Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Ta đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc.
Sau lưng là Quảng Lăng thành trong trời chiều, ánh đèn nhập nhoạng, huy hoàng bao la, tràn ngập hồng trần ấm áp, trước mắt là dòng sông phản chiếu ánh sáng lấp lánh, một tinh linh áo trắng thướt tha mà đến, đôi mắt đạm mạc mà lãnh khốc, Mạnh Kỳ giật mình như tỉnh mộng, trong đầu đột nhiên hiện ra lời kịch quen thuộc này.
Lưng tựa Quảng Lăng thành, trong người có Thất Sát bi và Linh Bảo hỏa đao, Đạo Nhất ấn, Khai Thiên ấn và Hư Không ấn đã nhập môn, Mạnh Kỳ chuyến này rất bình tĩnh, không hề sợ hãi.
Mặc dù hắn không bao giờ ngờ Lục Đạo sẽ cho bắt đầu nhiệm vụ tử vong vào lúc này, bởi vì đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra!
Vô sỉ! Ghê tởm! Mạnh Kỳ nghe thấy phần thưởng là ‘Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói’ và Luân Hồi phù thì hai bàn tay nắm chặt lại. Lục Đạo không chỉ muốn ép hắn tới tuyệt cảnh, mà còn đầy ác ý trào phúng hắn.
Ngươi không phải muốn chúng sao? Vậy ta sẽ đưa cho ngươi!
Mạnh Kỳ cả người lạnh toát. Hắn vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, dù bây giờ hắn có chuyển qua thân thể địa cầu, thì vẫn chưa chém được cái thân này, vẫn sẽ bị Lục Đạo lần theo dấu vết tìm ra được, và tái khống chế hắn.
Tiến không xong, lùi không được.
Tiến thối lưỡng nan!
Quanh thân Túc Bắc quang hoa vọt lên, xé hư không, định bỏ chạy đi xa. Cố Tiểu Tang bước tới một bước, quanh người những đốm sáng nguyện lực rực rỡ đẹp đẽ bay lên, như tiên nhân hạ phàm.
Càng nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh, càng phức tạp thì càng phải suy nghĩ, trong đầu Mạnh Kỳ vô số suy nghĩ nhanh chóng lướt qua.
Quy định là trong vòng bảy ngày!
Nghĩa là hắn còn có bảy ngày!
Trời lưu một đường, chứ không phải không có cơ hội, hôm nay không thích hợp đối mặt, cần phải rời khỏi Cố Tiểu Tang, sau đó trở lại Tiên Tích, mua thật nhiều Luân Hồi phù, chỉ cần Lục Đạo không phát rồ phong ấn tất cả Luân Hồi phù, vậy thì hắn vẫn còn thời gian!
Nhưng trước hết là phải bắt được Túc Bắc, truy trong trí nhớ, tìm vị trí của Tố Nữ Tiên Giới, nếu cần sẽ chui vào trong đó để né tránh Lục Đạo, trộm Bá Vương Tuyệt Đao!
Nghĩ là làm, Mạnh Kỳ động, mi tâm tổ khiếu bắn ra hào quang, mắt trái đen, mắt phải trắng, hai tay kết ấn, trước mặt ngưng ra một hư ảnh cổ đăng không màu, duy ngã duy nhất, tỏa ra vô lượng hào quang, ánh sáng như trắng như đen, trong nháy mắt đã lan ra chiếu sáng khắp mặt sông, chiếu vào hư không đang bị xé ra trên người Túc Bắc, hiện ra vô số sợi dây nhân quả.
Sau đó, Mạnh Kỳ rút Linh Bảo hỏa đao, một đao nhẹ nhàng chém tới.
Cùng lúc đó, Cố Tiểu Tang cũng đưa tay ra, đất trời tối sầm hẳn đi, chỉ còn có ánh sáng của cổ đăng, xung quanh người cô đều là hỗn độn và u ám.
Thanh tịnh và an bình, không một tiếng ồn, không có yêu hận, không có gặp gỡ và chia ly, không có tranh đoạt, như đang ở trong trạng thái viên mãn nhất, linh hồn về tới gia hương, ban đầu cũng là kết thúc.
Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương!
Sự đạm mạc trong mắt Cố Tiểu Tang chuyển thành băng lãnh, đầy sát khí, ba ngón tay gập lên, trong âm thanh tụng kinh và cầu nguyện, điểm về phía Mạnh Kỳ.
Vì mối liên hệ do Kim Sinh quả, Vô Sinh lão mẫu đương nhiên muốn giết chết hắn. Nhưng Kim Sinh quả ít nhất còn có một lần hiệu quả, vậy mà Cố Tiểu Tang xem ra vẫn chưa bị tỉnh lại.
Cô đã hao tốn biết bao tâm cơ, nỗ lực vùng vẫy, mà cuối cùng cũng không thể thoát khỏi hay sao?
Trường đao đánh một đường cong đẹp đẽ ngược về, kim liên từ lòng bàn chân đua nở, tầng tầng nở rộ, hóa thành từng tầng hư không, suy diễn chỉ xích thiên nhai, để ngăn đỡ một kích này, giúp hắn thoát ra đuổi theo Túc Bắc.
Trường đao vừa khởi, bỗng trở nên nặng nề, nặng một cách kì quặc, bị nữ tử đối diện dễ dàng thao túng, lệch khỏi quỹ đạo của mình, kim liên chưa kịp nở rộ, đã bị ngón tay trắng muốt xuyên qua, điểm thẳng tới mi tâm.
Là Vô Sinh lão mẫu, cũng là Kim Hoàng.
Kim Hoàng, một trong ngũ phương ngũ đế, vua của kim loại, tổ của binh khí, dù là thần binh, nhưng chưa trọng chứng Pháp Thân, chỉ cần là vật hành kim, thì sẽ đều bị ảnh hưởng!
Ngón tay xiên xiên, sắp sửa điểm trúng, thì trước mi tâm Mạnh Kỳ xuất hiện một bàn tay, thon dài hữu lực, phía trước bàn tay một màu u ám như muốn đập vỡ càn khôn, lấy công thay thủ, chụp vào ngón tay.
Ba!
Phiên Thiên ấn đánh trúng vào đầu ngón tay. Hư không lõm vào thành lốc xoáy, sau đó vỡ tan, Mạnh Kỳ bị hất bay ra sau, khí huyết quay cuồng, khó chịu muốn hộc máu.
Một chỉ nhẹ nhàng của Vô Sinh lão mẫu lại nặng nề tới mức Mạnh Kỳ suýt nữa không đỡ nổi!
Song hắn cũng chụp được cơ hội, thân ảnh hóa ảnh, trốn vào hư không.
............
Phá Không phù kích phát, Túc Bắc thuận lợi độn ra xa, hiện ra trong mây.
“Nhiệm vụ tốc hành của Lục Đạo thật là nguy hiểm, lần trước bị Lưu La bắt thóp, phải giúp cô ta làm việc. May mà lần này Cuồng Đao không ngờ tới.” Ông ta cười, thở phào.
Cái thân phận tổng quản ngoại vụ của ông ta là có thật, nên đương nhiên không sợ Cuồng Đao không mắc mưu!
Nhưng… đột nhiên mũi của ông ta xuất hiện một đường nứt, máu tươi từ đó chảy ra.
Sao tự nhiên lại bị thương? Túc Bắc đầu óc mơ hồ, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình cũng mất đi khống chế, bị xẻ ra làm đôi!
Tầm mắt trở nên tối sầm, thứ cuối cùng nhìn thấy là một bàn tay trắng muốt chụp lấy trán minh, xông thẳng vào biển tâm linh, dùng bạo lực hút những mảnh vỡ kí ức lên.
Cuồng Đao...... Rõ ràng trước khi hắn vung đao, mình đã kích phát Phá Không phù rồi mà...... Túc Bắc hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.
Đọc xong kí ức, Mạnh Kỳ định bỏ chạy, thì hư không trước mặt thò ra một ngón tay, nơi nó đi qua, mọi thứ đều trở về hỗn độn, trở về gia hương, biển nguyên khí hoàn toàn biến mất.
Đã biết vị trí vào Tố Nữ Tiên Giới, lúc này không đi, còn đợi đến khi nào? Mạnh Kỳ không hề có chiến ý, tay trái dương, tay phải âm, đẩy về phía trước, đen trắng lưu chuyển, Âm Dương không ngừng chuyển hóa, tạo thành một thái cực đồ đón đỡ Vô Sinh chỉ, phá không trốn chạy.
“Hồng trần như ngục, chúng sinh đều khổ, luân hồi không ngừng, ưu hoạn không ngớt, xót ta thế nhân, có thần thiên hàng, Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương!”
Đầu ngón tay điểm tới, thái cực đồ đen trắng co lại rồi biến mất, hoàn toàn không có khả năng chống cự!
Một chỉ này quá mạnh, khiến Mạnh Kỳ đành phải toàn lực chống đỡ, trong nháy mắt không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền, đá ra bao nhiêu cước, khiếu huyệt quanh thân toàn bộ mở ra, phát ra hào quang, quanh người hiện ra hư ảnh cổ ấn, cổ kính, cờ hạnh hoàng, hộp ngọc địa hỏa phong thủy vân vân.
Phiên Thiên ấn đánh trúng chung quanh Chân Không gia hương Cố Tiểu Tang, nhưng hoàn toàn vô ích, như trâu đất xuống biển.
Âm Dương tam hợp hóa thành đao bổ vào hỗn độn, cũng bị chuyển về ban sơ.
Mậu Kỷ ấn ngưng ra Ngọc Hư Hạnh Hoàng kỳ bị Vô Sinh chỉ điểm trúng, nháy mắt đã tan nát, dung nhập vào hỗn độn.
Hư Không ấn vì hư không xung quanh đã trở thành hỗn độn, không còn phân biệt trên dưới trước sau nên mất đi hiệu quả, khiến Mạnh Kỳ không thể né tránh Vô Sinh chỉ.
Địa hỏa phong thủy tứ lược, nhưng mà khi Vô Sinh chỉ tới gần, Chân Không gia hương bao phủ tới, thì cũng bị đè bẹp.
Vạn Vật Phản Hư quyền đánh trúng u ám Hỗn Độn, song sức mạnh tụ vào một điểm cũng bị hư không nuốt chửng.
Tất cả tuyệt chiêu của Mạnh Kỳ đều không tạo ra được chút hiệu quả nào, không cản được ngón tay tiếp tục hướng về phía trước!
Đây chính là Hỗn Độn thật sự......
Đây mới chính là Vô Cực......
Mạnh Kỳ có điều hiểu ra, vung tay lên, hư ảnh quanh người ngưng tụ, hóa thành hỗn độn khí, Nê Hoàn cung mở ra, bay ra một vật vừa giống cờ, vừa giống rìu.
Hư ảnh “Bàn Cổ phiên” rơi vào tay phải, sức mạnh toàn thân Mạnh Kỳ đột nhiên biến mất, tụ hết vào cánh tay này, sau đó chém mạnh ra ngoài.
Khai Thiên đấu với Vô Cực!
Vũ trụ đại bạo tạc đấu với Hỗn Độn kì điểm!
Chỉ cần cản được một kích này, là có thể chạy về Tiên Tích!
Hư không vỡ ra, hư vô cũng vỡ ra, Vô Sinh chỉ bị gián đoạn, thu về, hai tay kết ấn trước ngực, Chân Không gia hương xung quanh co lại, bọc lấy Cố Tiểu Tang như quả trứng.
Chưởng đao bổ vào quả trứng “Chân Không gia hương”, hỗn độn từ từ tan vỡ, ánh sáng chỉ còn hai màu đen trắng, dòng sông thời gian hư ảo hiện ra.
Đúng lúc này, Mạnh Kỳ cảm thấy cánh tay trống rỗng, hỗn độn u ám đột ngột biến mất, ngay trước chưởng đao của hắn là Cố Tiểu Tang đầy tinh linh, hoạt bát.
Đôi mắt cô lóng lánh, xông thẳng tới đón một đao Khai Thiên Tịch Địa.
Này...... Mạnh Kỳ muốn rút sức mạnh công kích về, nhưng mà không kịp.
Ba! Chưởng đao chém trúng Cố Tiểu Tang, xuyên qua cơ thể cô, đánh nát nguyên thần.
Đôi mắt Cố Tiểu Tang cong lên, khóe miệng chảy ra máu tươi, vô cùng tinh quái.
Thì ra, từ lúc mới bắt đầu, cô đã dùng Kim Sinh quả tỉnh lại.
Thì ra, từ lúc mới bắt đầu, cô đã giả làm Vô Sinh lão mẫu để tấn công mình.
Hèn gì thân là đại năng chuyển thế, vậy mà không dùng thần binh......
Hèn gì còn để cho mình cơ hội phản kích......
Tại sao cô lại làm vậy...... Mạnh Kỳ vô cùng hoảng hốt, nhìn Cố Tiểu Tang ngã xuống, ngã vào trong lòng mình, áo trắng khuynh thành, cả đất trời đều như biến mất, mọi thứ như dừng hẳn lại.
Cố Tiểu Tang ngẩng đầu, khóe miệng một mảnh đỏ tươi, cười nhẹ, thở dài:
“Ta đã cố gắng vùng vẫy, nhưng ta thua.”
Hai mắt nhắm lại, khí tức dần dần tiêu tán, như đèn tắt.
Ta đã cố gắng vùng vẫy, nhưng ta thua...... Đôi mắt Mạnh Kỳ trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ còn lại những lời này.
Ta đã cố gắng vùng vẫy, nhưng ta thua......
Xung Hòa tiền bối cũng đã từng cố gắng vùng vẫy, nhưng cũng thua......
Bao tầng gông xiềng trong người, mệnh không do người, thân bất do kỷ, mình dù cố gắng giãy dụa, cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi?
Giai nhân trong ngực, thân hình trở nên lạnh dần, máu đổ đỏ tươi, Mạnh Kỳ đứng ngẩn người, hai mắt hỗn loạn và điên cuồng.
Giọng nói đạm mạc của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vang vọng bên tai hắn:
“‘Đại La yêu nữ’ Cố Tiểu Tang chết vào tay Chân Định, nhiệm vụ tử vong hoàn thành, phần thưởng ‘Quá khứ đủ loại, tan thành mây khói” của Bá Vương Tuyệt Đao và Luân Hồi phù.”
“Vô Cực ấn ở trong tay Cố Tiểu Tang, cửu ấn thu thập đủ, mời trở về luyện chế thần binh.”
“Thực lực tăng trưởng đạt tới bình cảnh, khoảng cách nhiệm vụ khôi phục trở lại bình thường, nhiệm vụ kế tiếp là mười năm sau.”
Thanh âm lọt vào tai, trong lòng Mạnh Kỳ nổ tung, đau đớn, phẫn nộ, uể oải, suy sụp, tuyệt vọng và nỗi hận khắc cốt ghi tâm xông thẳng lên đầu.
Hắn cắn mạnh vào môi, trước mắt như nhìn thấy bóng áo trắng tươi tắn cười đứng ở đầu thuyền, trong tiếng tiêu day dứt, đôi mắt lóng lánh như hờn như vui, hỏi hắn:
“Chẳng lẽ thiếp thân phải cứu tướng công trăm lần ngàn lần, ngươi mới tin tâm ý của ta?
“Aaa!”
Mạnh Kỳ ôm lấy thi thể Cố Tiểu Tang, ngửa mặt lên trời thét dài, bi thương và thù hận.
Trong ánh mắt mơ hồ của hắn bỗng nhìn thấy một người, uy vũ ngang tàng, bá đạo cao ngạo.
Bá Vương Tuyệt Đao lạc ấn!
Người đó bình tĩnh nhìn hắn, sâu trong đôi mắt bá đạo kia cũng là sự không cam tâm, bi thống, thù hận thâm sâu, và tịch mịch.
Đúng vậy, tịch mịch.
Suốt hai mươi năm tung hoành, ai là người bầu bạn?
---o0o---
HẾT QUYỂN IV


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui