của mình, cho nên một chiêu này của hắn đúng thực là xuất kỳ bất ý!!
Hai người cách nhau chỉ có một cái bàn, chưởng đao vừa bổ ra, đã đến trước người Vương Tư Viễn.
Cách cách!
Tử Điện nổ tung, nhưng thân ảnh Vương Tư Viễn lại trở nên như có như không, không chịu chút ảnh hưởng công kích nào, một chưởng của Mạnh Kỳ đúng là đánh vào chỗ không, vì Vương Tư Viễn ngồi đối diện chỉ là một đạo ảo ảnh!
Thanh âm, khí tức, cảm giác, đều ở chỗ này, tại sao lại là ảo ảnh?
Rõ ràng là ở đây mà, vì sao đánh không trúng?
Mạnh Kỳ dù ngạc nhiên nhưng không hề ngừng lại, chưởng đao gập lại, Tử Điện cao tốc xoay tròn, hất văng mọi thứ xung quanh ra ngoài, khiến điện quang đánh tóe ra khắp bốn phương tám hướng.
Bùm bùm, bên trong màn điện quang, thân ảnh Vương Tư Viễn liên tục lấp lóe, vẻ khi thì có tồn tại, lúc lại biến mất, nhưng mãi vẫn không hề bị đánh trúng, và cũng không xuất thủ trả đòn, vẫn ngồi ngay ngắn như cũ!
Thiếu một chút, luôn bị thiếu một chút mà thôi….Mạnh Kỳ cảm thấy thực là vô lực.
Mạnh Kỳ mở hết khiếu huyệt quanh thân, vì sao kim ô vân vân các thứ đều quy về chư thiên, trở thành hỗn độn.
Mạnh Kỳ lại lấy chưởng thay đao, Tử Điện hóa thành vô số thanh đao hình điện, dưới màn mưa to bao phủ hết xung quanh!
Vương Tư Viễn thần sắc không biến, nhưng không còn ngồi im nữa, tay phải bấm thành kiếm, điểm vào một nơi nào đó trong màn mưa điện.
Phốc!
Thiểm điện hình đao biến mất, công kích của Mạnh Kỳ vẫn chưa đánh trúng, ngay cả góc áo của Vương Tư Viễn cũng chưa chạm tới được.
Nhưng Mạnh Kỳ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, có thể khiến Vương Tư Viễn ra tay, cho thấy việc chuyển nội thiên địa sang hình thức hỗn độn là rất có hiệu quả, ít nhất đã làm tên kia không còn đoán trước được nữa, phải thuần túy dựa vào “Khám Hư kiếm pháp” Và “Độn khứ đích nhất”!
Vậy thì chỉ cần tăng tốc lên xuất chiêu thật nhanh, khiến cái tên kia muốn phá cũng không được, muốn tránh cũng không xong!
Mạnh Kỳ tiếp tục xuất chiêu, chưởng đao hóa thành Tử Điện bay lên cao, tốc độ suy diễn cực nhanh, người mở khiếu bình thường không thể nào nhìn kịp tốc độ tay phải của hắn, ngay cả con ngươi cũng nhiễm một tầng tử quang.
Thân ảnh Vương Tư Viễn phiêu đãng, khiến chưởng đao mãi vẫn chỉ thiếu một li nữa là chém trúng, tay phải bấm tay điểm ra, đâm về phía cổ tay Mạnh Kỳ, cắt ngang việc xuất chiêu.
Vương Tư Viễn bắt đầu cảm thấy hơi điên cuồng, y muốn xem Mạnh Kỳ có thể lại làm được việc khiến y không thể đoán trước ra được hay không!
Còn chưa đủ nhanh? Mạnh Kỳ thầm nghĩ, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Hắn đứng dậy, chưởng đao từ trên bổ xuống, tốc độ cực nhanh!
Hỗn độn u ám xung quanh đột nhiên xuất hiện một tia sáng, sau đó chỉ trong nháy mắt bị phân thành hai nửa, một đao này khí thế cực mạnh, cực nhanh chém vào Vương Tư Viễn.
Chưởng đao đến trước mặt, thân ảnh Vương Tư Viễn liên tục lắc lư, nhưng không còn cái cảm giác như ảo giác hư vô, như có như không trước đó.
khí tức của y thay đổi, trở thành một nhân vật phản diện, chống lại đại đạo, cực không hài hòa với trời đất, hoàn toàn vi phạm pháp lý, điểm vào một vị trí nào đó trong không trung.
Bỗng nhiên, Mạnh Kỳ cảm thấy mình và Vương Tư Viễn đều bị cả thiên địa bài xích, không thể tiếp tục câu động đương nhiên chi lực, “Khai thiên tích địa” không còn sức mạnh, nhát chém hoàn toàn không còn lực, tốc độ bổ xuống tuy mau, nhưng chỉ còn là một đao phàm tục mà thôi!
Vương Tư Viễn lùi ra sau nửa bước, tránh được đao, tà áo bị đao khí làm cho hơi bay lên, lần đầu tiên bị công kích làm ảnh hưởng kể từ lúc giao thủ tới giờ!
Mạnh Kỳ đuổi theo, cả người thẳng tắp, như cao to hẳn lên. nội cảnh chư tướng lại rút vào Hỗn Động, chưởng đao lại lộ ra, sức mạnh tụ vào một điểm, như một ngọn núi nặng nề ép xuống, khiến hư không bị đè nén bật ra một tiếng nổ như tiếng sấm.
Đây là một chiêu của Ngọc Hư Thanh Nguyên đao pháp, diễn hóa từ “Vạn vật Quy Hư”!
“Mở!”
Mạnh Kỳ quát lớn, như Lôi Thần mạnh mẽ chém vào Vương Tư Viễn.
Sức mạnh ngưng tụ, thiên địa chi lực ngưng tụ, hư không ở phía trước đao như muốn lõm cả vào, tỏa ra lực hút mạnh mẽ, khiến Vương Tư Viễn bị hút về phía mũi đao!
Bất đắc dĩ, Vương Tư Viễn lại phải đánh ra một kiếm giống như vừa rồi, pháp lý bài xích, thiên địa từ chối, khiến lực hút mạnh mẽ kia bị giảm hẳn xuống.
Nhưng cơ bắp Mạnh Kỳ đã phồng lên, hét vang:
“Mở!”
Vương Tư Viễn vung tay trái, vẽ hình thái cực, để giảm bớt lực.
Phanh!
“Đao”“Kiếm” va vào nhau, cả người Vương Tư Viễn run rẩy, mặt đất dưới chân xuất hiện bị nứt ra, ngón trỏ và ngón giữa tay trái sưng lên đỏ ửng.
Hừ, ngươi làm cho ngoại thiên địa bài xích với ta, nhưng chỉ mỗi sức mạnh thuần túy của bản thân ta cũng đủ làm ngươi chịu không nổi! Mạnh Kỳ cười ha ha, không đánh nữa, ngồi xuống.
Nếu đánh nữa, hai bên sẽ không còn kềm chế được bản thân, dư âm của giao chiến sẽ làm hỏng trận pháp, ảnh hưởng ra ngoài.
Cho nên, Mạnh Kỳ thấy đủ thì thu tay!
Vương Tư Viễn ho sù sụ, vẩy vẩy tay trái, ngồi xuống. Mắt y sáng rực.
Y nhìn Mạnh Kỳ, không mặn không nhạt nói: “Nếu ta là ngươi, ta không đánh lần nữa đâu.”
Có ý gì? Mạnh Kỳ nhíu mày.
Ta biết ngươi có nhiều tuyệt chiêu, nhưng ta cũng chưa đánh hết toàn lực mà, trước kia hai chúng ta chênh lệch nhau rất lớn, nhưng bây giờ ta đã thắng ngươi nửa chiêu đó, thế đủ tự hào rồi!
Hơn nữa tiềm lực của ta càng cao hơn ngươi!
Mạnh Kỳ không đáp, hỏi: “Vương đại công tử tìm mỗ có gì không?”
Vương Tư Viễn cầm lên một quân cờ: “Hỏi ngươi một việc.”
“Ha, còn có việc Vương đại công tử không tính ra được? phải hỏi mỗ?” Mạnh Kỳ cười nhạo.
Vương Tư Viễn bình tĩnh: “Không Văn thần tăng là bị Hàn Quảng vây trong một Mảnh vỡ trụ quang nào đó có đúng không?”
A? Mạnh Kỳ trợn mắt, sao Vương thần côn biết?
Mình đâu có kể chuyện này, chỉ nói Hàn Quảng và Thái Ly liên thủ vây Không Văn Phương Trượng, cũng không hề nói thời gian và địa điểm.
Vương Tư Viễn buông quân cờ, đứng dậy: “Ngươi đừng trả lời, ta biết đáp án.”
ánh mắt y vẻ phức tạp, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Đồ thần côn, cái gì cũng chỉ nói có một nửa, muốn đánh y một trận nữa quá...... Mạnh Kỳ nghiến răng.
Nhưng Mạnh Kỳ vào đây cũng là có chuyện muốn hỏi Vương Tư Viễn, nên hắng giọng: “Vương đại công tử dừng bước, nếu ngươi đã hỏi ta một chuyện, ta cũng phải hỏi lại ngươi một chuyện, như thế mới coi như nhân quả sòng phẳng.”
“Chuyện gì?” Vương Tư Viễn lại ngồi xuống.
Mạnh Kỳ vẻ phiền não: “Mỗ được Lôi Thần truyền thừa, nên bị Tố Nữ đạo đuổi bắt. Trên đời này có đạo lý thà làm tặc còn hơn đi đề phòng cướp, hễ mỗ cứ có chút vô ý là lại trúng bẫy, không biết Vương đại công tử có thượng sách nào hóa giải việc này hay không?”
Vương Tư Viễn ngắm nghía quân cờ trong tay, ho khan mấy cái: “Lấy tiềm lực của ngươi, chỉ cần né đi mấy năm, đợi trở thành Tông Sư, lúc ấy tự nhiên có địa vị mà đi cò kè mặc cả, bỏ ra chút vốn là thoải mái tha hồ sử dụng tuyệt thế thần đao, còn có khả năng làm tình nhân cho Huyền Nữ ứng thân ấy chứ.”
trốn đi mấy năm? Thà chết cho rồi...... Mạnh Kỳ không chút do dự lắc đầu:
“Không được, nếu như vậy, thanh danh của mỗ sẽ bị phá hủy.”
thanh danh...... mắt Vương Tư Viễn tràn ngập ba chữ “Vô liêm sỉ”.
Y buông quân cờ: “Ngoài cách đó ta không còn cách khác, dù sau lưng ngươi có Không Văn thần tăng giúp đỡ, cũng phải tìm được Tố Nữ Tiên Giới mới giở trò gì được.”
“Tố Nữ Tiên Giới khó tìm lắm à?” Mạnh Kỳ chính là đang chờ vấn đề này.
Vương Tư Viễn ho mãi không ngừng, hơn nửa ngày mới nói: “Tố Nữ Tiên Giới là năm đó Cửu Thiên Huyền Nữ dùng một phần của Cửu Trọng Thiên biến thành, rất là thần bí, không ai biết được nó ở đâu.”
“Cửu Trọng Thiên?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Tố Nữ Tiên Giới lại là một phần của Thượng Cổ Thiên Đình?
Vương Tư Viễn không đáp, đứng dậy bỏ đi.
Mạnh Kỳ cũng đứng lên, chắp hai tay sau lưng đi ra.
Đột nhiên, có một thằng bé con chạy tới, khẽ nói: “Công tử, có người đưa thư cho ngươi!”
Thư? Mạnh Kỳ nhận thư, mở ra:
“Vương Tư Viễn đã từng tới sau núi Thiếu Lâm, đi vào cửa đá.”
Vương Tư Viễn đã đi vào trong đó?
Hèn gì y hỏi ta chuyện Không Văn phương trượng, e là đã đoán ra phần nào!
Không biết y có lấy được vật mà Hàn Quảng thất thủ hay không?
Làm sao y vào được cửa? thư này là ai đưa?
............
Nguyên Ương và Ông Linh Ngọc không ngờ lại được nhìn thấy Cuồng Đao danh chấn thiên hạ, khiến máu tám chuyện của hai người bùng nổ, hăng say bàn tán với nhau về sự truyền kì của Cuồng Đao rất lâu.
Ông Linh Ngọc thở dài: “Không biết tiền bối có tới không nữa?”
Tiền bối? Nguyên Ương giật mình, nhớ tới cái vị đã từng dẫn dắt đám người mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui