Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Thuần Dương tông, Đạo Đức điện.
Không cần phải nhờ đệ tử canh núi chuyển lời, Mạnh Kỳ vừa mới vào phạm vi Thuần Dương tông, là đã nhận được truyền âm của Xung Hòa, được một luồng sáng bay xuống, quấn lấy, mang thẳng vào trong Đạo Đức điện.
Vị trí đầu tiên, pho tượng Đạo Đức Thiên Tôn tóc trắng râu trắng đứng thẳng, tay cầm kinh văn, lưng diễn Thái Cực, Xung Hòa mặc đạo bào Âm Dương ngư đen trắng, khoanh chân ngồi ở dưới pho tượng, mi râu cũng bạc trắng, da như em bé, phía sau có hai ngọn kim đăng, thủ hư xuất trần, an hòa khiêm xung.
Ngoài hai người, trong đại điện chỉ có gạch ngói, không có một vật nào khác, lấy hư không mà nạp vạn vật.
Mạnh Kỳ mơ hồ cảm thấy Xung Hòa đạo nhân và pho tượng Đạo Đức Thiên Tôn có cái gì đó giông giống nhau, bật thốt: “Chúc mừng tiền bối sắp đột phá.“
Xung Hòa mỉm cười: “Còn phải nửa năm một năm nữa.“
“Tiền bối có thể nói ra thời gian cụ thể, chứng tỏ là đang đột phá rồi.“ Mạnh Kỳ cười hì hì đáp, ngồi phệt luôn xuống đất.
Xung Hòa tu đạo có thành, hiền lành tiêu sái, ở cùng với ông rất thoải mái nhẹ nhàng như tắm gió xuân.
Xung Hòa cười: “Ngươi a, vô sự không đăng Tam Bảo điện, hôm nay lại gặp vấn đề gì?”
Mạnh Kỳ lại cười: “Vãn bối có tin tức quan trọng muốn bẩm báo...“
Hắn kể chuyện Hàn Quảng và Cao Lãm âm thầm cấu kết với nhau, kể luôn chuyện Nhân Hoàng kiếm đã rơi vào tay Phong Vương.
“Thế đạo hỗn loạn, đại kiếp sắp đến, các thần binh quả nhiên bắt đầu xuất thế.“ Xung Hòa đạo nhân cảm khái, không có khiếp sợ, cũng không có kinh hãi, “Nếu là mấy năm trước, biết được Cao thí chủ có được Nhân Hoàng kiếm, lão đạo xác thật tâm không sao an định được.“
Nay đột phá sắp tới, Cao Lãm cũng chỉ có thể tỉnh lại một phần nhỏ của Nhân Hoàng kiếm, ma cao một thước, thì đạo cao một trượng... Mạnh Kỳ yên lặng bổ sung giúp Xung Hòa. Nếu ông trở thành Địa Tiên, có thực lực tương đương Đạt Ma, Nguyệt Ma Ni Bồ Tát, thì với chiến lực của Cao Lãm hiện giờ và Nhân Hoàng kiếm hỗ trợ, kết hợp Trường Nhạc đại trận, cũng có thể thủ vững, Lục đại tiên sinh cũng đâu có sợ Hàn Quảng!
vấn đề duy nhất ở chỗ, hai người đó có khả năng cấu kết Yêu tộc, nếu là như vậy, Không Văn phương trượng, Thôi Thanh Hà, Hà Thất tuyệt sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Mạnh Kỳ rèn sắt khi còn nóng, kể lại luôn chuyện mình dùng dính nhân quả giết Cửu Thiên Lôi Thần, tiện đà không thể không đi Tố Nữ đạo cảm ngộ Bá Vương Tuyệt Đao, thế nên gặp gỡ Cố Tiểu Tang Cố yêu nữ, bị cô hiếp bức, ký kết khế ước, hỗ trợ cô thăm dò Cửu Trọng Thiên, kể hết một mạch từ đầu tới cuối, chỉ cắt đi những đoạn Cố Tiểu Tang gọi hắn là tướng công và chuyện hai người song tu để thoát khốn.
“Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân quả nhiên đi Thiên Đình... Đều ở tại Ngọc Hư cung...“ Xung Hòa trầm ngâm, nghĩ một lúc cũng không tìm ra được gì, giọng trêu ghẹo: “Dạo gần đây, thiên hạ hỗn loạn, đều nói tới chuyện ngươi và Cố thí chủ, có người khen ngươi là hào kiệt anh tài, làm những việc khác thường, hành sự kiệt xuất, cũng có người chỉ trích ngươi mua danh chuộc tiếng, chỉ toàn làm bậy, chính tà không phân, trầm mê mĩ sắc, rơi vào ma đạo, ở Hưng Vân trang cùng Cố thí chủ ấp ấp ôm ôm, quan hệ thân mật, người người đều muốn tru diệt.“
Hàn Quảng quả nhiên không bỏ qua cơ hội bôi đen mình... hừ, nhưng không sao. Dù sao cũng không hề có chứng minh thực tế, kẻ truyền ra tin tức lại là tông chủ Diệt Thiên môn, Thần Thoại Thiên Đế, cự phách trong tà ma, độ tin cậy không cao!
Chờ một chút, ta với Cố Tiểu Tang ở Hưng Vân trang ấp ấp ôm ôm, quan hệ thân mật? Rõ ràng là bị trọng thương, không còn sức phản kháng, bị cô ta túm đi mà?!
Lúc ấy, ngoài hắn, Cố Tiểu Tang, Xung Hòa tiền bối và Tắc La Cư, chuyện này lúc ấy không còn ai nhìn thấy, đại ca ngu ngốc cũng là sau này mới lủi ra kèm hai bên mình, lẽ ra không thể có lời đồn ra ngoài mới đúng!
Chẳng lẽ là Cố Tiểu Tang tự mình thả ra tin tức? Có chi tiết cụ thể, cho nên mọi người mới bán tín bán nghi?
Mạnh Kỳ đăm chiêu...
Xung Hòa cười: “Lão đạo sẽ chọn lúc trọng điểm nói giúp ngươi nói mấy câu, việc này không khó bình ổn.“
Xung Hòa thản nhiên hỏi:
“Nếu sau này Cố thí chủ lại làm xằng làm bậy, lạm sát kẻ vô tội, muốn họa loạn thiên hạ, mà ngươi gặp phải, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Tương lai khi gặp lại, hắn còn có thể kiên định chĩa đao vào cô, không ngại giết chết không?
Hay là mềm lòng, đứng đó nhìn cô làm xằng làm bậy?
Xung Hòa chỉ nhìn Mạnh Kỳ, không ép hắn trả lời.
Mạnh Kỳ trầm mặc hồi lâu, thở hắt ra, từ từ nói:
“Dù cô ấy có ý đồ gì, thì đối với vãn bối vẫn có mấy lần ân cứu mạng, đại trượng phu sống trên đời, nếu không thể có thù báo thù, có ân báo ân, sống còn ý nghĩa gì?”
“Nếu gặp phải cô ấy làm việc ác, sát vô tội, dù vãn bối có phải liều mạng, cũng sẽ ngăn cản cô ấy, phế bỏ võ công cô ấy, sau đó bảo vệ cô ấy, trông coi cô ấy, đưa cô ấy ở ẩn lùi xa thế gian.“
Xung Hòa từ chối cho ý kiến, vẻ tùy ý nói: “Cô ta cũng là luân hồi giả, phế bỏ võ công không có nghĩa là kết thúc, ngươi cứ muốn cùng cô ta dây dưa không ngớt sao?”
Mạnh Kỳ lại trầm mặc, tâm tư phức tạp, hơn nửa ngày mới nói: “Vãn bối vẫn luôn đề phòng việc này...“
Chính tà bất lưỡng lập không phải là nói chuyện phân biệt về mặt trận doanh bên ngoài, mà còn là sự phân biệt về quan niệm, ý tưởng, về phương thức làm việc, cho nên nói ra thì dễ, nhưng làm mới thấy nó nặng nề vô cùng.
Xung Hòa mỉm cười: “Không phải căng thẳng. lão đạo chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, để ngươi chuẩn bị sẵn tâm lí, còn câu trả lời của ngươi như thế nào cũng không quan trọng.“
Mạnh Kỳ gật đầu, đã hiểu ý Xung Hòa, nói: “Vãn bối lần này tới Nam Hoang gặp được một chuyện...“
Hắn kể lại chuyến hành trình Nam Hoang từ đầu tới đuôi, thuật lại luôn bí pháp cho Xung Hòa.
Xung Hòa hỏi: “Lúc ấy nếu ngươi bỏ qua Hạo Thiên kính, cứ thế phá không bỏ chạy, Huyết Hải La Sát thí chủ chắc chắn sẽ không thù hận ngươi tới mức như thế, vì sao nhất định phải kết đoạn thù này với lão?”
“Thứ nhất nếu lão lấy được Hạo Thiên kính, rất có khả năng nó sẽ giúp lão tăng nhanh thực lực. Huyết Y giáo là tà ma, không có nhân tính, tàn nhẫn ác độc. Nếu có thể đả kích chúng, làm cho chúng suy yếu, vãn bối vô cùng vui sướng.“ Mạnh Kỳ xúc động nói, đây chính là chân lý khoái ý ân cừu, “Thứ hai tiền bối cũng đã từng nói, vãn bối vận thế không bình thường, không ở lúc vận thế đang tràn đầy tìm ra cơ hội, chuẩn bị cho sau này, chẳng lẽ chờ tới lúc từ thịnh chuyển suy, kiếp nạn tiến đến mới đi làm?”
Đại Đạo chi thụ ngay cả Lục Đạo cũng còn cảm thấy thần bí, nếu có cơ hội tăng thực lực cho nó, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Qua lần này, mấy mầm non của Đại Đạo chi thụ đều nảy mầm, sinh cơ dào dạt, bên trong như đang thai nghén một thứ gì đó.
Xung Hòa hiền lành cười: “Huyết Hải La Sát thí chủ là người âm hiểm, tàn nhẫn, có thù tất báo. Cho dù các ngươi trước đó thù hận không sâu, thì một khi biết được ngươi tiến vào cái thế giới thần ma kia, lão cũng sẽ nhất định nghĩ mọi cách trả thù. Giờ thêm cái này cũng vậy thôi, không có gì thay đổi, dù sao lão cũng không thể tự mình hàng lâm trước khi lão thành công.“
“Nhưng ngươi thì khác, đi du lịch khắp nơi, nguy hiểm sẽ trở nên rất lớn. lão đạo tạm cho ngươi mượn một tấm ‘Điên Đảo Đại Diễn phù’, trong vòng một năm có thể giúp che giấu cho ngươi khỏi thôi diễn và bí pháp của lão. Một năm sau, nếu lão đạo đột phá, sẽ đi Nam Hoang một chuyến, dù không phá được Huyết Y giáo, cũng sẽ khiến lão mười năm không dám rời khỏi Nam Hoang.“
Trời ơi, Xung Hòa tiền bối sao lại dùng lời lẽ thản nhiên mà nói ra những lời khí phách như vậy... Mạnh Kỳ sùng bái quá, sau lưng có người chống lưng thật là hạnh phúc!
Xung Hòa nói xong, cười tự giễu: “Cho dù có mời mấy người Lục thí chủ cùng ra tay, thì có Cổ thần hỗ trợ, e là cũng không phá tan được Huyết Y giáo.“
Pháp Thân, thần binh cộng thêm sơn môn đại trận, bản thân cũng cản được hai ba Pháp Thân vây công.
“Cổ thần thật có tồn tại?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên.
Xung Hòa gật đầu: “Cổ thần là thần linh tiếp cận hương khói viên mãn, cho dù tuổi thọ hao hết mà chết, chỉ cần tín ngưỡng của Nam Hoang đối với cổ thần bất diệt, nó sẽ có thể từ trong hương khói lại sinh ra, lúc mạnh nhất không thua gì Nguyệt Ma Ni Bồ Tát, yếu nhất cũng bằng Nhân Tiên đỉnh, chỉ là ngại một số người, nên nó rất ít ra tay, cơ hồ không có chiến tích truyền lưu.“
Nói xong, Xung Hòa nhắm mắt lại, vận chuyển bí pháp, thử cảm ứng tìm một ‘mình’ khác.
Sau một lúc lâu, ông mở mắt, lắc đầu: “Không có khí tức Hạo Thiên kính hỗ trợ bước ra bước đầu tiên, chỉ có bí pháp, không thể cảm ứng được.“
Như vậy a... Huyết Hải La Sát là dựa vào Vĩnh Sinh cốc để bước ra bước đầu tiên? Mạnh Kỳ giật mình nghĩ, sau đó kể lại chuyện bí pháp, Hạo Thiên kính, và vạn giới mỗi giới lại có một ‘mình’ khác, cuối cùng hỏi: “Tiền bối, bản chất của người thả câu và cá phân biệt ở chỗ nào?”
Xung Hòa trầm ngâm: “Lão đạo tạm thời không biết, chỉ có một chút ý tưởng mơ hồ. Nghe đồn thời Thái Cổ sinh ra sinh linh, trời sinh đã là truyền thuyết, sau này không còn loại sinh linh này nữa, phân biệt người thả câu với cá có lẽ là có liên quan tới chuyện này.“
Thái Cổ chi sơ, sinh ra đã là truyền thuyết? Mạnh Kỳ yên lặng nhớ kỹ tin tức này.
hắn nhớ tới một chuyện, lôi ra bản [Đạo Đức kinh] kì quái kia: “Tiền bối, đây là quyển [Đạo Đức kinh] vãn bối lấy được trong thế giới Tây Du, nhưng nhìn mãi mà không tìm ra được chỗ nào cổ quái.“
Xung Hòa nhận lấy, lật lật ra xem, đột nhiên, ông khựng lay, trừng mắt, cau mày, trở nên thất thố!
“Tiền bối, thực sự có cổ quái?” Mạnh Kỳ giật thót.
Xung Hòa thở một hơi dài, khôi phục bình tĩnh: “Bổn môn xem như là đạo thống của Đạo Đức Thiên Tôn, có giấu một bộ công pháp do ngài viết, bản [Đạo Đức kinh] này không có ẩn chứa chút sức mạnh nào, giống hệt với bút tích trong bản công pháp kia.“
Oái, Đạo Đức Thiên Tôn tự tay viết [Đạo Đức kinh]? Mạnh Kỳ hoàn toàn chấn kinh, đây chính là một trong Tam Thanh, ba hạng đầu của Đạo Môn cửu tôn, ngay cả Chân Võ ác niệm cũng phải gọi là đại nhân vật Thiên Tôn!
Là cơ duyên xảo hợp lấy được? Hay có người an bài? Cho ta một quyển [Đạo Đức kinh] không có sức mạnh là có ý tứ gì?
Xung Hòa đoán được suy nghĩ của Mạnh Kỳ, trêu ghẹo: “Có lẽ là muốn ngươi đọc kinh này nhiều một chút, sáng tỏ đạo đức, điều hòa tâm cảnh, giống như suy nghĩ mình đang đi trên miếng băng mỏng là tốt, nhưng lúc nào cũng quá căng thẳng, gò bó sẽ mất đi đạo ý của Âm Dương Thái Cực.“
Mạnh Kỳ biết Xung Hòa là đang nói đùa, nhưng nhiệm vụ tử vong sắp tới, mình xác thật cần phải điều chỉnh tâm cảnh, chuẩn bị cảm xúc, vì thế cũng thuận theo thế, hỏi xin Xung Hòa chỉ điểm.
Xung Hòa nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi cầm bản Đạo Đức kinh này, đi Giảng Kinh đường, dạy bọn nhỏ đọc kinh.“
Ách... Mạnh Kỳ không hiểu cho lắm, ra Đạo Đức điện, thấy một đạo sĩ đứng chờ sẵn, cùng người đó đi tới Giảng Kinh đường.
“Đây là người sẽ giảng đạo đức kinh cho các ngươi nghe hôm nay.“ Đạo sĩ giới thiệu.
Đám nhóc con, lớn nhất chỉ chừng mười tuổi đứng dậy, cung kính hành lễ: “Bái kiến lão sư.“
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ của Giảng Kinh đường, chiếu vào những gương mặt ngây thơ, non nớt, bừng bừng sức sống, khiến tâm tình Mạnh Kỳ trở nên bình tĩnh hơn.
Đây chính là hi vọng.
Đây chính là cuộc sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui