Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Ven hồ Tiểu Nam du khách như dệt, Mạnh Kỳ lẩn vào đám đông, thay đổi hình dạng.
Hắn muốn mở hội đấu giá bán Đông Cực Trường Sinh đan!
Nói là “Đông Cực Trường Sinh đan”, thực ra ngoài nó, còn có vài món cũng giúp gia tăng tuổi thọ do Vạn Tượng môn luyện chế, nếu không chỉ trông vào hai viên linh đan thì không chống đỡ nổi mà làm đấu giá, đương nhiên, với thực lực của hắn cũng không đủ sức tổ chức một cái hội đấu giá cho các đấng ngoại cảnh lâu năm!
Hắn phải đi tìm một cao nhân áp trận cho mình. Giang Đông có một người cực kì thích hợp. cũng là thành viên “Tiên Tích”, còn đang có nhu cầu tìm thiên tài địa bảo và ít Duyên Thọ đan cho môn hạ, “Phi Thiên Dạ Xoa” Ngôn Vô Ngã!
Mạnh Kỳ xuyên qua đám đông, từ Quảng Lăng đến Tuế Quỷ sơn phía tây Giang Châu.
............
Chân Võ sơn. Đằng Xà phong, trong một căn phòng hơi tối.
Một lão giả lông mày trắng phau, nhưng tóc lại đen khoanh chân ngồi trên giường ngọc, hấp thu từng sợi băng hàn chi khí, trên Nê Hoàn cung nổi lơ lửng một cái đạo quan Liệt Dương, thả xuống vô số sợi lửa vàng.
Sau lưng lão giả có một vòng tròn âm dương cực to, đang từ từ chuyển động, âm tiếp băng hàn, dương nạp nóng rực.
Qua thật lâu sau, Âm Dương ngư từ từ áp tới, hòa vào cơ thể ông ta.
Trong phòng vang lên tiếng ken két nghe ê cả răng, làn da của lão giả trở nên trong suốt, nổi đầy hoa văn, sau đó mờ dần đi.
Thái Cực đồ khẽ rung, chui vào thân thể.
khóe miệng lão giả có một tia máu tràn ra, uể oải cảm thán:
“Vẫn là quá nóng vội......”
Nhưng làm sao không nóng lòng cho được. từ khi bước qua nấc thang trời thứ hai năm một trăm lẻ sáu tuổi, trở thành Tông Sư, đến nay đã hơn năm mươi năm, nhưng cảnh giới vỏn vẹn chỉ tăng lên được một trọng thiên, đừng nói nửa bước Pháp Thân, ngay cả Ngoại Cảnh đỉnh phong cũng không đạt tới, mắt thấy tuổi thọ sắp hết, gia tộc loạn trong giặc ngoài, làm sao lại không nóng lòng?
Trong tông môn có bao nhiêu Duyên Thọ đan ông đều đã dùng hết, nhờ vậy, lẽ ra đã phải tọa hóa từ hơn hai mươi năm trước, ông vẫn sống được tới bây giờ.
“Nếu không thể trở thành nửa bước Pháp Thân, thì tối đa cũng chỉ còn có hai mươi năm nữa......” Lão giả đứng lên, chắp hai tay sau lưng, thong thả bước ra khỏi tĩnh thất, thần sắc ủ dột.
“Hy vọng trước khi chết, lão phu nhìn thấy được đám anh tài trong gia tộc kịp trưởng thành.” Lão giả nhìn ra xa, thở dài. Chuyện nhà mình mình biết. với tâm cảnh hiện giờ, nếu không có đại cơ duyên, muốn đột phá chính là hớt trăng dưới nước.
đôi mắt vốn đạm mạc vì thời gian nhuốm vẻ đau thương:
“Nếu Viễn Sơn chưa chết, với tư chất của nó, dù không thể bằng đám người Tô Mạnh, Giang Chỉ Vi, Hà Cửu và Vương Tư Viễn, cũng sẽ không thua kém quá xa, giờ không phải là ngoại cảnh thì cũng tiếp cận ngoại cảnh......”
“Nếu để lão phu tra được là ai hại Viễn Sơn, lão phu sẽ phân thây hắn vạn đoạn, nghiền xương thành tro!”
hơn năm mươi năm qua, Trương gia càng ngày càng suy tàn, đời sau thua kém đời trước, nhờ có nguồn tài nguyên khổng lồ hỗ trợ, số lượng Ngoại Cảnh coi như khả quan, nhưng cơ bản đều là tâm tính không đủ, căn cơ không ổn, chỉ có hai người miễn cưỡng đạt tới đột phá tuyệt đỉnh Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng đều bị kẹt ở đó, không có hi vọng bước qua nấc thang trời thứ hai, thật vất vả mới xuất hiện một Trương Viễn Sơn tư chất khí độ đều bất phàm, kết quả lại mất mạng khi đang đi lịch lãm, khiến Trương gia lão tổ bị đả kích rất lớn.
“Viễn Sơn lúc đầu tư chất cũng không phải là xuất sắc, sau này mới dần dần mở khiếu, hy vọng đám hậu bối trong gia tộc hiện cũng vậy, thoạt nhìn thì không ra sao, nhưng sau này sẽ trở thành trưởng thành trễ giống như nó.” Trương gia lão tổ cố gắng tự trấn an.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ chuông, thông báo cho lão tổ tông.
Xảy ra chuyện gì? Trương gia lão tổ nhướng mày, đi ra, gặp tộc nhân Trương Đình Trai đang ở ngoài canh gác.
“Lão tổ tông, có người bí mật gởi một tấm thiệp mời cho ngài.” Trương Đình Trai cung kính đưa qua một tấm thiệp màu đỏ sẫm.
“Thiệp mời?” Trương gia lão tổ khẽ nhíu mày, mười năm nay mình không quản giang hồ, sao lại có thiệp mời?
Ông nghi hoặc mở ra, thấy trong thiệp ghi:
“Mười lăm tháng sáu, trước ngày trăng tròn, tại hạ và ‘Đông Cực Trường Sinh đan’ và ít Duyên thọ đan còn dư xin được ở Đông Hải Vọng Triều thạch đợi các vị đồng đạo, ai trả giá cao thì được, mời mang theo Lâu Lan thạch, Thận Long thảo......”
Đông Cực Trường Sinh đan? Bàn tay Trương gia lão tổ siết lại, gân xanh lộ hẳn lên, cho thấy trong lòng đang cực kì không bình tĩnh của ông.
Đây là linh dược của Thanh Đế năm đó, làm tăng thêm tuổi thọ, dù nay không thể so với thời Thượng Cổ, nhưng tăng lên một giáp tuổi thọ là chuyện vẫn có thể làm được, đan dược hiện nay chẳng mấy cái so được bằng.
Một giáp, nếu có thể tăng tuổi thọ lên thêm một giáp, thì còn lo gì chuyện bất thành?
Dù việc này có là âm mưu, thì ông cũng phải dấn vào.
Chỉ có một điểm kì quái. Tại sao người gởi thiệp lại biết ông đang có mấy món thiên tài địa bảo hiếm có kia? Trương gia lão tổ chưa bao giờ nhìn thấy tờ thiệp mời nào mà lại ghi chi tiết những tài liệu mà hắn muốn!
Ông nhìn xuống chỗ kí tên:
“Làm việc thiện tích đức, gia hữu thừa khánh.”
Ý là “Một người quân tử chuyên đi làm việc thiện”? Trương gia lão tổ mặc kệ, hiểu đối phương không muốn để lộ thân phận, đi qua đi lại hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, dù có phải trả giá nào, cũng sẽ gom đủ những tài liệu trên thiệp mời đã ghi!
Sau lưng ông là Chân Võ, cũng không phải không có khả năng!
............
Lang Gia, Nguyễn thị tổ trạch.
Nguyễn lão gia tử nhắm mắt nghe vãn bối đánh đàn, tư thái nhàn nhã, không có chút vẻ gì là người già.
Một quản gia mang vào một tấm thiệp mời: “Lão thái gia, có tấm thiệp mời ghi rõ gởi cho ngài.”
Nguyễn lão gia tử khẽ vẫy tay cho đám vãn bối lui ra, rồi phẩy một cái, tấm thiệp tự bay tới.
“Mười lăm tháng sáu, trước ngày trăng tròn, tại hạ và ‘Đông Cực Trường Sinh đan’ và ít Duyên thọ đan còn dư xin ở Đông Hải Vọng Triều thạch đợi các vị đồng đạo, ai trả giá cao thì được.”
“Làm việc thiện tích đức, gia hữu thừa khánh.”
“Đông Cực Trường Sinh đan?” Nguyễn lão gia tử hắc một tiếng, “Nếu là mấy năm trước, chắc chắn lão phu sẽ đi một chuyến, ngươi bảo Tam Lang đi tới dự thay lão phu. Duyên thọ đan à, lão phu dù không cần dùng tới, cũng có người cần dùng.”
Từ khi lấy được đan phương Đông Cực Trường Sinh đan, Nguyễn gia đã tốn một năm mới gom đủ tài liệu, mở lò luyện tám lô liền, cuối cùng cũng thành công được một lần, tiêu hao rất lớn.
“Tam gia?” Quản gia giật mình, thất thố.
Nguyễn lão gia tử gật đầu: “Chuyện năm đó, nó không phải chịu trách nhiệm chính, chỉ bị chút khuyết điểm mà thôi, là lão phu giận chó đánh mèo.”
“Vật đổi sao dời, con bé Nhị thập Nhất nay đã trưởng thành, là anh tài đứng hàng đầu Nhân bảng, lão phu còn có cái gì không nghĩ ra? chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, cái cần làm là giải quyết và bù lại, hi vọng nó cũng sẽ sửa chữa được khuyết điểm.”
Tuy không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nay tam gia được thoát khốn, quản gia cũng rất vui, gật đầu liên mồm vâng dạ.
............
“Đông Cực Trường Sinh đan?” một lão nhân gầy gò bóp nát viên Thái Dương thần thạch trong tay.
“Đông Cực Trường Sinh đan?” trong một ngôi miết nát đầy quạ đen, một người gầy nhom lắc lư đứng dậy, hai tay không còn da thịt, chỉ còn lại xương!
Giang Đông, Trung Châu, Đông Hải cách đó không xa, những cường giả ngoại cảnh sắp hết tuổi thọ đều đứng dậy, giũ giũ bụi bặm trên người, đi Vọng Triều thạch.
Nhưng các Pháp Thân, nửa bước Pháp Thân hoặc người có thần binh thì ít hơn, chỉ có mấy người là nhận lời mời.
............
Một bóng người mang theo khí tức tuế nguyệt trần ai hạ xuống Vọng Triều thạch, nhìn thấy một cái lâu thuyền rất bình thường, trong lâu thuyền có một làn khí tức nóng rực khô héo và tĩnh mịch.
“Lão cương thi, là ngươi?” ông ta sửng sốt, giọng già nua.
“Lão phu chỉ là được người nhờ, canh thuyền giúp người mà thôi.” Trong thuyền một giọng nói vọng ra, đầy tự tin và cường thế, “Ta nhớ đâu có mời lão bất tử ngươi?”
Lão cương thi canh thuyền cho người ta? Ai có thể mời được cả Phi Thiên Dạ Xoa làm “Hộ vệ”?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui