Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Tiên Tích, Bích Du cung.
Trở lại nơi an toàn, Mạnh Kỳ cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, lôi cây nhỏ, Đại Nhật diễm tâm, Băng Nhãn tinh phách, Thiên Hà kiếm, Huyền Quy kiếm vân vân ra hết, cười tủm tỉm nói: “Đều ở đây cả.”
“Di.” Với tu vi, hàm dưỡng của Linh Bảo Thiên Tôn mà nhìn cây nhỏ cũng phải kinh ngạc, không phải bởi vì nó là vật chịu tải một thức truyền thừa của Tiệt Thiên thất kiếm, bởi vì ông đã sớm có chuẩn bị tâm lý với việc này.
Ông ngập ngừng: “Cái cây nhỏ này không đơn giản...”
Ngay cả Linh Bảo Thiên Tôn cũng nói như vậy, Mạnh Kỳ càng thêm tin vào phán đoán của mình, vừa suy tư vừa nói: “Lúc đầu thấy nó đặc dị, tưởng là vật cấp thần binh, sau này cẩn thận nghĩ lại, sáu món đồ Chân Võ đại đế để lại đều có lưu nguyền rủa, vì sao món đồ trân quý nhất này lại không có?”
“Trừ phi với cảnh giới của Chân Võ đại đế mà cũng không động được tay chân với cái cây nhỏ này!” Giang Chỉ Vi xen vào.
“Hoặc là lời nguyền đã bị chính bản thân cây nhỏ hấp thu hóa giải.” Linh Bảo Thiên Tôn trầm ngâm, nếu thật sự là theo Giang Chỉ Vi nói, thì cây nhỏ nhỏ có giá trị không thể nào tính nổi, tuyệt không phải món đồ cấp thần binh bình thường!
Nghĩ đến thanh quang và khí tức bốc lên còn khoa trương cảnh khi thần chưởng tổng cương xuất thế, Mạnh Kỳ đăm chiêu: “So với hai bí tàng của Chân Võ đại đế đã được phát hiện, thì bí tàng này có khác biệt. Mặc dù có Ma Phật loạn thế, thiên địa đại biến, làm giảm đi trận pháp cấm chế, nhưng bí tàng nơi này có thể tồn lưu đến nay, không hẳn vì bên trong có vật phẩm trân quý nhất, cho nên bố trí nghiêm mật nhất, thậm chí còn tự mở được một thế giới riêng...”
Linh Bảo Thiên Tôn cau mày, hỏi kĩ chi tiết vùng đất bảo tàng.
Mạnh Kỳ kể xong, nói tiếp: “Bởi vì là Chân Võ đại đế cho ‘Phần thưởng’, vãn bối mới biết chúng có nguyền rủa tồn tại, cho nên khi đi vào không quá để ý điểm ấy, chỉ là thoáng cảm ứng, chứ không để tâm.”
“Khi phát hiện không có thần binh nào, vãn bối đã rất ngạc nhiên. Điều này rất không hợp lý. Đãng Ma Thiên Tôn không thể keo kiệt như vậy, ngay cả thần binh cũng không cho một món, bởi vì hai bí tàng trước đó đều thu hoạch được thần binh, cho nên lúc ấy vãn bối mới nghi ngờ trong đại điện đó có giấu vật có giá trị nhất. Mà thời gian không đợi người, muốn giải trừ nguyền rủa, muốn lấy được vật phẩm, đương nhiên phải bắt đầu từ món có giá trị cao nhất.”
Linh Bảo Thiên Tôn cười: “Đây là cử chỉ nên có, dù Chân Võ đại đế nói cho ngươi cách giải ấn, thì cũng không thể sơ suất. Cẩn thận mới sống được vạn năm. Thượng Cổ đại năng cách chúng ta quá xa, tâm tư như thế nào, nhân phẩm như thế nào, cũng khó mà phỏng đoán, lúc trước chuyện Như Lai thần chưởng tổng cương, nếu không phải lúc Kim Cương tự chộp vào, đã có khí cơ khiên dẫn, mà lại không bị sao cả, thì những pháp thân đều sẽ chờ đợi một lát, để cảm ứng kiểm tra trước.”
Kim Cương tự có Như Lai thần chưởng, lại là Phật môn tông phái, có Thiên Nhãn thần thông, nên có thể xác nhận gốc bồ đề nửa khô héo kia đại khái không thành vấn đề chỉ cần mấy phút mà thôi.
Giang Chỉ Vi cũng nói: “Ừ. Dù gì bí tàng này cũng không phải là chuẩn bị để cho ngươi, Chân Võ đại đế bố trí ba chỗ bí tàng trước, rồi mới vội vàng chạy tới Vô Ưu cốc, để lại Huyền Thủy Đãng Ma kỳ để nhờ người diệt trừ ác niệm. Ai muốn lấy được bí tàng thì phải trừ ác niệm trước, cho nên bố trí bí tàng rõ ràng có phòng ngừa kẻ ngoài vào lấy rất mạnh, nhưng ngoài cấm pháp mạnh mẽ, lại còn nguyền rủa trên bảo vật, quả là khó mà phòng bị.”
“Ha ha, mấy cái kinh nghiệm này đều là lâu dài tích lũy mà có, may mà ta luôn để ý chuyện đó.” Mạnh Kỳ nhìn Giang Chỉ Vi, “Lúc trước tổ sư kiếm phái các ngươi chắc cũng không dễ nhỉ.”
Giang Chỉ Vi cười cười, có điều cảm khái: “Tổ sư lưu lại bút ký, ngữ khí rất không hay. Có thể xác nhận là lúc tiến vào bí tàng không phải chỉ có một mình tổ sư, mà còn có cả kẻ địch và bằng hữu, nhưng không ngờ người cuối cùng có thể cầm bảo vật đi ra lại là người có thực lực thấp nhất là tổ sư.”
Linh Bảo Thiên Tôn nhìn cây nhỏ: “Lão đạo nghĩ kĩ lại, cũng không nhớ được chuyện gì liên quan. Hai địa tiên không mở được cửa bảo khố mà vẫn còn tự giết lẫn nhau, thực là quỷ dị...”
“Nhất là khi một trong hai địa tiên còn là truyền nhân Lôi Thần tiền nhiệm... chết đi rồi mà còn giữ lại chấp niệm nặng tới như vậy...” Mạnh Kỳ thấp giọng bổ sung.
“Có lẽ y có biết chút gì đó, cũng có thể bản thân hai người họ đã có mối thù sinh tử...” Giang Chỉ Vi phỏng đoán.
Việc này cách này đã quá xa, vật phẩm sót lại có giá trị thì đều đã bị Tào gia thu đi, ba người bàn mãi mà cũng không tìm ra được nguyên nhân, quyết định để lại một lời nhắn cho “Thanh Nguyên” Tào Hiến Chi, xem ông có cung cấp được tin tức nào có ích hay không.
“Có muốn mang cái cây này tới chỗ Lục Đạo giám định một chút hay không?” Mạnh Kỳ hỏi.
“Có thể.” Linh Bảo Thiên Tôn trầm ngâm, “Từ chuyện ác niệm, có thể thấy Chân Võ đại đế ít nhất sống đến sau thời Ma Phật loạn thế, nhưng ông ta lại không đi mở bí tàng, cũng không trở về nghi trủng giết chết ác niệm, thật là khó hiểu.”
“Hay là con đường trường tồn của ông ta bị đi vào đường rẽ...” Mạnh Kỳ bật thốt.
Giống như quốc sư Bá Mật kia!
Ba người trầm mặc một lúc, bay tới cây trụ ngọc, bỏ cây nhỏ vào nơi giám định.
Mạnh Kỳ rất căng thẳng.
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ lạnh nhạt lên tiếng:
“Đại Đạo chi thụ.”
“Đại Đạo chi thụ!” Mạnh Kỳ và Linh Bảo Thiên Tôn, Giang Chỉ Vi nhìn nhau, cái tên gọi này hơi bị hù người nha!
“Chịu tải có Tiệt Thiên thất kiếm thức thứ năm ‘Đạo truyền hoàn vũ’.” Lục Đạo Luân Hồi chi chủ nói xong câu này thì im bặt, không miêu tả gì thêm, cũng không cung cấp giá trị cụ thể!
“Đại Đạo chi thụ...” Linh Bảo Thiên Tôn cười khổ. “Lão đạo vẫn chưa nhìn ra.”
Ai, cái cây mang cái tên to tát như vậy, Mạnh Kỳ đương nhiên không bằng lòng lấy cái quyền sử dụng nó để đổi chiêu thức pháp thân của Bát Cửu Huyền Công, mỉm cười: “Thiên Tôn, vãn bối có thể sử dụng quyền cho thành viên Tiên Tích tới cảm ngộ Tiệt Thiên thất kiếm để đổi lấy ‘Vạn vật Phản Hư’ không?”.
Đây là một trong những chiêu thức pháp thân của Bát Cửu huyền công, “Bồ Đề tuệ nhãn” quá khó luyện, nên Mạnh Kỳ mới chọn chiêu này.
“Đương nhiên có thể.” Linh Bảo Thiên Tôn ha ha cười, “Cái cây nhỏ này, ngươi muốn để ở Tiên Tích hay tự giữ thì tùy ngươi.”
Vừa rồi Mạnh Kỳ đã thử, nhưng đổ vào bao nhiêu khí tức và sức mạnh cũng không xuất hiện cái gì khác thường, hắn uể oải nói: “Để ở Tiên Tích một thời gian đi, để cho mọi người cảm ngộ, trước khi làm nhiệm vụ Tây Du vãn bối sẽ tới lấy.”
Nhiệm vụ Tây Du lần này có liên quan tới mảnh vỡ Thiên Đình, Chân Võ ác niệm lại nói Cửu Trọng Thiên biến mất, Thiên Đình tan vỡ có liên quan tới chuyện con đường thành đạo, cây nhỏ này lại có tên là “Đại Đạo chi thụ”, nên Mạnh Kỳ quyết định mang nó theo xem có cơ duyên gì không!
“Lão đạo sẽ làm một cái phong ấn, không cho phép những kẻ tham lam thành công.” Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu, với ông, nếu cảm ngộ mà giúp đột phá thành công là tốt nhất. Đại Đạo chi thụ này hiện giờ không thấy có gì thần dị, cho nên ông không nổi lòng tham lam.
Bàn chuyện quan trọng xong, Mạnh Kỳ nhìn nhìn Giang Chỉ Vi đang khát khao muốn thử cảm ngộ, cố nhịn cười: “Đừng vội. Chúng ta phân chia thu hoạch trước đã.”
Hắn nhìn Xung Hòa đạo nhân: “Thiên Tôn chọn trước đi.”
Cái cây quan trọng nhất này đã là của hắn, Linh Bảo Thiên Tôn lần này là người xuất lực nhiều nhất, lại còn không quá thân cũng chẳng quen, thế nên vì tương lai, Mạnh Kỳ quyết định để Linh Bảo Thiên Tôn chọn trước.
Đây là một nguyên tắc đơn giản, không ai cả đời hết lòng giúp ngươi mà không được gì!
Làm tốt lần này, sau này làm nhiệm vụ Hoàng Tuyền, muốn mời Thiên Tôn hỗ trợ cũng dễ dàng hơn!
Linh Bảo Thiên Tôn cũng không khiêm tốn, ngắm ngắm, hút lấy hồ lô, mở nắp ngửi ngửi, trên mặt vui sướng: “Quả nhiên là Huyền Minh Tạo Hóa đan.”
Huyền Minh Tạo Hóa đan, Thượng Cổ thần đan, nghe nói có hiệu quả tái sinh, tăng tuổi thọ gần vạn năm, cho dù ngày nay thiên địa đại biến, cũng có thể tăng được tuổi thọ hai trăm năm, ở chỗ Lục Đạo thuộc vào hàng vật cấp thần binh.
Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi không có nhu cầu về tuổi thọ, còn không trân quý bằng thần binh chủ tài, nhưng đối với người tuổi thọ đã lâu như Xung Hòa, thì đây lại là điều ông coi trọng nhất.
“Chỉ có một viên, ha ha, lão đạo lấy nó là đủ rồi, lại thêm cơ hội cảm ngộ Tiệt Thiên thất kiếm, lần này kiếm được rất khá a.” Linh Bảo Thiên Tôn không ăn hiếp tiểu bối, không chọn gì thêm.
Mạnh Kỳ cảm kích gật đầu, nhìn Giang Chỉ Vi: “Tới phiên ngươi.”
Giang Chỉ Vi ngắm một cái, xách Thiên Hà kiếm, mỉm cười: “Hẳn là có thể khiến Lục Đạo hóa giải, bổ sung thêm ít đồ, nâng cấp Bạch Hồng Quán Nhật.”
Thiên Hà kiếm gợn sóng lấp lánh, như những vì sao phản chiếu, thôi xán mộng ảo, Giang Chỉ Vi dù gì cũng là con gái, đương nhiên giữa nó với Huyền Quy kiếm, cô chọn nó.
“Chỉ lấy một món?” Mạnh Kỳ kinh ngạc.
Giang Chỉ Vi cười: “Ta lần này xuất lực không nhiều, nhiệm vụ liên hoàn lại cơ bản là một mình ngươi hoàn thành, được lấy một thanh cực phẩm bảo binh, lại có thể lúc nào cũng cảm ngộ Tiệt Thiên thất kiếm, đối với ta mà nói, đã có điểm hổ thẹn.”
“Vậy làm sao được?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Giang Chỉ Vi cười cười, nghiêm nghị nói: “Ngươi muốn ta luôn bị áy náy không tan, trở thành tâm ma cho ta sao?”
“Được rồi!” Giang Chỉ Vi nói đến mức này, Mạnh Kỳ đành phải chấp nhận. Thôi thì đồ hắn giữ tạm, khi nào cô cần, hắn sẽ đưa cho cô!
Phá không cổ phù, đào mệnh lợi khí, Huyền Quy kiếm vào tay, mình đã có hai đao hai kiếm, vấn đề duy nhất là, hai thanh kiếm này đều mạnh không thua gì đao, nhưng kiếm pháp lại lạc hậu hơn đao pháp... Mạnh Kỳ cất đồ đi, định đưa cho Lục Đạo giám định, để phòng chúng còn có tác dụng đặc thù gì đó mà hắn không biết.
Hắn đảo mắt qua Đại Nhật diễm tâm và Băng Nhãn tinh phách, ánh mắt không nhịn được nheo lại, biểu lộ tiếu ý.
Đại Nhật diễm tâm và Định Hải châu hợp nhau sẽ càng tăng thêm sức mạnh, Băng Nhãn tinh phách và xương tay Hoàng Tuyền đều âm lãnh thủy tính, hai món thần binh chủ tài thêm chút nữa là có thể luyện chế thành một món thần binh, nếu không phải còn phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt, nếu không phải Xương tay Hoàng Tuyền còn có tác dụng dẫn động Sinh Tử Vô Thường tông, hắn nhất định sẽ lấy hai cái trước làm đao, hai cái sau làm kiếm, dứt khoát là rất đẹp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui