Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Bóng người già nua khàn khàn nói: “Lão cương thi, ngươi đừng quản bổn tọa lấy được tin từ đâu, ngươi dám mở đấu giá, còn sợ có thêm người dự sao? Ngươi sợ không đấu lại bổn tọa, sợ bị bổn tọa sẽ ỷ thế hiếp người, cướp mất đan dược hả?”
Y cố ý nhấn mạnh mấy chữ “không đấu lại”, “Ỷ thế hiếp người” Và “cướp mất đan dược” để kích thích bản tính kiêu ngạo của Ngôn Vô Ngã.
Ngôn Vô Ngã hừ: “Lão bất tử, đừng tưởng thấy ngươi xếp trên lão phu hai hạng, đứng thứ năm trên Hắc bảng mà tưởng bở, nếu thật sự ra tay, chưa chắc đã là đối thủ của lão phu đâu. Vào đi, nếu như gây chuyện, sẽ biết tay lão phu!”
Hắc bảng là một danh sách cho các thế gia, tông môn chính đạo lập ra, chuyên ghi nhận những tay tà ma tả đạo ghê gớm nhất. chỉ có một trăm vị trí, không bao gồm Pháp Thân, để lấy nó nhắc nhở đệ tử, nếu không có thực lực tương ứng, nếu gặp phải người có tên trên bảng thì nên đi ngay.
“Hừ.” người kia thấy phép khích tướng có hiệu quả, không nói gì nữa, hạ xuống đầu thuyền, thấy trên boong thuyền đặt rất nhiều áo xám rộng và mặt nạ bằng gỗ, đều có thể giúp ngăn cách tinh thần xem xét, che giấu khí tức, khiến người khác không thể nhìn ra thân phận.
Nhìn theo lão đi vào trong, môi Ngôn Vô Ngã mấp máy, “chui” vào tai Mạnh Kỳ:
“Hắn là ‘Phụng Điển thần sứ’ của La giáo, nếu ngươi đã bảo lão phu không cản, thì lão phu không cản.”
Mạnh Kỳ sửng sốt, thì ra là Phụng Điển thần sứ, một trong mười hai thần sứ đứng đầu La giáo, hai trăm hai mươi sáu tuổi, Ngoại Cảnh đỉnh phong, hạng hai mươi sáu Địa bảng, hạng năm Hắc bảng, là một lão bất tử tuyệt đối.
“Không sao, tuổi thọ của lão sắp hết rồi, nên mới cần Tuổi thọ đan, chắc sẽ không ngại trả giá đâu.” Mạnh Kỳ mỉm cười trả lời Ngôn Vô Ngã.
Chính là cái kiểu coi tiền như rác á!
............
Phụng Điển thần sứ vừa bước xuống đáy thuyền, đã cảm nhận được những làn khí tức mạnh mẽ nhưng không phân ra được điểm gì đặc biệt, ép cho hư không lung lay, mùi nước biển hoàn toàn bị ngăn ở bên ngoài.
Nhiều người quá...... lão quét mắt một vòng. Hừ, toàn là đối thủ tới cướp Tuổi thọ đan của lão!
Phụng Điển thần sứ đến khiến không khí trong khoang thuyền càng thêm cứng lại.
Trương gia lão tổ Trương Đoan khẽ hít một hơi, ngăn chặn tâm tình xao động, chờ đấu giá hội bắt đầu.
cường giả đến càng nhiều, nỗi e sợ lọt vào bẫy của lão càng giảm xuống, niềm tin có Tuổi thọ đan thật càng tăng lên.
Két, cửa vào mở ra, “Phi Thiên Dạ Xoa” xuất hiện trên đài cao cuối khoang thuyền.
Theo sau y là một người cũng mặc áo xám, đeo mặt nạ gỗ.
Đến rồi!
Các cường giả đều ngờ hai từ này, bình tĩnh nhìn hắn.
Mạnh Kỳ đi đến bên cạnh Ngôn Vô Ngã, quét mắt một vòng, để ý nhất là Trương gia lão tổ và Nguyễn gia tam gia, người trước là cố ý mời, người sau thì hơi nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn cũng đoán được có lẽ Nguyễn gia đã luyện chế thành công “Đông Cực Trường Sinh đan”, nên Nguyễn lão gia tử sẽ không đến, nhưng không ngờ người tới lại là Nguyễn gia tam gia Nguyễn Thừa Đức nghe nói tẩu hỏa nhập ma tê liệt nhiều năm.
Trong đồng lứa Nguyễn gia, tuy phụ thân Nguyễn Ngọc Thư là đích tử của Nguyễn lão gia tử, đang là gia chủ, nhưng người được kì vọng cao nhất lại là con trai của anh trai Nguyễn lão gia tử, Nguyễn Thừa Đức, nhưng nghe nói người này sau khi mới vừa vào Địa bảng, ngay lúc đang tuổi tráng niên thì bị tẩu hỏa nhập ma, thực vô cùng đáng tiếc.
Nguyễn tam gia bình phục là một chuyện rất vui mừng đối với Nguyễn gia...... Mạnh Kỳ hít sâu, đổi giọng nói:
“Chư quân giá lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này......”
Sau mấy câu chào, hắn nói thẳng vào vấn đề: “Lần này bán đấu giá đan dược có ‘Đông Cực Trường Sinh đan’, giúp làm tăng một giáp tuổi thọ......‘Sinh Sinh Tạo Hóa đan’, làm tăng tuổi thọ ba mươi năm, chỉ áp dụng người có công pháp hệ mộc......‘Tử Ngọ Kim Quỹ tán’, giúp tăng tuổi thọ mười năm......”
Ngay từ đầu đã giới thiệu tất cả đan dược? Trương gia lão tổ Trương Đoan đã từng tham gia nhiều cuộc đấu giá, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải cái kiểu này.
Nói chung, các buổi đấu giá thường đưa ra danh sách vật phẩm đấu giá trước cho những người tham dự để họ xác định nặng nhẹ, xác định món đồ mình muốn mua là cái gì, nhưng không bao giờ giới thiệu chi tiết ưu khuyết điểm của từng loại vật phẩm, cái này để làm nội dung khi bán đấu giá mà?
đến khi Mạnh Kỳ nói xong, các cường giả đều nắm được vật phẩm đấu giá gồm những cái gì, cái nào quý giá, cái nào bình thường.
Họ còn đang suy nghĩ, Mạnh Kỳ đã nói tiếp:
“vật đấu giá đầu tiên, là ‘Đông Cực Trường Sinh đan’, số lượng hai viên.”
Đông Cực Trường Sinh đan? Vừa lên đã bán ra ngay thứ tốt nhất? quả thực là làm cho mọi người đều không kịp chuẩn bị tâm lý.
Làm gì có cái đạo lý bán thứ tốt nhất ngay đầu tiên?
Điều này khiến các cường giả đều cảm thấy buổi đấu giá này kì dị.
Thực ra, Mạnh Kỳ đâu có nghĩ nhiều như vậy. Những đan dược khác đều là của Vân Hạc lão quỷ, hắn có bán cũng đâu có kiếm được bao nhiêu, trong khi Đông Cực Trường Sinh đan là đồ của hắn, bán được bao nhiêu hắn lấy hết.
Nên, không thể khiến những đan dược kia làm tổn thất bớt tiền và bảo vật của các cường giả ở đây, không thôi tới khi bán tới đồ của hắn, giá đưa ra sẽ không cao, cạnh tranh cũng sẽ thiếu đi kịch liệt!
Đấu giá này đâu phải giống đấu giá bình thường, đan dược của Vân Hạc cung cấp đều là loại đã thất truyền rất lâu, hầu như Ngoại Cảnh nào cũng dùng được, mọi người sẽ không tiếc đồ bỏ ra mua.
“Vật phẩm đấu giá đầu tiên là ‘Đông Cực Trường Sinh đan’, số lượng hai viên.”
Mạnh Kỳ lặp lại một lần nữa, các cường giả mới hồi thần, ai nấy đều như ngừng thở.
Trương gia lão tổ sờ sờ nhẫn trữ vật, bên trong là tài sản cả hơn nửa đời của lão, cái nào cũng thưa thớt hiếm thấy, rất là quý giá..
“Hi vọng là đủ......” Lão lặng lẽ khẩn cầu Chân Võ tổ sư.
“viên ‘Đông Cực Trường Sinh đan’ đầu tiên là đồ được ủy thác nhờ bán, người bán muốn đổi lấy Lâu Lan thạch, Thận Long thảo...... Trong mười lăm món thiên tài địa bảo này chọn đại mười hai món, ai trả giá cao thì được.” Mạnh Kỳ không nhanh không chậm nói.
Những lời này giống như một tia sét đánh thẳng vào Trương gia lão tổ, làm lão há hốc mồm, đồ lão mang tới phù hợp với yêu cầu một cách hoàn mỹ!
Nghĩ đến nội dung trên thiệp mời, lão lo những người khác cũng thu thập đủ, vội nói trước: “Ta ra Lâu Lan thạch...... tổng cộng mười ba món thiên tài địa bảo.”
lão chỉ giữ lại mấy món mà thôi, để ngừa có người cạnh tranh, lấy tăng giá.
Xung quanh im ắng, không ai nói một lời, chỉ có tiếng hít thở.
Không ai tăng giá? Trương gia lão tổ không sao tin nổi.
“Không người tăng giá, vị đạo hữu này đạt được một viên Đông Cực Trường Sinh đan.” Mạnh Kỳ không chút cảm xúc.
Trương gia lão tổ ngơ ngác lấy mười ba món đồ, bay lên đài giao ra, nhận lại một viên đan dược to cỡ long nhãn, một màu xanh mướt, trong lòng vô cùng xúc động.
Phụng Điển thần sứ nhìn đống thiên tài địa bảo, trầm giọng: “Ngươi thật sự có đủ?”
những thiên tài địa bảo này đều thuộc hạng ít oi hiếm có, nếu không phải cố ý gom góp và chuẩn bị, làm gì có ai tìm đủ đúng lúc như vậy?
nên, trông rất có vẻ tên này đang gian lận!
Trương gia lão tổ giật mình, thì ra thiệp mời của những người khác không có cái phần nội dung phía sau kia!
lão nhìn Mạnh Kỳ đầy thâm ý, quyết đoán tháo mặt nạ, nuốt luôn đan dược vào miệng!
Nơi này nguy hiểm, phải nhanh chóng cắt đứt ý tưởng cướp đồ của người khác!
“Là Trương gia lão quỷ......” Có ai đó nhận ra thân phận Trương Đoan, khẽ nói.
Mạnh Kỳ lôi ra viên Đông Cực Trường Sinh đan thứ hai:
“Viên Trường Sinh đan này, ai trả giá cao thì được.”
Không có điều món đính kèm.
Phụng Điển thần sứ liền nói ngay: “Mậu Thổ chi tinh...... Mười bốn món thiên tài địa bảo, thêm một thanh bảo binh thượng phẩm Thừa Ảnh kiếm.”
Vừa dứt lời, một người nói ngay: “Mười lăm món thiên tài địa bảo cùng loại, thêm một thanh bảo binh cực phẩm Lạc Nguyệt côn!”
Bảo binh cực phẩm?
Ngay cả Nguyễn gia tam gia cũng không nhịn được, quay sang nhìn về phía người vừa lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui