Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Trong đại điện khắc đầy hình tà thần và tà ma, Huyễn Diệt Thiên Ma đang phụ trách trông coi nơi này, chờ tông chủ trở về.
Khí đen tràn ngập điện bỗng tách ra hai bên, chừa lối đi từ cổng, ở cổng xuất hiện Hàn Quảng.
Huyễn Diệt Thiên Ma thoáng ngẩn ra, lập tức hành lễ: “Bái kiến tông chủ, không biết chuyến này thuận lợi hay không?”
Hàn Quảng chắp tay sau lưng, chậm rì rì đi vào, vừa đi vừa ngắm phù điêu hai bên, giọng cảm thán: “Ra lệnh xuống dưới, tất cả đệ tử trưởng lão của Diệt Thiên môn ta, bất kể là Thiên Ma, hay Nhân Ma, mười năm tới nhất định phải lẩn xuống cho sâu, tận lực không dính tới chuyện của tả đạo, giống như hồi bổn tọa giả làm Thiếu Lâm Không Văn khi xưa.”
“Tông chủ, có đại sự xảy ra?” Huyễn Diệt Thiên Ma hiểu ra ngay có chuyện không đúng.
Hàn Quảng vẫn bước tới, khí đen ngưng tụ, hóa thành đài sen, y không buồn quay đầu, giống như thuận miệng nói: “Sinh Tử Vô Thường tông bị diệt môn.”
“Cái gì?” Huyễn Diệt Thiên Ma kinh hãi.
Tuy rằng tông chủ nói mấy chữ “Sinh Tử Vô Thường tông bị diệt môn” này rất là bình thản, chẳng chút cảm xúc, nhưng chỉ mấy chữ này cũng đủ cho thấy đã có một hồi tinh phong huyết vũ, chiến đấu kịch liệt, cường giả vẫn lạc, giang hồ chấn động.
Thân là một trong tà ma chín đạo, một trong những thế lực đứng đầu, Sinh Tử Vô Thường tông bị diệt môn là chuyện hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, còn hơn cả chuyện có Pháp Thân vẫn lạc!
Pháp Thân tọa hóa là chuyện thường có, nhưng thế lực hàng đầu bị hủy diệt là chuyện cực hi hữu, nhất là khi đó là một thế lực có truyền thừa mấy vạn năm, nội tình thâm hậu không biết bao nhiêu mà kể!
Hàn Quảng đạp lên đài sen, chậm rãi xoay người, khoanh chân ngồi xuống: “Cuồng Đao lấy xương tay Hoàng Tuyền làm mồi, mời cả Lục đại, Tô Vô Danh, Hà Thất, Vân Hạc lẫn Thiếu Lâm chúng tăng, lừa phá tan cấm pháp đại trận của cổ mộ giới, làm nó lộ ra ngoài.”
“Cho dù Sinh Tử Vô Thường tông có thi hài Chân Long tiếp cận Địa Tiên, Tiên Thiên Thần Thi và thi thể Tâm Thánh trong cơ thể tự diễn một giới, thì cũng vẫn không bằng người, lọt vào kế hoạch của đối phương, dễ dàng bị hủy diệt như trở bàn tay.”
Cuồng Đao lấy xương tay Hoàng Tuyền làm mồi, mời đủ cả Lục đại, Tô Vô Danh, Hà Thất, Vân Hạc và Thiếu Lâm chúng tăng...... Dễ như trở bàn tay...... Huyễn Diệt Thiên Ma như đang nghe kể chuyện xưa, rất là xa xôi không thật.
Chỉ thiếu Cao Lãm, cơ hồ đã hợp đủ cao thủ của chính đạo, hủy diệt hoàn toàn Sinh Tử Vô Thường tông, quả thực nghe mà run cả da đầu, nếu tin này lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm cho tất cả tà ma tả đạo cảm thấy bất an!
“Cuồng Đao thật sự là giao du rộng rãi, quen biết khắp thiên hạ......” Huyễn Diệt Thiên Ma không nhịn được cảm thán.
Hàn Quảng bắt tay kết ấn, đặt lên gối, cười: “Hơn nữa hắn đã đi lên Cửu Trọng Thiên, trong tay có thần binh hỏa đao và pháp bảo loại thời gian, nay thế đã thành, khó mà áp chế.”
“Cuồng Đao Ngoại Cảnh đỉnh phong......” Huyễn Diệt Thiên Ma không phải hỏi lại, mà là cảm khái, “Với chiến lực biểu hiện của hắn, thêm pháp bảo loại thời gian, không hề thu kém gì một Đại Tông Sư nào, thêm pháp bảo và cái ‘mặt mũi nhân tình’ kinh khủng của hắn, e là ngay cả Pháp Thân cũng phải kiêng kị mấy phần.”
“Đáng tiếc bổn tọa không nhìn thấy hắn sử dụng pháp bảo loại thời gian, nhưng theo tin từ La giáo truyền đến, cái pháp bảo này rất không đơn giản, Pháp Thân bình thường gặp phải cũng không thoát được.” Hàn Quảng có chút tiếc nuối bổ sung, nâng cao mức độ uy hiếp của Mạnh Kỳ lên.
Huyễn Diệt Thiên Ma nghĩ nghĩ, nói: “Tông chủ, với biểu hiện của Cuồng Đao, nếu có thêm chừng mười, mười lăm năm nữa, e là sẽ có thêm một Pháp Thân mạnh mẽ sinh ra, cho dù không có cơ duyên, không có được đặc thù truyền thuyết, phỏng chừng cũng không kém Địa Tiên bao nhiêu. Tai họa ngầm cỡ sao không bóp chết từ trong tã lót?”
Y sợ một ngày Diệt Thiên môn cũng sẽ bị kết cục giống Sinh Tử Vô Thường tông, nên mới dậy tâm tư muốn dù giá nào cũng phải bóp chết Mạnh Kỳ.
Y trầm giọng nói: “Đương kim thiên hạ, có năng lực khắc chế pháp bảo loại thời gian không nhiều. Tông chủ ngài là một vị trong đó, hơn nữa thực lực, cảnh giới và trí tuệ đều nghiền áp Cuồng Đao, nếu ngài ra tay mà sát ý kiên định, hắn khó mà tránh được!”
Hàn Quảng lắc đầu: “Tạm thời không cần, bổn tọa vừa rồi đã nói thế của hắn đã thành, khó mà áp chế.”
Huyễn Diệt Thiên Ma nghi hoặc nhìn Hàn Quảng. Ngay cả nửa bước Pháp Thân cũng không phải, cao nhân nhờ nhân tình mặt mũi mời đến đâu phải lúc nào cũng có thể ở cùng chung một chỗ với Mạnh Kỳ, sao lại bảo là khó mà áp chế?
Hàn Quảng mỉm cười: “Bổn tọa đã từng nói cho ngươi nghe đại năng không phải là đạo tiêu thì cũng là quân cờ, ngươi còn nhớ hay không?”
“Thuộc hạ nhớ rõ.” Huyễn Diệt Thiên Ma linh quang chợt lóe, “Cuồng Đao thiên phú dị bẩm, cơ duyên không ngừng, chẳng lẽ cũng là quân cờ của đại đạo?”
Hàn Quảng cười tự đắc: “Bình thường, đại năng sẽ không chỉ có một quân cờ hoặc một đạo tiêu, tự trói mình vào một cái cây, cho nên, bọn họ thường sẽ bày ra rất nhiều quân cờ, cho chúng những ‘kì ngộ’ trưởng thành khác nhau. Tô Mạnh là một trong những kẻ nổi bật trong đó, nay bước vào Ngoại Cảnh đỉnh phong, cách Pháp Thân không còn xa nữa, đương nhiên sẽ được chú ý và coi trọng nhiều hơn, nên thế của hắn bởi vậy mà thành, bổn tọa không muốn vì hắn mà chọc tới một bậc đại năng nào đó.”
“Nhưng hắn cuối cùng cũng sẽ không tránh nổi tai vạ.” Huyễn Diệt Thiên Ma thở phào.
Trong mắt Hàn Quảng hiện lên trường hà hư ảo, không biết đang nhìn về phương nào: “Tới lúc đó, nếu hắn thoát được bố trí của đại năng, nhảy ra khỏi bàn cờ, thì làm ‘nhị ca’ của hắn coi như cũng không bị mất thân phận......”
Khói đen lại tràn ngập đại điện, thân ảnh Hàn Quảng dần trở nên hư ảo, như bước vào trong trường hà, để vọng lại hai câu:
“Liên hệ với La giáo, Huyết Y giáo, chính đạo đang ở thế đại, chúng ta cần phải lặn xuống.”
“Bổn tọa nhìn thấy Tâm Thánh vấn đạo, lòng có sở cảm, hôm nay bắt đầu bế quan, ngắn thì năm ba năm, lâu thì hơn mười năm, không chứng Địa Tiên sẽ không quay trở lại.”
Đài sen chuyển động, thân ảnh Hàn Quảng ẩn hiện trong khói đen, quay lưng lại với Huyễn Diệt Thiên Ma, quay lưng lại với cửa điện.
............
Tây Vực, trong một bí cảnh nào đó ở trong Táng Thần sa mạc.
Hoan Hỉ Phật tuấn tú nhã nhặn như một công tử thế gia, cầm tin tức từ Trung Nguyên truyền đến, không thể giữ nổi hình tượng trước mặt đám đệ tử sa di, thất thanh kêu lên: “Sinh Tử Vô Thường tông bị diệt môn? Cuồng Đao gom được cao nhân chính đạo, lại còn tấn chức Cửu Trọng Thiên!”
Chung quanh y, nằm ngang nằm dọc bao nhiêu là nữ tử khoác sa mỏng mê người, nhưng đám tông sư của Hoan Hỉ miếu đang tụ tập ở đây lúc này không còn tâm trí đâu mà để ý tới chuyện ấy, tất cả đều bị cái tin tức kia làm cho kinh hãi.
Nếu luận về nội tình, luận về cường giả, Sinh Tử Vô Thường tông chắc chắn vượt xa Hoan Hỉ miếu đã suy bại nhiều năm, thế mà vẫn bị Cuồng Đao mang theo một đám cao nhân diệt môn!
Hoan Hỉ Phật nhìn tờ giấy trong tay, thật lâu không nói, từ khi Cuồng Đao kích sát Bất Nhân lâu lâu chủ, trở thành Địa bảng đệ nhị, y đã không còn tâm tư báo thù, bởi vì y biết, trừ phi lừa được đối phương vào trong bí giới của tông môn, nếu không dù y có cầm thần binh cũng không thoát được cái chết. Nhưng bây giờ, không chỉ là không thể báo thù, mà còn phải khẩn cầu Cuồng Đao đừng có nhớ nhung gì tới y, chứ lỡ Cuồng Đao mà đi vào cái bí giới này của tông môn nhà y, thì hẳn Hoan Hỉ miếu sẽ phải đi theo vết xe đổ của Sinh Tử Vô Thường tông. Mà Hoan Hỉ miếu yếu hơn Sinh Tử Vô Thường Tông nhiều lắm, không cần phải dùng tới nhiều cao nhân như vậy đâu.
Y thở ra một hơi dài, phân phó: “Sau này ở đâu có Cuồng Đao ẩn hiện, chúng ta lập tức tránh lui ngàn dặm, mặc kệ lúc ấy có bao nhiêu chuyện khẩn cấp cần làm.”
Không thể trêu vào, chỉ có thể trốn!
............
Gần Vô Tận Uyên Hải, nơi ở của Tu La tự, gió to thổi qua, bụi đất tung bay, một ngôi chùa to tướng đột nhiên biến mất.
Uyên Hải tràn ngập đầy tà ác tử vong ý vị, bị hắc vụ muôn đời không tiêu tan bao phủ, vọng ra một hơi thở dài thật dài:
“May mà chúng ta đã sớm đóng lối ra vào Uyên Hải.”
Từ khi Đại A Tu La chết dưới kiếm Tô Vô Danh, Tu La tự đã hoàn toàn lùi vào Vô Tận Uyên Hải.
Làm một trong tà ma chín đạo, không có Pháp Thân trấn áp, nếu còn muốn cố thủ cơ nghiệp, mà không chịu núp vào một xó không ai tìm ra, chẳng lẽ muốn bị chính đạo bao vây tiễu trừ hay sao!
Đó xem đi, ngay cả Sinh Tử Vô Thường tông mà còn bị diệt môn, nếu lúc ấy còn chần chừ không quyết, e là đã bị kết cục tương tự!
May mà đã chiếm cứ Vô Tận Uyên Hải nhiều năm, phát hiện được nhiều bí địa để trốn!
............
Ở thảo nguyên, đám Tát Mãn trốn đông trốn tây, kéo dài hơi tàn, sau khi nghe Sinh Tử Vô Thường tông bị hủy diệt, ai nấy đều trở nên uể oải vô lực, cảm thấy sau này dù có cố gắng vùng vẫy bao nhiêu thì cũng chỉ vô ích mà thôi, đây chính là tương lai của Trường Sinh giáo.
Một Tát Mãn rơi lệ, đau đớn ca lên:
“Cổ Nạp hà đã quên ta, đất trời không còn dung dưỡng ta, Thánh Sơn không còn chứa ta, con dân ta không còn cha mẹ......”
............
Trong đại điện đầy ‘oan hồn ác quỷ’, tân nhậm Bất Nhân lâu lâu chủ nhìn làn sương mờ ảo, lẩm bẩm:
“May mà cẩn tuân lâu quy, không có trả thù.”
Nếu không Sinh Tử Vô Thường tông hôm nay chính là Bất Nhân lâu.
Điều đầu tiên trong bảy giới luật của thích khách Bất Nhân lâu viết rằng: “Không vì người thất bại mà báo thù.”
Chuyện ám sát, có thành công đương nhiên cũng phải có thất bại, nếu mỗi lần thất bại liền trả thù, rất dễ dàng bị người ta tóm được đuôi, bày ra bẫy, dẫn tới tai ương ngập đầu.
Cho nên thích khách sát thủ thật sự đều vô tình lãnh khốc, sau ba lần thất bại lập tức buông tay, thất thủ bị giết tuyệt không trả thù.
............
Nơi nào đó ở Nam Man, Huyết Hải La Sát ngửa mặt lên trời thét dài, vô cùng hối hận trước kia vì Hạo Thiên kính khí tức, mà không ra tay diệt trừ mầm tai họa “Cuồng Đao” Tô Mạnh.
Y quay đầu, lạnh lùng nhìn Vạn Trùng tôn giả: “Triệu tập đệ tử các nơi, không được ra mặt ở các bộ lạc nữa, tất cả đều chuyển vào trong tối, giống như năm đó lúc mới tới Nam Man.”
“Tất cả những ai từ Ngoại Cảnh trở lên đều phải chui vào Huyết Hải giới ở trong thần binh.”
Mà thần binh thì giấu ở trong giới tử của hư không.
............
Trong Tố Nữ Tiên Giới, Hoan Hỉ Bồ Tát và Huyền Nữ ngồi đối diện.
“Tô Mạnh đã là rồng bay lên trời, nếu vẫn còn ra tay đối phó hắn, rất là nguy hiểm.” Hoan Hỉ Bồ Tát trịnh trọng.
“Vậy thì đợi, xem xem hắn sẽ xảy ra chuyện gì.” Lưu La đứng sau lưng Huyền Nữ đạm mạc.
Hoan Hỉ Bồ Tát bỗng bật cười: “Có điều nam tử mà cường hãn như vậy mới là làm cho người ta động tâm nhất, Hoan Hỉ nhất mạch chúng ta không biết bao nhiêu nữ Bồ Tát nhắc tới hắn là nhũn chân ra rồi.”
............
Bên trong Chân Không gia hương, việc Sinh Tử Vô Thường tông hủy diệt cũng khơi lên cuộn sóng.
Cố Tiểu Tang lẳng lặng nhìn đám người Chưởng Đăng thần sứ, ánh mắt đạm mạc, không chút cảm xúc:
“Đại kiếp tiến đến, việc các thế lực đứng đầu bị hủy diệt sẽ thường xuyên xuất hiện.”
Giọng nói rất bình tĩnh, không chút dao động, khiến mọi sợ hãi, lo lắng của người La giáo đều nhanh chóng biến mất.
............
Trên khắp mọi nơi, ở mỗi nơi có tà ma tả đạo ở, tin tức Sinh Tử Vô Thường tông hủy diệt đều như một cơn gió lớn thổi qua, làm ai nấy đều ngơ ra, run rẩy, cảm thấy bất an.
“Cuồng Đao” Tô Mạnh không hổ là khắc tinh của tà ma!
............
Tích tích, Mạnh Kỳ ngồi ở bên cửa sổ, cả đêm nghe mưa xuân, trong ngõ nhỏ thâm u, yên tĩnh, khiến tâm linh dần trở nên an bình.
Hắn nhắm mắt, cảm giác được thời không biến hóa.
Lại một nhiệm vụ luân hồi nữa bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui