Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Trời long đất lở, Dao Trì Kim Thủy khô cạn, sắp sửa sụp đổ.
Kiếm quang tách nhập, tạo thành một kiếm trận do vô số kiếm trận nhỏ bé kết thành, bao phủ Cổ Nhĩ Đa, ngăn cách y với mảnh vỡ Hạo Thiên kính.
Sau hơn mười năm, Cổ Nhĩ Đa lại một lần nữa đối mặt với một kiếm thành trận, cảm nhận được kiếm trận lần này đã hơn xa lúc trước.
Gần như đạt tới cảnh giới Thiên tiên.
Không có tuyệt thế thần binh phụ trợ, công pháp chủ tu cũng không phải là tuyệt đỉnh, không ngờ Lục đại lại tiến tới bước này nhanh như vậy!
Nếu đổi lại là y, dù năm đó y không bị thương nặng, thì mười năm cũng không đủ để giúp y vươn lên tới tiêu chuẩn cận Thiên tiên, trừ phi Thiên Tru phủ tiến thêm một bước thức tỉnh, đạt tới đỉnh Thiên tiên.
Cực vu tình giả cực vu kiếm, nhất sinh nhất thế nhất tâm nhân, đây chính là sức mạnh của người có khả năng tự mở ra con đường cho mình hay sao?
Cổ Nhĩ Đa không hề cảm thấy ganh tị, hay uể oải thất vọng, mà chỉ có bội phục thật lòng, vì bản thân y tuyệt đối không làm được.
Chỉ tiếc rằng ngươi lại gặp phải ta ở Cửu Trọng Thiên, nếu không cho dù có Thiên Tru phủ tương trợ, ngươi một người một kiếm cũng có thể chống đỡ ngang tay......
Không có bằng hữu rất tịch mịch, nhưng nếu ngay cả kẻ đáng được coi là kẻ địch cũng không có, vậy thì không chỉ là tịch mịch, mà còn là cô độc. Cổ Nhĩ Đa trang trọng nhìn một kiếm của Lục đại tiên sinh, quanh thân hương khói nguyện lực quanh người bay lên.
Cự phủ giơ lên, thanh quang ngưng tụ, hóa thành một đầm nước giữa không trung, thứ nước có thể biến người ta trở về thành người phàm.
Tô Vô Danh còn không dám đỡ một búa này, mà phải quay kiếm về tự giết bản thân mình, Lục đại ngươi dám sao?
Cự phủ chém xuống, nước ao lan về phía Nhất Tâm kiếm, lan về hướng Lục đại tiên sinh.
Đúng lúc này, Tử Điện đằng không. Pháp Thân Mạnh Kỳ và Bá Vương Tuyệt Đao hợp nhất, nháy mắt chém tới, không chút kiêng kị phủ quang trích tiên!
Mảnh vỡ Thất Bảo Diệu Thụ không phải chủ thể, bản chất tuy cao, nhưng sức mạnh có hạn, sau khi quét một cái thì cần phải có thời gian khôi phục, bị Mạnh Kỳ thừa ngay cơ hội này phá tan ngăn trở.
Trích tiên phủ quang mênh mang, Tử Điện sáng lạn, hai người ầm ầm giữa không trung va chạm.
Bùm bùm. Thanh đao với Lôi Đình chí chính chí dương chí cương màu tím bao quanh, chém vào Trích Tiên trì thủy!
Thủy quang bốc hơi, bốc tới gần như không còn, trong mắt Cổ Nhĩ Đa chỉ toàn nhìn thấy Tử Điện lôi quang.
Bất đắc dĩ, y phải hoành ngang phủ, chắn đỡ tuyệt đao.
Cây rìu trở nên nặng trịch, đạo văn hiện ra, hư không xung quanh gãy khúc, như muốn tụ thành một quả cầu, điện quang cũng bị bẻ cong, thời gian như chậm hẳn đi, bổ sát qua người Cổ Nhĩ Đa, không chém trúng được Trường Sinh thiên chi khu của y.
Mạnh Kỳ còn chưa kịp thu đao về, thì mảnh vỡ Thất Bảo Diệu Thụ đã lại vọt tới, quét một cái.
Nó bám riết không tha, vẻ đã nhận hắn làm kẻ địch.
Chẳng lẽ hồi trước nó là bị Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng Vô Cực ấn hoặc Bàn Cổ phiên, Khai Thiên phủ đánh gãy? Ai da, xem ra trận chiến khiến Thiên Đình vẫn lạc còn kịch liệt hay là mình tưởng nha! Mạnh Kỳ lo một mình Lục đại tiên sinh không đỡ được Cổ Nhĩ Đa, hắn và ông phải liên thủ, may ra mới đỡ nổi.
Được nguyên thủy truyền thừa, đương nhiên phải gánh vác nhân quả của nó!
Đột nhiên có một đạo quang mang sáng chói vọt tới, đánh vào Thiên Tru phủ, làm nó suýt rơi khỏi tay Cổ Nhĩ Đa.
Đó là một mảnh vỡ trắng muốt, giống mảnh vỡ của một cái vòng tay, bản chất không thua kém Thiên Tru phủ bao nhiêu.
“Mảnh vỡ Kim Cương trác? Ngay cả nó cũng vỡ?.....” Mạnh Kỳ giật mình, nhận ra mảnh vỡ kia.
Vòng kim cương của Thái Thượng lão quân! Vòng kim cương của Đạo Đức Thiên Tôn!
Mảnh vỡ vòng kim cương nhằm vào Cổ Nhĩ Đa, khiến Lục đại tiên sinh được giảm hẳn áp lực, hai bên lại rơi vào thế giằng co.
Mảnh vỡ Hạo Thiên kính lại muốn chiếu vào Mạnh Kỳ, giúp mảnh vỡ Thất Bảo Diệu Thụ tấn công hắn, những mảnh vỡ thần binh pháp bảo khác cũng rục rịch, cứ như sẵn sàng đánh lén bất cứ lúc nào. Chúng cảm nhận được Dao Trì đã vỡ, biết lối đi ra ngoài sắp được mở ra, chúng đều đang chờ cơ hội ấy, nên khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Mạnh Kỳ vừa đánh vừa dịch chuyển, dần tới gần mảnh vỡ Hạo Thiên kính.
Hắn không hề vội vã, hắn biết thể nào cơ hội cũng sẽ xuất hiện, và hắn đang chờ cơ hội đó.
Bên kia, Hàn Quảng tay trái Diêm Ma thủ vỗ một cái vào hư không, khiến không gian ở giữa Tô Vô Danh và mảnh vỡ Đông Hoàng chung xuất hiện lốc xoáy hỗn độn, tay phải cầm đao chém một nhát, chặn đứng hành động của Tô Vô Danh, nhưng bản thân thì lại không hề ngay mặt chống đỡ kiếm quang của Tô Vô Danh, mà luôn lươn lẹo tránh đi, quyết tâm chơi trò du đấu, kéo dài thời gian.
Nhờ đấu pháp đáng ghét này, nên mặc dù hóa thân này của y kém xa Tô Vô Danh, nhưng lại đủ sức quấn lấy Tô Vô Danh, khiến ông nhất thời không thể áp sát được mảnh vỡ Đông Hoàng chung.
Hàn Quảng làm như vậy, cũng là vì đang đợi cơ hội!
Đột nhiên, mảnh vỡ Đông Hoàng chung rực lên, hình khắc dòng sông hư ảo bên trên nó như hiện ra thành hình thật.
Đương!
Tiếng chuông chấn động vạn giới, thiên địa vỡ tan đã bị Đại Đạo chi thụ hấp thu, không thể “đảo ngược”, cả thế giới rơi vào hai màu đen trắng, Cổ Nhĩ Đa và Thiên Tru phủ, Lục đại tiên sinh và Nhất Tâm kiếm, Tô Vô Danh và Vô Danh kiếm, mảnh vỡ Thất Bảo Diệu Thụ, mảnh vỡ vòng Kim Cương vân vân đều khựng lại ngay tại chỗ, chỉ còn mảnh vỡ Đông Hoàng chung và mảnh vỡ Hạo Thiên kính là vẫn bay được mà thôi.
Không đúng, vẫn còn có một người. Hàn Quảng tay phải tuế nguyệt chi đao rực sáng, kích phát toàn diện. Quang âm bao phủ quanh người y, giúp y vọt ra khỏi thế giới thời gian ngưng đọng, động tác tuy trở nên chậm đi rất nhiều, nhưng đã đủ để chộp lấy mảnh vỡ Đông Hoàng chung.
Lúc này, Tô Vô Danh không còn có khả năng tranh giành với y được nữa, mảnh vỡ Hạo Thiên kính cũng không còn nhàn rỗi đi giúp mảnh vỡ Đông Hoàng chung, giờ mà không lấy, còn đợi tới khi nào?
Đây chính là cơ hội Hàn Quảng chờ đợi!
Y thò tay ra, chụp vào mảnh vỡ đồng xanh.
Nhưng đã có một chùm tia sáng bắn tới!
“Ai?” Hàn Quảng ngạc nhiên phát hiện, ở gần mảnh vỡ Hạo Thiên kính xuất hiện một con quái vật mặt người thân rắn, toàn thân đỏ rực, trong mắt nóng lạnh luân phiên, quang âm trôi qua, chính là Thần Thú Chúc Cửu Âm chưởng khống thời gian, có khả năng hành động bình thường trong thế giới thời gian cô đọng hai màu đen trắng!
Tô Mạnh! Cuồng Đao Tô Mạnh!
Hắn không ngờ lại có thể biến thành Chúc Cửu Âm!
Mạnh Kỳ cũng đang chờ chính cơ hội này!
Đông Hoàng chung mảnh vỡ vừa vang, người nắm giữ công pháp và đặc thù thời gian sẽ có cơ hội ra tay không còn gì ngăn được!
Chùm tia sáng không bắn vào Hàn Quảng, bởi vì y có quang âm thần binh hộ thể, dù có bị bắn trúng cũng sẽ không tạo nên được ảnh hưởng gì, mà bắn vào người Tô Vô Danh.
“Tuế nguyệt lưu thương”, thời gian gia tốc, Tô Vô Danh thoát ra khỏi tạm dừng, kiếm quang sáng lên, chém vào bàn tay đang vươn về phía Đông Hoàng chung của Hàn Quảng!
Cùng lúc đó, Mạnh Kỳ nhận được sức mạnh trả về của Đại Đạo chi thụ, biến trở về nguyên thân, Đạo Nhất Lưu Ly trong mắt và dòng sông thời gian quanh người cùng hiện ra, đỉnh đầu bay ra Hỗn Độn khánh vân, đánh về phía mảnh vỡ Hạo Thiên kính.
Phù một tiếng, mảnh vỡ Hạo Thiên kính bắn ra quang mang, bắn vào tấm màn vô cực quanh người Mạnh Kỳ, khiến cả hai cùng biến mất. Mạnh Kỳ thoáng dừng lại, mảnh vỡ Hạo Thiên kính bắt lấy cơ hội, lập tức chiếu ra tầng tầng vũ trụ, định câu thông giới khác, độn ra khỏi Dao Trì.
Mạnh Kỳ thò cả hai tay ra, bên phải dương cương Lôi Đình ngưng tụ, suy diễn ra chưởng đao, bên trái gợn sóng róc rách, nhu hòa Thủ Hư, hóa thành chỉ kiếm, cùng chém về phía mảnh vỡ Hạo Thiên kính.
Lấy hai tay làm thần binh, thi triển “Hỗn Hỗn Độn Độn Phệ Trụ Vũ”, Phục Phản Vô Cực!
Âm Dương đảo lưu, hỗn tạp như nhất, trước là Thái Cực, sau kinh Thái Tố, Thái Thủy, Thái Sơ, Thái Dịch, quy về Vô Cực.
Lúc này, Mạnh Kỳ hóa thân thành Hỗn Độn, không có trên dưới không có trước sau, bao lấy những tầng vũ trụ do mảnh vỡ Hạo Thiên kính huyễn hóa ra.
Đông đông đông!
Tiếng tim đập hư ảo vang lên, Nguyên Tâm ấn cố gắng câu thông với mảnh vỡ Hạo Thiên kính.
Đông đông đông! Mảnh vỡ Hạo Thiên kính giãy dụa, nó đang bị sự hung lệ che mất bản năng.
Mạnh Kỳ bao lấy nó, từ từ bào mòn hung ý!
Chỗ mảnh vỡ Đông Hoàng chung, bởi vì Hàn Quảng đã chạm đến bản thể, Tô Vô Danh không kịp tranh đoạt, đành phải chém vào bàn tay của Hàn Quảng.
Tay trái Hàn Quảng dịch chuyển, khiến một kiếm của Tô Vô Danh không chém trúng tay y, mà chém trúng vào vết rạn sâu nhất của mảnh vỡ Đông Hoàng chung.
Đương! Rắc!
Một tiếng giòn vang, mảnh vỡ mới khôi phục một thể không bao lâu đã lại bị vỡ ra làm đôi, Hàn Quảng chấp nhận kiếm quang ảnh hưởng, bị chém Pháp Thân gần như tan rã.
Chút ý thức và sức mạnh còn sót lại của y chụp lấy một nửa mảnh vỡ, độn vào hư không.
Tô Vô Danh không cản kịp, chỉ đành thu lấy nửa mảnh còn lại.
Mảnh vỡ Đông Hoàng chung bị vỡ làm đôi, thế giới đen trắng cô đọng biến mất, Cổ Nhĩ Đa và Lục đại tiên sinh trở lại bình thường.
Nhưng mà, Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh đều quay sang nhìn Cổ Nhĩ Đa.
Ở lại không được, đi cũng không xong!
Thiên Tru phủ vung lên, dẫn lực biến dị, hút tới một mớ mảnh vỡ thần binh pháp bảo, sau đó dùng sức mạnh đánh vỡ bình chướng đã rạn vỡ, độn ra bỏ chạy.
Bình chướng vỡ tan, các mảnh vỡ thần binh pháp bảo còn sót lại thi nhau bỏ chạy ra ngoài.
Lúc này, Mạnh Kỳ hao mòn hoàn thành, vung tay áo, càn khôn xuất hiện, hút lấy một phần các mảnh vỡ, Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh cũng xuất kiếm quang, mỗi người lấy được một mớ, mảnh vỡ vòng kim cương đã không còn ánh sáng, rơi xuống vai Lục đại tiên sinh.
Vì những mảnh vỡ này đều không phải vật phàm, muốn khống chế được chúng, ba người Mạnh Kỳ đều tiêu tốn không ít thời gian, liên thủ với nhau, cuối cùng mới hàng phục được, sau đó chia chác theo nhau cầu, ví dụ như Mạnh Kỳ được nhận mảnh vỡ Huyền Minh kiếm, Chu Tước Ly Hỏa kiếm, Đông Cực Ất Mộc kiếm; Tô Vô Danh cầm đi mảnh vỡ Thiên Địa Nhất Khí bình và Bích Diễm Thất Sát đao; Lục đại tiên sinh lấy mảnh vỡ Bồ Đề Bàn Nhược phiên, vân vân.
Mảnh vỡ Thất Bảo Diệu Thụ không biết đã bay đi đâu.
“Đây là mảnh vỡ Đông Hoàng chung?” Mạnh Kỳ ngắm nghía mảnh vỡ đồng xanh trong tay Tô Vô Danh.
“Có thể giúp cảm ngộ dòng sông thời gian.” Tô Vô Danh lời ít mà ý nhiều.
Mạnh Kỳ gật đầu, sau này sẽ mượn để cảm ngộ, tiếc là nó lại bị vỡ lần nữa, e là chẳng phát ra nổi uy lực gì nhiều.
Lại vỡ lần nữa...... Mạnh Kỳ giật mình, móc mảnh vỡ Hạo Thiên kính ra.
Lạc ấn của Ma Quân trong mảnh vỡ hắn không làm gì được, nhưng không sao, cái phiền não này quăng cho Lục Áp giải quyết, chỉ cần áp chế là được.
Đây vốn là suy nghĩ ban đầu của Mạnh Kỳ, nhưng bây giờ hắn đã đổi ý. Hắn lấy Bá Vương Tuyệt Đao, ngắm nghía tìm chỗ hạ đao lên mảnh vỡ Hạo Thiên kính.
“Ngươi định làm gì?” Lục đại tiên sinh khó hiểu hỏi.
Mạnh Kỳ cười hắc hắc: “Đương nhiên là chém nó vỡ làm đôi.”
Chém vỡ làm đôi? Lục đại tiên sinh càng thêm không hiểu, thế chả phải là phá hoại báu vật hay sao?
Nhưng ông không hỏi nhiều, biết Mạnh Kỳ làm thế hẳn là có lý do.
Một nhát chém xuống, mảnh vỡ Hạo Thiên kính vỡ ra làm đôi, một lớn một nhỏ, mảnh nhỏ đương nhiên thuộc về hắn, sau này sẽ dùng để câu thông với những vũ trụ khác, lập mối liên hệ, lưu lại lạc ấn, đánh cơ sở sau này chứng Truyền Thuyết!
Lục Áp, ta đâu phải thằng ngu, không phải ngươi muốn mảnh vỡ này hả? Thì ta cho ngươi! Còn việc mảnh vỡ to cỡ nào, còn lại uy lực bao nhiêu, đấy lại là chuyện khác!
Đánh nhau mà, bị ảnh hưởng vỡ thêm là không thể tránh được!
Thấy thế, Lục đại tiên sinh cười cười, Tiểu Mạnh thật đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui