Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Vách núi dựng đứng, sóng biển vỗ bờ, rì rầm đập vào bờ đá những làn bọt trắng.
Mạnh Kỳ ngồi bên vách đá, nhìn sóng triều dâng lên rồi hạ xuống, nghĩ rất nhiều thứ, đều xoay quanh cái mà Ngô Quý Chân gọi là “Võ đạo chi tâm”.
Dựa vào bản thân mình, kiên định không lại động, cái đó hắn không thiếu, hắn chưa bao giờ ỷ lại cái gì, khi gặp nguy hiểm cũng không hoảng loạn, vào lúc sống chết không hề lùi bước, khác với rất nhiều Tông Sư, võ đạo ý chí của hắn về mặt này mạnh tới mức kỳ cục.
Nhưng chỉ có như thế đã là võ đạo ý chí toàn vẹn hay chưa?
Võ đạo ý chí là nhục thân, Pháp Tướng, nguyên thần dung hợp, là bước quan trọng nhất khi bước qua nấc thang trời thứ ba và ngưng kết pháp thân. “Huyết Nhục Có Linh” cũng có liên quan tới nó, nên Mạnh Kỳ rất coi trọng nó, nên sau khi nghe Ngô Quý Chân nói một câu kia, bao nhiêu ngày nay hắn đều vật vã suy nghĩ về nó.
Không có võ đạo chi tâm, võ đạo ý chí có tương đương với không có hồn phách nhục thể hay không, sau khi đạt được mục tiêu rồi, thì cũng mất đi động lực để tiến tới?
Vậy võ đạo chi tâm thật sự là trông như thế nào? Lục đại tiên sinh cực vu tình cực vu kiếm, Giang Chỉ Vi cuồng nhiệt với Kiếm đạo, họ theo đuổi chúng, không phải chỉ để tấn chức, để tăng thực lực, để tăng cảnh giới, mà chỉ vì muốn tìm hiểu, muốn thăm dò, muốn biết sâu thêm, đó chính là cái mà Ngô Quý Chân gọi là “Võ đạo chi tâm”?
Hồi đó khi còn ở trái đất, lúc nào nhìn lên trời cao vô tận hắn cũng thấy sợ, sợ sự vô biên vô hạn, rộng lớn bao la của nó, sợ cái vẻ đẹp mạnh mẽ của nó, lúc nào cũng cảm thấy mình quá là bé nhỏ, kiếp sống quá ngắn ngủi, chỉ lóe sáng trong tích tắc rồi lụi tàn, nhưng đối với võ đạo, hắn quả thực không hề có cảm xúc nào như vậy.
Cũng không phải nói là không có, hồi Thiên Nhân giao cảm, hắn rất thích cảm giác hòa hợp với tự nhiên; hồi Thiên Nhân Hợp Nhất, hắn như hóa thân vào rung động với trời đất, khi cực tĩnh, mỗi sự vật nhỏ bé đều nhìn thấy rõ. Lúc bước qua nấc thang trời thứ nhất, từng dùng “Tâm” Cảm nhận được những quy luật vô biên chống đỡ đất trời... Nhưng những cảm xúc ấy, những rung động ấy đều chỉ để nâng cao thực lực cho bản thân mà thôi, dùng không bao lâu là bị vứt bỏ, chỉ còn để ý tới việc nâng cao chiến lực, hoàn chỉnh công pháp mà thôi.
“Đại đạo là cái gì, sinh mạng là cái gì” ư, hắn cũng đã từng tự hỏi về điều ấy, nhưng kể từ khi có được một công pháp cấp cao, hắn đã bắt đầu bận rộn lo đi học công pháp ấy, không còn nghĩ tới nó nữa, chỉ lo làm sao hiểu được nguyên tắc, đạo lý của các chiêu thức, đã mất đi sự tiêu sái và tự chủ của bản thân mình.
Không phải như vậy là không tốt, nếu không tốt, hắn đã không thể tới được một bước này. Cái gọi là đại sư, Tông Sư không phải là hạng tốt mã dẻ cùi, vừa chọc liền thủng, nhưng nếu chỉ dừng lại ở đây, không còn sự nhiệt tình và suy tư về võ đạo, thì sẽ dừng lại ở kĩ năng mà mất đi cái đạo.
Đây chính là vấn đề của hắn hiện giờ.
Giải quyết thế nào đây? Mạnh Kỳ nhíu mày, nhiệt tình và theo đuổi, tìm hiểu về võ đạo không phải nói là làm được, không thể giả vờ tự dối lừa mình, mà phải khiến mình giống như Chỉ Vi và Lục đại tiên sinh cuồng nhiệt với Kiếm đạo! Nhưng cũng không thể làm theo giống hệt hai người, mà phải tự lần mò, tìm ra con đường riêng của mình, con đường mà mình thật sự si mê, đắm chìm trong đó.
Đây chính là cái mà Lục đại tiên sinh gọi là “Kẻ học ta thì sống, kẻ giống ta thì chết”!
Bỗng có một nha hoàn đi tới, thi lễ nói: “Tô công tử, có một người gọi là Liễu Sấu Ngọc tới chơi.”
Mạnh Kỳ đứng dậy, gật đầu với cô, đi về hướng chủ phủ.
Lần trước, Huyền Nữ nhất mạch có cho đệ tử tiến đến tìm “Lục dương cuồng khách” Ngô Quý Chân nhờ hỗ trợ, Mạnh Kỳ đã nhờ tô ta bí mật đưa tin cho Liễu Sấu Ngọc, nói hắn đợi cô ta ở Tam Tiên đảo.
Trong phòng khách, Ngô Quý Chân “Thức thời” Không có mặt, chỉ có một cô gái xinh đẹp mặc áo xanh nhạt gần như là trắng đứng bên lan can, thưởng thức muôn hồng nghìn tía trong sân, bóng dáng vô cùng thanh nhã thoát tục.
“Liễu Sấu Ngọc tiến bộ rất lớn...” Mắt Mạnh Kỳ lấp lóe.
Cảm ứng được Mạnh Kỳ tiến vào, Liễu Sấu Ngọc quay lại, vẫn là gương mặt trái xoan, mi lá liễu, mắt hạnh môi mỏng, nhưng đã không còn sự ôn nhu trước kia, mà mang nét thoát khỏi trần ai, cao xa diệu vợi, nhìn ở đó mà như thoáng cái sẽ biến mất khỏi nhân gian.
“Nhiều năm không gặp, quả thực là phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Mạnh Kỳ chắp tay, cười ha hả.
Liễu Sấu Ngọc cầm một thanh kiếm vỏ trắng, cười nhẹ: “Thế huynh mới khiến người ta sửng sốt, tông sư trẻ tuổi nhất từ hồi Trung Cổ tới nay.”
Tính tình cũng đã thay đổi... Mạnh Kỳ hơi kinh hãi, đi thẳng vào vấn đề: “Liễu cô nương, người khôn không nói chuyện mập mờ, hồi trước mỗ có nhờ Giang Đông Vương thị truyền tin cho lệnh sư, muốn thương lượng chuyện cảm ngộ Bá Vương Tuyệt Đao, nhưng lệnh sư yêu cầu hà khắc quá, bảo ta phải gia nhập Huyền Nữ nhất mạch, song tu với ứng thân của người, thật sự khiến người ta khó xử, không biết có cách nào khác được hay không?”
Liễu Sấu Ngọc mỉm cười, đại gia: “Ta đã rời khỏi Liễu gia, cũng không còn là Sấu Ngọc, sau này thế huynh gọi ta là Lưu La.”
Nói xong câu đó, cô mới trả lời chính sự: “Với bổn môn, có Tố Nữ Tiên Giới, có trấn phái thần binh, có thi thể tổ sư, nếu Bá Vương Tuyệt Đao không thức tỉnh được tới cấp độ thiên tiên, thì cũng không mang tới ý nghĩa nào đáng kể, cho nên cần gì phải nhượng bộ?”
“Hơn nữa những thứ thế huynh có thể trả ra được thì chúng ta đều không có hứng thú, tương lai sau này khi Tố Nữ đạo và Thiếu Lâm và Tẩy Kiếm các và Họa Mi sơn trang đối địch, thế huynh có thể xách Bá Vương Tuyệt Đao, giết lên sơn môn chính đạo hay không? Nếu làm không được, chúng ta cần trao đổi để làm gì?”
“Nhưng so với một món thần binh luôn chìm trong ngủ say thì có thêm một người hỗ trợ vẫn tốt hơn chứ, nhất là khi đại kiếp đã tới.”
Liễu Sấu Ngọc, hay phải gọi là Lưu La khẽ cười: “Chuyện đại kiếp, tổ sư đã sớm có đoán trước, đã để lại rất nhiều chuẩn bị, hơn nữa Lôi Thần truyền nhân đâu phải trên đời chỉ có một người! Đến khi đại kiếp tới, chưa hẳn sẽ không có một truyền nhân Lôi thần thứ hai!”
“Hơn nữa, dù gia sư có đồng ý, thì thế huynh cũng không có khả năng từ Bá Vương Tuyệt Đao cảm ngộ ra được cái gì nữa đâu.”
“Có ý gì?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
“Lần trước thế huynh đã được Bá Vương Tuyệt Đao tán thành, cảm ngộ được một phần Thần Tiêu Cửu Diệt và Bá Vương Lục Trảm, có được sự liên hệ với nó. Với một thanh tuyệt thế thần binh, muốn liên hệ và câu thông với nó thì có thể làm ở bất cứ đâu cũng được. Nếu nó cảm thấy thế huynh có tư cách cảm ngộ được nhiều hơn, thì bất kì lúc nào, bất kì ở đâu thế huynh cũng có thể cấu kết cảm nhận được, còn nếu đã không thì sẽ là không.”
“Xem ra thế huynh chưa bao giờ cảm nhận được qua mối liên hệ với nó có phải không?”
Mạnh Kỳ trầm tư, hình như Lưu La nói không sai. Lần trước, lạc ấn Bá Vương lưu lại trong đao cũng đã từng nói: “Truyền thừa lạc ấn tạm thời không thể cho ngươi, trừ tổng cương, vừa rồi cảm ngộ được bao nhiêu thì cho ngươi bấy nhiêu.”
Ý chính là tạm thời chỉ cho bấy nhiêu mà thôi.
Bá Vương Tuyệt Đao đang đề phòng cái gì?
Phải đạt tới tư cách gì mới chấm dứt cái “Tạm thời” này?
Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ, giả vờ thất vọng nhận mệnh, thở dài:
“Quả thực như thế, chính tà bất lưỡng lập, mỗ cũng không đến mức không có Bá Vương Tuyệt Đao thì không được.”
Lưu La cười: “Thế huynh hiểu được là tốt rồi.”
Có cơ hội gặp được Huyền Nữ truyền nhân, Mạnh Kỳ làm sao lãng phí, lôi ra ba bản vẽ, đưa cho Lưu La: “Quý phái truyền thừa từ Cửu Thiên Huyền Nữ, hẳn là rất quen thuộc với vật của Thiên Đình?”
Lưu La cầm lấy hình vẽ, nhìn kĩ.
Cô trầm ngâm hồi lâu, mới từ từ nói: “Cái cây xanh sum suê này là Kiến mộc, nghe đồn cắm rễ vào đại đạo, liên thông chư thiên vạn giới, chống đỡ cho Thượng Cổ Tiên Giới, là mẫu thể của pháp lý quy luật.”
Huyền Nữ truyền nhân quả nhiên biết! Cuối cùng cũng đã biết được Đại Đạo chi thụ đã ăn cái gì, quả thực là đáng để chờ mong!
“Huyết đào yêu dị này là tà vật kỷ nguyên trước tàn lưu lại, tác dụng cụ thể thì… trước khi nó biểu hiện ra thì rất là khó nói.” Lưu La tiếp tục trả lời.
“Vậy cái cây với hai quả Tam Sinh thì sao?” Mạnh Kỳ cấp bách.
Hắn bị Cố Tiểu Tang bắt ăn một quả, tới giờ vẫn còn thấy bất an.
Lưu La khẽ cười: “Tam Sinh quả? Ai nói với ngươi nó là Tam Sinh quả?”
“Không phải?” Mạnh Kỳ kinh hãi.
“Tóm lại, đừng tìm hiểu về nó nữa, đại năng sau lưng ngươi không thích đâu.” Lưu La hàm hồ nói.
Vừa dứt lời, từ trong người cô khí xanh bay ra, nhanh chóng biến mất.
Mạnh Kỳ quả thực là phản ứng không kịp, Lưu La mới chỉ bước vào Ngoại Cảnh không bao lâu, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, không ngờ lại có thủ đoạn này!
Từ nay muốn ăn hiếp Huyền Nữ truyền nhân cũng không dễ rồi.
“Đại năng sau lưng sẽ không vui? Hừ, quả cây kia chắc chắn có liên quan tới việc giúp cá thoát khỏi người thả câu. Cố Tiểu Tang lại tốt bụng như vậy?”
Nhưng Lưu La này chỉ là Huyền Nữ truyền nhân, biết như vầy không khỏi cũng quá nhiều đi?
......
Lưu La trở lại Tố Nữ Tiên Giới, rẽ vào một tòa cung điện, cửa cũng không gõ, cứ thế đi thẳng vào:
“Ngươi lại dám chặn tin ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh chuyển cho sư phụ, nên bị tội gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui