Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Cuồng phong ngừng thổi, khe rách không gian co lại, hư không trở nên cô đọng như những tầng lưu ly.
Hai thân ảnh giằng co nhau trong Linh Sơn, một cái là ám kim chi thân, một cái là bộ hài cốt tối đen, khí cơ của chúng không ngừng va chạm với nhau từ xa, tạo ra những tia sáng lấp lóe.
Trong những tia sáng ấy có sinh có diệt, có trời đất hư ảo hiện lên, như ảo ảnh.
Hài cốt Hoàng Tuyền bước tới, cả tòa Linh sơn run lên, Âm Tào đế quân và chúa tể minh giới sau lưng nó rít lên, dòng sông huyền hoàng hư ảo sôi trào.
Rầm!
Dòng sông huyền hoàng lan rộng ra, thôn phệ những khe nứt không gian, như muốn thông ra ngoài Linh sơn.
Trong ngôi chùa sụp, trên sơn đạo quanh co, những La Hán Thiên Long, Bồ Tát Kim Cương quanh thân đầy tử khí cùng ngẩng đầu lên.
Mười, trăm, vạn...... Không đếm nổi bao nhiêu kim thân, mang theo vô số những vết thương mục rữa, cùng rống lên trời:
“Hoàng Tuyền!”
Những La Hán Bồ Tát đã hóa thành cương thi bay lên, từ khắp nơi xông tới trường hà màu đỏ máu hư ảo kia!
Những con yêu vậy hư thối thân đầy tử khí xám trắng cũng ào ào xông vào “Hoàng Tuyền trường hà”.
Chỉ trong tích tắc, cả Linh sơn đã không còn ai, tử khí và ô uế đều không còn nữa.
Được di thể La Hán, Bồ Tát, đại yêu, yêu thần, vân vân dung hợp, huyết hoàng trường hà nhanh chóng từ hư ảo ngưng tụ thành chân thật, từ giữa không trung đột ngột hiện ra, bên trong là vô số tử linh thi thể trôi nổi, tiếng nước chảy của nó từ hư ảo cũng trở nên thật hơn, khiến ngay cả người thao túng Mạnh Kỳ cũng có cảm giác ký ức linh tính của mình đang bị tẩy đi!
Dễ gì tìm được nơi nào thích hợp cho di hài Hoàng Tuyền phát huy như Linh sơn hiện giờ, thực lực của nó tăng lên đâu chỉ là gấp bội!
Đối mặt Già Diệp Ám Kim đầy thiện ý mỉm cười, “Hoàng Tuyền” nắm tay phải thành quyền, từ xa đánh tới. Trường hà huyết hoàng sôi trào, tung lên tới trời cao, sau đó từ trên ao ầm ầm trút xuống, theo một quyền kia đánh tới!
Rầm!
Những đóa hoa bà la dưới chân di thể Già Diệp héo đi ngay tức khắc, không còn vô lượng tịnh thổ, vạn phương thế giới, ngay cả pháp thân màu ám kim cũng bị dính vào một lớp màu xám trắng, khiến nó từ từ bị ăn mòn, mục đi, bao nhiêu đại quang minh đều bị huyết hoàng nuốt hết.
“Ai!” Già Diệp Pháp Thân khẽ thở dài, bàn tay phải ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau kết ấn niêm hoa, nhẹ nhàng điểm ra một chỉ.
Một chỉ đây không phải “Niêm hoa cười” của Như Lai thần chưởng, cũng không phải “Niêm Hoa chỉ” do Đạt Ma tự sáng tạo ra, mà là “Tất cả đều không” do Già Diệp tự sáng tạo, dung hợp “Tứ đại giai không” và “Chư hành Vô Thường” của Như Lai thần chưởng.
Ngón tay búng ra, điểm tới nắm tay của Hoàng Tuyền.
Hư không tự sinh thanh tịnh, trường hà huyết hoàng nảy sinh biến hóa, từng mảnh trở nên trong suốt, lộ ra những La Hán Bồ Tát, Yêu Vương Yêu Thần, và chúng không ngừng thi nhau vỡ tan!
Sinh tử vô thường, giây lát lướt qua, tất cả đều không!
Phanh!
Ngón tay ám kim va chạm với nắm tay tối đen. Giữa không trung, “Hoàng Tuyền” huyết hoàng biến mất, Già Diệp cũng bị trường hà ảnh hưởng, Kim Thân xuất hiện vết ăn mòn loang lổ, hư không lưu ly xung quanh vỡ tan.
Mạnh Kỳ đằng không, na di vị trí, nhanh chóng chạy sâu vào trong Linh sơn.
Hắn để lại Hoàng Tuyền hài cốt, không một chút đau lòng, từ xa thao túng nó chống lại Già Diệp di thể.
Cuồng phong thổi tới, khe hở dần nhiều, Mạnh Kỳ nhanh chóng rời xa chiến trường, đúng lúc đây, một ngón tay ám kim cực to đột ngột xuất hiện, điểm tới mi tâm của hắn.
Ngón tay đây như kim cương, có Bát Bộ Thiên Long bảo vệ, kiên cố vô cùng. Già Diệp đang phải giao chiến với Hoàng Tuyền, thế mà vẫn có thể phân tâm ra một chút sức mạnh chặn đường Mạnh Kỳ, đủ thấy tu vi trước đây của ông là vô cùng ghê gớm!
Mạnh Kỳ ánh mắt sâu thẳm, tốc độ không giảm, cứ thế lướt qua, ngón tay ám kim hơi run run, chếch đi một chút, quỷ dị lướt sát qua người hắn, chứ không đánh trúng.
Cường đại là vận mệnh!
Nhất là khi phần lớn sức mạnh của Già Diệp đang bị Hoàng Tuyền quấn chặt!
Đường đi ngoắt ngoéo quanh co, Mạnh Kỳ càng chạy càng xa, cảm giác đứng ngồi không yên lại từ từ xuất hiện.
Đến đây, hắn hiểu mình đã thoát khỏi uy hiếp của Già Diệp.
Hắn không dám thả lỏng mộ chút nào. Già Diệp đã viên tịch ở đây, không chừng tiếp theo sẽ còn gặp phải Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát gì đó, và họ đều cực mạnh!
Không phải Phật Đà, mà còn hơn hẳn Phật Đà!
Không biết do một kích kia của hài cốt Hoàng Tuyền đã dung hợp cả chín thành cương thi pháp thân của Linh sơn, hay vì sâu trong Linh sơn còn có đặc dị khác, mà sau khi Mạnh Kỳ thoát khỏi Già Diệp, hắn không còn gặp một la hán, bồ tát hay thiên long kim thân nào nữa, cũng không thấy yêu vương yêu thần nào, cả Linh sơn trở nên vô cùng yên tĩnh trống vắng, chỉ còn tiếng hét vọng tới từ xa của Tề Thiên Đại Thánh.
Rất là tĩnh mịch.
Đất trời tối tăm, khe hở dày đặc, cuồng phong xé rách nhục thể, Mạnh Kỳ đi ở trong đó, có một cảm giác cô đơn vô cùng.
Mạnh Kỳ không biết mình đã đi bao lâu, cuối cùng trước mắt cũng sáng lên, nhìn thấy cây kim cô bổng chạm đất chống trời cách đó không xa, nhìn thấy những cái hố to tới mức chứa được cả một thành trì.
Tới nơi đây, đa phần lôi đình đã không còn, những đóa sen xanh đã điêu linh, xung quanh tối tăm, cảm quan bị hoàn toàn áp chế, Mạnh Kỳ chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được ở giữa cái hố to đó có rất nhiều hắc khí bay ra, giống như quần ma loạn vũ, ở mép hố có những thân thể giữa những khu vực thanh tịnh màu vàng hình như có thể câu thông chư thiên vạn giới, mang theo sức mạnh khủng bố không thua kém Già Diệp bao nhiêu, chỉ là thân hình họ đều nồng đậm ô uế và tử khí, khiến họ trở nên mục nát và tà dị!
“Đây hẳn là các phật đà linh sơn năm đó viên tịch, số lượng không chỉ mấy trăm......” Mạnh Kỳ thầm nghĩ, biết mình đã tới được chỗ sâu nhất, hạch tâm nhất của Linh sơn.
Đỉnh Linh sơn đây chính là nơi năm đó Phật Tổ ẩn thân.
Xem số lượng này, hẳn là tất cả phật đà của Sa Bà tịnh thổ Phật Đà đều viên tịch ở đây!
Năm đó Linh sơn chi chiến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại xuất hiện kết cục thảm liệt như vậy...... Mạnh Kỳ biết mình sắp gặp được Thượng Cổ thần thoại, tới lúc đó hẳn sẽ biết được.
A Nan rốt cuộc đã làm cái gì, mà khiến chư vị Đại Thánh và các Yêu Thần nhớ mãi không quên, oán hận chi niệm bốc cao tới trời, bao nhiêu năm không giảm.
Ầm!
Những tia lôi đình đánh xuống, từng đóa sen xanh nở ra, tinh vân ngưng tụ, ngân hà lấp lánh, khiến cảnh tượng sáng rõ lên một chút.
Ngay giữa hố to đích thực chính là cây Kim Cô Bổng, xung quanh lôi đình lấp lóe, sen xanh rực rỡ, hắc khí loạn vũ, dần ra ngoài là cả một rừng phật tượng Kim Thân Phật Đà to tướng, hình như lập thành một đại trận gì đó.
Những Phật Đà Kim Thân này ngoài thân loang lổ, tử khí xám trắng và hắc vụ lượn lờ, tràn đầy cảm giác tử vong và tà dị, nhưng trong cơ thể vẫn tàn lưu đại thanh tịnh, đại cực lạc ý vị.
Trên mặt họ đều có hai hàng dấu máu, giống như lúc đó họ đã chảy hai hàng huyết lệ.
“Phật cũng có lệ, tất cả đều có lệ, lúc đó đã xảy ra chuyện gì......”
Mạnh Kỳ đột nhiên nghe thấy cơ thể các Kim Thân Phật Đà rung lên, rống lên rung trời:
“A Nan!”
............
Phong Thần thế giới.
Nhờ sự dẫn dắt của Mạnh Kỳ, Khổng Chiêu đi qua rất nhiều nước chư hầu, gặp được rất nhiều sự tình, lý niệm trong lòng càng ngày càng thành hình.
Y nhìn lão sư đang nằm ngủ trong thùng xe, thầm nghĩ: “Lão sư nói thực không sai, giúp ta dần thật sự tổng kết ra ý tưởng, các ý niệm mơ hồ dần được điều chỉnh và thành hình. Quả thực là một lão sư giỏi, có học vấn, có kiến thức, như một con thần long trên chín tầng trời.”
“Nhưng vì sao lại không chỉ thẳng cho ta, mà cứ ngậm miệng không nói? Chẳng lẽ tính đợi tới cơ hội, chờ tới khi học thuyết của ta đã hoàn toàn hòa hợp như một với bản thân ta?”
Khổng Chiêu có phần nóng ruột, muốn hỏi xin lão sư chỉ điểm.
............
“A Nan!”
Âm thanh oán hận của Phật Đà lọt vào tai, Mạnh Kỳ kinh ngạc.
A Nan? Oán hận vạn cổ với A Nan không phải là Yêu tộc, mà là Linh sơn chư phật? Lông toàn thân Mạnh Kỳ dựng thẳng lên, ý lạnh xâm thể.
Y hẳn là đã bán đứng Sa Bà tịnh thổ, nhưng nếu là vậy, vì sao còn bị Yêu Thánh đuổi giết?
Chấp niệm của y rốt cuộc là cái gì?
A Nan tuyệt không chỉ là thân hóa Ma Phật đơn giản như vậy!
Một con sư tử màu xanh từ trong đi ra, trên lưng có một bồ tát ngồi xếp bằng.
“Văn Thù Bồ Tát......” Mạnh Kỳ căng thẳng, sau đó nhìn thấy thân người đang bị ngoạm trong miệng sư tử.
“Chỉ Vi!”
Giang Chỉ Vi sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, bị sư tử ngoạm chặt lấy mình, nằm im không nhúc nhích.
Thiên long màu trắng và Kim Sí Đại Bằng cũng từ trong rừng Kim Thân Phật Đà đi ra, nhả Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng ra khỏi miệng.
Hai người cũng giống hệt Giang Chỉ Vi, nằm im không nhúc nhích, ngay cả chớp mắt cũng không làm được, ánh mắt ẩn hàm nôn nóng nhìn Mạnh Kỳ.
Sâu trong hố to, một giọng nói đạm mạc xa xăm vọng tới:
“Chém đao trong lòng ngươi ra, xem xem có cứu được chúng không.”
“Hoặc là, ngươi chết cho bọn chúng sống.”
Nghe hai câu nói đó, Giang Chỉ Vi cố gắng giãy dụa, ư ử trong miệng, đầu hơi nhúc nhích rất nhỏ, ý bảo Mạnh Kỳ hãy mặc kệ họ, núi còn lo gì không có củi đốt, họ sẽ còn có cơ hội sau này sống lại.
Thế nhưng, cô bị Thanh Sư ngoạm, lắc đầu không rõ ràng, thanh âm phát không ra, chỉ thấy được ánh mắt đầy nôn nóng.
---o0o---
Ta hiện tại rất bận nên không kiểm kỹ được, mọi người thấy chỗ nào chưa hợp lý có thể qua phần thảo luận góp ý để ta chỉnh sửa lại. Cảm ơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui