Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Người vừa báo giá ngồi ở trong một góc thuyền, cả người ẩn trong chiếc bào xám to, cả hình thể cũng không nhìn ra được, chỉ có Mạnh Kỳ và Ngôn Vô Ngã biết, người này là Thái Thượng trưởng lão Trung Châu Quý thị Quý Phi Hồng, có tên trên Địa bảng, cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu suy bại.
Đối với cường giả Ngoại Cảnh, khi nào còn chưa chết, bề ngoài và khí tức già cỗi cũng không sao, nhưng nếu máu thịt và tinh thần suy giảm, thì lại mang ý nghĩa chỉ còn cách cái chết không xa.
Hèn gì ngay cả bảo binh cực phẩm cũng bỏ ra được! Ngôn Vô Ngã thầm cảm thán.
bảo binh cực phẩm là đã đạt tới mức cực hạn của bảo binh, tương đương với nửa bước Pháp Thân, Ngoại Cảnh bình thường không thể luyện chế và ôn dưỡng ra được, nó đã bắt đầu có được một mấy đặc điểm của thần binh, uy lực mạnh mẽ, khó mà đoán được, nên, Ngôn Vô Ngã tin bảo binh cực phẩm “Lạc Nguyệt côn” của Quý Phi Hồng không phải do Quý Phi Hồng tự mình luyện ra được!
Với Ngôn Vô Ngã, nếu không có Lục Đạo, ông cũng sẽ nảy ra lòng tham khi nhìn thấy bảo binh cực phẩm!
Quý Phi Hồng báo giá xong thì đường hoàng nhìn ngược lại mọi người, một người sắp chết, nếu không lấy được đan dược kéo dài tuổi thọ, thì còn sợ cái gì!
tim Mạnh Kỳ đập thình thịch, nhưng vẫn giữ mình bình tĩnh, vì hắn biết giá sẽ không dừng ở mức này. Đối với những người này, chẳng có cái gì quan trọng bằng việc họ còn sống!
Quả nhiên, Phụng Điển thần sứ đã báo giá mới: “mười bốn món thiên tài địa bảo vừa rồi cộng với thượng phẩm bảo binh Thừa Ảnh kiếm, cộng thêm một món bí bảo Cửu Trọng Thiên. Nhập Vi Hoặc Tâm kính.”
Lại thêm một món bí bảo Cửu Trọng Thiên, không hổ là lão bất tử, giàu thấy ớn!!
Mạnh Kỳ hồi hộp. Đây có lẽ đã là cái giá cao nhất, đem ra đổi cho Lục Đạo chắc cũng phải được hơn ba vạn thiện công!
Ba vạn thiện công đó! thêm mấy lần nữa chẳng phải là đủ để sửa Huyền Thủy Đãng Ma kỳ hay sao? Lấy được thần binh mà không cần phải hoàn thành nhiệm vụ!
Nhưng đương nhiên hắn biết đây chỉ là mơ ước, loại chuyện hời thế này chỉ xảy ra được một lần thôi. Nếu sau này xuất ra Đông Cực Trường sinh đan nữa, các cường giả sẽ nghi ngờ có nguồn cung cấp vật này ổn định, sẽ làm giá cả của nó giảm xuống rất mạnh.
cả khoang thuyền chìm trong im lặng. cái giá này đã vượt quá điểm mấu chốt của họ, tuy đương nhiên họ có thể lấy được vật phẩm giá trị hơn, nhiều hơn, nhưng vấn đề là có cần như vậy không?
Sau cái này, còn có Sinh Sinh Tạo Hóa đan, Tử Ngọ Kim Quỹ vân vân, đều giúp tăng tuổi thọ, chỉ cần mua hai viên, là cũng lấy được hiệu quả không thua của Đông Cực Trường Sinh đan nhiều lắm!
Còn có cơ hội lựa chọn, khiến mọi người đều do dự.
Mạnh Kỳ lạnh nhạt: “Có ai trả giá cao hơn không? Nếu không, sau ba tiếng đếm, Đông Cực Trường Sinh đan sẽ thuộc về vị đạo hữu này.”
“Một......”
im lặng, vẫn là im lặng.
“Hai......”
thấy Mạnh Kỳ cầm Đông Cực Trường Sinh đan bỏ vào Ngọc Tịnh Bình, Phụng Điển thần sứ như ngừng thở, chờ tiếng đến ‘ba’ vang lên, lão cũng sẽ bắt chước Trương gia lão quỷ, nuốt ngay đan dược vào!
“Chờ một chút!” một giọng nói chợt vang lên.
Phụng Điển thần sứ không nén được giận dữ và sát ý, quay phắt sang nhìn.
Người lên tiếng không thèm nhìn Phụng Điển thần sứ: “Ly Hỏa diễm thảo...... mười ba món thiên tài địa bảo, thêm một món bảo binh thượng phẩm ‘Vạn Độc Thôi Hồn châm’.”
Nói tới đây, y hơi dừng lại.
cái giá y mới báo so với Phụng Điển thần sứ thì kém hơn rất nhiều, nên mọi người đều biết thứ y sắp nói ra sẽ là một thức thực sự cực kì trân quý.
“bí bảo cực phẩm do thiên nhiên hình thành, ‘Định Hải châu’!” Người này thở ra, giọng trảm đinh tiệt thiết, như cũng sợ mình hối hận.
cái gì, Định Hải châu? Mạnh Kỳ thật sự bị hoảng sợ, là Định Hải châu của thế giới Phong Thần? Định Hải châu của Huyền Đàn chân quân Triệu Công Minh?
Nó.. là thần binh tuyệt thế có phải không?
Ngôn Vô Ngã là Tiên Tích “Thái Ất chân nhân”, đương nhiên cũng biết về Phong Thần, cả người y lung lay.
Người báo giá sợ người ở đây không hiểu, nên giải thích thêm: “Đây là một món dị bảo sinh trưởng đã vạn năm ở chỗ sâu trong Đông Hải, nội uẩn Hỗn Độn khí, sức nặng kinh người. tên là Định Hải châu, có thể làm tài liệu chủ luyện chế thần binh, cũng có thể sử dụng như bí bảo, khi ném ra, sẽ tỏa ra hào quang năm màu, dùng sức nặng khủng bố của nó đập chết người ta.”
“Nhưng mà nếu sử dụng theo kiểu bí bảo, thì vì nó chưa hoàn toàn thành hình, nên tối đa chỉ dùng được mấy lần mà thôi.”
Cụ thể là mấy lần, thì y chưa dùng qua, nên không biết.
Vừa là chủ tài thần binh, lại tương đương với cực phẩm bảo binh bí bảo, cái này giá trị quả thật là xa xỉ, hơn hẳn cái giá của Phụng Điển thần sứ! các cường giả nãy giờ còn do dự nghe cái giá này xong, quyết định bỏ ý tranh giành, cái giá này họ không thể nào theo được, vẫn là mua mấy loại đan dược sau đó thôi!
Mạnh Kỳ đối với cái giá này cũng vô cùng vừa lòng.
“Có ai ra giá cao hơn không?” Mạnh Kỳ cố gắng kềm chế giọng nói.
“Ba......”
Phụng Điển thần sứ hít thở dồn dập, hung tợn nhìn người kia.
“Hai......”
Trương gia lão tổ Trương Đoan nhìn Phụng Điển thần sứ. dược lực đan dược trong người đã tan ra, huyết nhục và nguyên thần đều vô cùng dễ chịu, ấm áp thoải mái, trong lòng có chút cảm khái. Nếu không phải nhờ nhân tình của người ta, e là ông không thể có được viên Trường Sinh đan này.
Chỉ là ông không hiểu, cái phần nhân tình này từ đâu mà có?
“Một, thành giao!” Mạnh Kỳ vô cùng vui sướng.
Người kia đứng dậy đi ra, lôi đồ ra để lên đài cao.
Món cuối cùng là một cái hộp màu đen, vừa lấy nó ra, hư không xung quanh đã vang lên tiếng rạn nứt.
Ông ta phải dùng tới sức mạnh của tông sư mới đưa cái hộp qua được.
Mạnh Kỳ nhìn thoáng qua Ngôn Vô Ngã, nhờ ông ngầm giúp đỡ, giơ hai tay ra nhận cái hộp, cổ tay bị sức nặng đè xuống đến mức run bần bật, suýt nữa là làm cái hộp rớt xuống.
E là phải năm sáu ngàn cân, lại còn có hỗn độn khí bị tiết ra ngoài khiến sự câu động thiên địa chi lực của hắn trở nên gian nan...... Mạnh Kỳ vừa nghĩ, vừa mở hộp.
Chiếc hộp mở ra, lộ ra một hạt châu nhỏ bằng ngón cái, tỏa ánh sáng năm màu mờ mờ, bên trong hoàn toàn là hỗn độn, vô số hình ảnh biến ảo, giống như một giới.
hào quang năm màu chiếu vào, làm hai bàn tay còn chưa kịp thụt về của vị cường giả kia bị phá đi bí thuật, lộ ra nguyên dạng chỉ có chín ngón tay, chỗ mặt đứt của ngón tay bị mất có màu u lam trong suốt.
Quả nhiên là cùng loại với Định Hải châu thật, nhưng khoảng cách tới lúc thành hình còn xa...... Mạnh Kỳ cất hạt châu đi, đưa Đông Cực Trường Sinh đan cho người chín ngón.
Người chín ngón cũng học Trương gia lão tổ, bỏ luôn vào miệng nuốt.
Sau đó, Mạnh Kỳ bắt đầu bán đấu giá những loại đan dược khác. Vì số lượng bán ra khá nhiều, người ở đây tài sản ai cũng dày, nên cuối cùng xem như ai cũng có thu hoạch, không có ai phải tay không mà về, bí quá hoá liều.
sau khi kết thúc, mọi người đều rời đi, không ai ở lại tán chuyện, để khỏi xảy ra biến số.
Chỉ còn lại Mạnh Kỳ và Ngôn Vô Ngã.
“Sau khi trở về nhớ trả phần cho lão phu.” Ngôn Vô Ngã không chút vội vàng, bí mật truyền âm.
Dù cùng là Thành viên “Tiên Tích”, hai người cũng thỏ thuận thù lao rõ ràng.
Mạnh Kỳ gật đầu, đang muốn rời đi, Ngôn Vô Ngã lại nói: “Vừa rồi Nguyễn tam truyền âm cho lão phu, hỏi người mua viên Đông Cực Trường Sinh đan thứ hai là ai.”
“Nguyễn tam gia?” Mạnh Kỳ có chút kỳ quái, sao ông ấy lại quan tâm vấn đề này, Nguyễn gia hẳn là đâu có thiếu Đông Cực Trường Sinh đan!
“Ừ, thái độ của Nguyễn tam hơi hơi kỳ quái.” Ngôn Vô Ngã nói.
Mạnh Kỳ nhíu mày: “Tiền bối có biết người chín ngón đó không?”
“Y dùng thiệp mời phát cho Đông Hải Tam Tiên Đảo, nhưng chắc chắn y không phải Ngoại Cảnh Tam Tiên Đảo, lão phu cho rằng họ lén giao dịch với nhau, nên không có hỏi.” Ngôn Vô Ngã đáp.
Nghĩa là Ngôn Vô Ngã cũng không biết!
Nơi này không thích hợp ở lâu, hai người nói mấy câu xong thì chia tay, mỗi người đi một hướng.
Hai người vừa đi khuất, mặt nước dưới chân dao động, một bóng người hiện lên, là La giáo Phụng Điển thần sứ.
Y nhìn theo hướng Mạnh Kỳ rời đi, ánh mắt lạnh lùng.
“Đan dược tăng tuổi thọ đúng là quý, nhưng tìm được nơi phát ra nó còn quý hơn!”
“Bổn tọa đã dùng bí pháp lên người ngươi, xem xem ngươi đi được tới đâu!”
Lão lặng lẽ đuổi theo.
Ở hướng khác, cũng có mấy cường giả nữa cũng có cùng chủ ý đó.
Bay một lúc, Phụng Điển thần sứ đột nhiên sửng sốt, trong lòng đầy khó hiểu không tin được.
“Biến mất rồi?”
“Hắn tự nhiên biến mất!”
chủ nhân hội đấu giá không ngờ lại biến mất khi đã bị lão ta dùng bí pháp tập trung vào!
chuyện như vậy thực không ai tin được!
............
Thanh Sơn xanh um, đường mòn quanh co, chùa cổ ẩn hiện.
Mạnh Kỳ chắp tay, khẽ cười: “Bồ Tát, vãn bối đến cảm ngộ thần chưởng tổng cương!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui