Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Vô Đương sơn, Kim Quang động.
Sở Trang vương vuốt râu, ngắm nghía Ngọc Như Ý, bốn tử bạch kim hoàng lưu chuyển, trong suốt, tỏa ra cảm giác trang nghiêm, ánh sáng lấp lánh ánh lên trời cao.
Sau một lát, đồng tử dẫn hai người đi vào, ai cũng có tướng mạo đặc biệt.
Một người là nam nhân, cao tới một trượng, cơ bắp cuồn cuộn, mặc một tấm đạo bào màu vàng đất, như cự nhân trong truyền thuyết, làn da xám đen, không sáng bóng mà có màu xỉn xỉn như nham thạch.
Bên cạnh là một nữ tử thon thả, đoan trang mỹ mạo, xinh xắn linh lung.
“Cô lại cảm ứng được Ngọc Hư cung?” Sở Trang Vương nhìn hai người.
Cự nhân chất phác, không nói gì, nữ tử mỉm cười: “Gia sư tính thật không sai, Sở vương quả thực có cơ duyên lớn lao với Ngọc Hư cung.”
“Mấy mạch các ngươi ẩn dật nhiều năm, lần trước Ngọc Hư cung hiện thế cũng không dính líu, lần này vì sao lại chủ động tìm tới ta?” Sở Trang vương uy nghiêm hỏi, tâm thần vẫn đặt lên Ngọc Như Ý, một khi cảm ứng được thêm rõ, sẽ lập tức bay lên đi Ngọc Hư cung.
Nữ tử nghiêm mặt: “Gia sư nói đại kiếp đã sắp tới, có lẽ là một kiếp cuối cùng của kỉ nguyên này. Chim tranh đồ ăn, người tranh đường sống, việc gì cần làm thì phải làm. Lần trước Ngọc Hư cung chỉ là mở bình thường, không dẫn ra biến hóa gì cả.”
Cô chưa nói hết, nhưng Sở Trang vương đã đủ hiểu. Ngọc Hư cung lần này không phải bình thường, có lẽ có đại biến.
Sở Trang vương nghi hoặc: “Nếu đã như vậy, sao sư phụ của ngươi không tự tới? Cô và y tuy chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng Cô biết y nhất định là cảnh giới Nhân Tiên, có thể còn mạnh hơn.”
“Gia sư bị nguyền rủa, ngầm bị trọng thương, không thể rời khỏi Ô Sào. Các vị sư trưởng khác còn lại trong môn thì đều có chuyện quan trọng phải làm, đang phải chuẩn bị cho đại kiếp. Những thế hệ còn lại thì không tới tông sư, tạm thời chỉ phái ra được hai sư huynh muội chúng ta mà thôi.” Nữ tử nghiêm nghị đáp.
Sở Trang vương nói: “Các ngươi diệt rất nhiều Ngọc Hư truyền thừa, lấy được không ít công pháp, có tu hành hay không? Trong Ngọc Hư cung có nhiều điều nơi khủng bố, nửa bước khó đi, Cô tu luyện Thổ Hành Tôn nhất mạch truyền thừa của Kim Quang động nên không thể vào được quá sâu, các ngươi định giải quyết như thế nào?”
Nữ tử mỉm cười: “Vãn bối Dương Hề Chi. Chủ tu [Đạo Đức thiên giám], sư huynh Cố Hoành, tu luyện [Quảng Thành đồ lục].”
Người trước là Thanh Hư Đạo Đức chân quân truyền thừa, người sau là Quảng Thành Thiên Tôn công pháp.
Sở Trang vương lơ đãng hỏi: “ ‘Đinh Đầu Thất Tiễn thư’ và ‘Trảm Tiên phi đao’ của các ngươi tu luyện như thế nào?”
Dương Hề Chi rũ mắt, nhàn nhạt đáp: “Hơi chút thành tựu, hơn nữa gia sư còn ban cho một món bảo vật.”
Sở Trang vương gật đầu: “Các ngươi biết được rất nhiều bí ẩn, chủ tu là Côn Luân công pháp, có lẽ sẽ mò tới được sâu trong Ngọc Hư cung. Tới lúc đó, cô bảo vệ các ngươi. Nếu có thu hoạch, mọi người chia đều.”
“Như thế rất tốt.” Dương Hề Chi mỉm cười.
Đúng lúc này, Như Ý lại khẽ rung, khí bốn màu bốc lên cao.
Sở Trang vương trầm giọng nói:
“Mở.”
Y phất tay, bao lấy sư huynh muội Dương Hề Chi nhờ Như Ý bay đi.
......
Nấc thang trời thứ hai ngay trong tầm tay, Mạnh Kỳ đã tới cánh cửa tông sư, nhưng tâm linh của hắn lúc này lại rất kì lạ, chỉ cảm thấy trên nơi cao có một tòa cung điện to lớn đang “Nhìn xuống” mình, cảm ứng lần này so với lần trước thì vô cùng rõ ràng, cứ như chỉ cần nghĩ một cái là mình sẽ xuất hiện ngay ở ngoài cung điện.
Đột nhiên, trong linh đài của hắn nhìn thấy thân ảnh Tề Hoàn công, quanh người lão đầy những đóa sen vàng vòng quanh.
“Đi! Tận dụng thời cơ, mất đi sẽ không tới nữa!” Tề Hoàn công truyền âm nhập mật, giữ chặt lấy Mạnh Kỳ.
Những đóa sen vàng quanh người lão tỏa hào quang sáng rỡ, bao lấy hai người, chuyển vào hư không.
Mạnh Kỳ phát hiện cơ thể và nguyên thần của hắn có một loại liên kết rất vi diệu, như có thể nhìn xuống vạn vật thế gian, không chỗ nào không thấy, không chỗ nào không tới được, vô cùng rõ ràng!
Đây thật là chuyện không do người... Hắn thầm thở dài, lúc trước còn nghĩ khi trở thành tông sư, sẽ mời người ta giúp mình đi thăm dò Ngọc Hư cung, ai ngờ bây giờ vẫn chưa phải là tông sư, ngoài Tề Hoàn công lại chẳng còn ai khác giúp đỡ, cứ như vậy mà đến Ngọc Hư cung.
May mà nhờ tu luyện, [Dịch Cân kinh] quyển thứ hai tám chín tháng, không chỉ nội cảnh chân nguyên càng thêm thuần túy, mà nhục thân càng mạnh hơn một tầng, cảnh giới tăng lên, chạm đến cảnh giới Tông Sư, các công pháp tu luyện đều có tiến bộ nhảy vọt, Biến Thiên Kích Địa đại pháp, Bất Tử Ấn Pháp cuối cùng cũng đã xứng với cảnh giới hiện nay của hắn.
Càng thêm quan trọng là, nhiều vấn đề của những chiêu thức tự sáng chế đã được giải quyết, phẩm giai theo đó tăng lên, dù là Oanh Oanh Liệt Liệt Táng Tinh Hà, hay Âm Dương Tam Hợp, Hà Bản Hà Hóa và Khai Thiên Tịch Địa, đều đã là tiếp cận chiêu thức Pháp Thân, cũng càng thêm hòa hợp với bản thân, khả năng nắm giữ những chiêu thức pháp thân khác cũng càng thêm mạnh.
Mạnh Kỳ bỗng cảm thấy chân đạp lên mặt đất cứng. Đằng xa có một tòa cung điện huyền hoàng, mái hiên buông xuống những dòng khí giống như những con rồng đầy cao quý. Cánh cửa lớn màu đỏ thắm đóng chặt, trên có ba trăm một tấm biển, được đóng vào bởi sáu mươi lăm cây đinh màu vàng, trên biển viết một loại chữ gì đó mà Mạnh Kỳ không biết.
Tuy rằng nhận không ra, song ba chữ này mang ý tứ gì, thì hắn biết:
“Ngọc Hư cung!”
Ba mặt Ngọc Hư cung đều có chín cái giếng cổ, mỗi cái giếng đều sâu thẳm không thấy đáy, có hàng rào bọc quanh như không muốn cho người ta tới gần.
“Đừng có ý đồ muốn xem giếng cổ, trong đó có nhốt các loại huyền thú trong truyền thuyết, rơi vào đó dù không bị chúng giết chết, thì cũng sẽ bị mê lạc trong vạn giới chư thiên, không biết mình đang ở đâu.” Tề Hoàn công nhắc nhở, “Tổng cộng ba mươi sáu giếng cổ, những giới chúng thông tới sẽ không ngừng thay đổi, ngay cả lão đạo cũng không dám nếm thử.”
Khi nói chuyện, lão mang theo Mạnh Kỳ bay qua giếng cổ, bay về phía Ngọc Hư cung.
Vừa tới trước cửa, Tề Hoàn công đột nhiên lui về phía sau một bước, tay phải xuất hiện một cây roi, dài hơn ba thước, gồm hai mươi mốt đoạn, mỗi đoạn đều có bốn cái đạo phù ấn vòng quanh trên đó, huyền ảo thần thánh.
Trời, “Đả Thần tiên”? Mạnh Kỳ chấn động, món Phong Thần chi bảo mà hắn luôn ao ước!
Bởi vì năm đó Phong Thần chi chiến xảy ra biến hóa, cho nên món bảo vật này Khương Tử Nha truyền cho hậu đại?
phương hướng Tề Hoàn công phòng bị xuất hiện ba người, người đi đầu mặc đế bào, đội thiên quan, sắc mặt vàng óng ánh, dưới cằm có chòm râu đen dài, chính là Sở Trang vương Mạnh Kỳ từng gặp, đằng sau Sở Trang vương có đứng một nam một nữ, nam cao to, màu da xám đen, nữ đoan trang, mặc giáng bào.
Sở Trang vương cầm Ngọc Như Ý, nhìn thấy Tề Hoàn công thì mỉm cười: “Cũng cảm ứng được, Hoàn Công không hổ là truyền nhân Ngọc Hư chính tông.”
Tề Hoàn công cũng cười tủm tỉm: “Nếu không có cái Như Ý này, thì lần này chỉ có chúng ta...”
Lời còn chưa dứt, tay áo bào của ông bỗng phình to ra, đất trời tối sầm, trở nên hỗn độn, Tụ Lý Càn Khôn!
Cùng lúc, Sở Trang vương cũng đánh ra một quyền, hai mắt như có từng tầng vũ trụ hiện ra.
Hai vị Pháp Thân vừa còn đàm tiếu phong sinh, trong nháy mắt đã thi triển sát thủ, khiến Mạnh Kỳ sửng sốt.
Ầm!
Đất trời điên đảo, quanh thân Mạnh Kỳ tuy có nguyên từ lực vô hình làm nhiễu loạn, mà vẫn cảm thấy cả người nhộn nhạo, như bị xé ra.
Không hổ là Pháp Thân, dù có sư thúc che ở trước mặt, một tí dư âm cũng ghê gớm như vậy! Mạnh Kỳ da ánh màu đạm kim, lấy cơ thể mạnh mẽ để chống đỡ.
Thân thể Mạnh Kỳ bỗng nhẹ bẫng, phiêu phiêu đãng đãng, gió lạnh từ xung quanh áp tới, muốn đông kết nguyên thần, băng ngưng nhục thể, bên trong còn kèm theo nguyền rủa ác độc và công kích, song đã bị Lưỡng Cực Huyền Từ quang làm vặn vẹo chuyển hướng bớt đi phần lớn sức mạnh.
Cho nên, phần ít ít còn lại, nhờ Bát Cửu và cơ thể mạnh mẽ, hắn nhẹ nhàng tiêu trừ công kích.
Nội cảnh của hắn thay đổi, Đại Nhật Đông Thăng, từ trong tới ngoài đều là lửa cháy hừng hực, ánh sáng rực rỡ, cả người hóa thành một mặt trời sáng chói!
Đến lúc này, Mạnh Kỳ mới thích ứng hoàn cảnh, chặn đứng rét lạnh và sức mạnh nguyền rủa ở bên ngoài thân.
Hắn nhìn quanh, xung quanh đều là hư không mênh mông, tít nơi xa xa có những đốm sao sáng, và một quả cầu to lơ lửng, rực một màu vàng đất.
Hành tinh? Mạnh Kỳ dại ra, cộng với cơ thể hắn đang mất đi trọng lượng, thì ra hắn đang ở trong vũ trụ!
Chỉ là bị chút ảnh hưởng tàn dư từ một quyền của Sở Trang vương mà hắn bị đưa vào vũ trụ?
Đây là công pháp gì vậy?
Mạnh Kỳ đứng đó ngơ ngác, không biết nói gì.
Lúc này, xa xa có một thần nhân đi tới, cao lớn, cổ xưa, tang thương tôn quý, trang nghiêm, mạnh mẽ, trên đầu có mũ mây, quanh người có sen vàng, hào quang rực rỡ.
Thấy thần nhân một tay xách “Đả Thần tiên”, một tay cầm một cây cờ nhỏ huyền hoàng, Mạnh Kỳ hiểu ngay đây chính là pháp thân của Tề Hoàn công: “Ngọc Thanh Nguyên Thủy thân”!
“Sư thúc, sao thế này?” Mạnh Kỳ vội bay qua.
Tề Hoàn công thần sắc ngưng trọng: “Sở Trang không ngờ lại luyện thành Vạn Giới Na Di quyền, nhưng y cũng đã bị Tụ Lý Càn Khôn của lão đạo vây khốn.”
Lão giơ tay áo lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui