Nhất Thế Tôn Sư

Dịch giả: Tiểu Băng
Bàn Cổ phiên hiện, Bá Vương Tuyệt Đao ra, ánh đao chợt lóe, Khai Thiên Tịch Địa, mảnh vỡ Hạo Thiên kính vốn đã nứt tùm lum lại bị đả kích, rắc một tiếng, vỡ làm hai mảnh, linh tính còn chưa khôi phục lại càng thêm không biết ngày tháng năm nào mới có thể trùng sinh.
Lần này, Mạnh Kỳ mặc xác khát vọng thôn phệ của Đại Đạo chi thụ, bảo nó ‘mi muốn ăn nhiều thì mau lớn lên đi, đi thôn phệ Thiên Tru phủ ấy, đừng có ăn hiếp cái mảnh vỡ yếu ớt tội nghiệp này!’
Mạnh Kỳ vui vẻ nhìn hai mảnh vỡ Hạo Thiên kính, mỉm cười nói với Lục đại tiên sinh: “Lúc nào tiền bối cần, cứ tự nhiên dùng mảnh vỡ Hạo Thiên kính.”
Lục đại tiên sinh không giả vờ từ chối, gật đầu: “Lại thiếu ngươi một nhân tình.”
Tuy rằng Lục đại tiên sinh và Mạnh Kỳ đều là chọn con đường chém đứt "ta khác” hoàn toàn, thoạt nhìn không cần dùng mảnh vỡ Hạo Thiên kính để câu thông, nhưng muốn chứng được Truyền Thuyết, có vật ấy phụ trợ, sẽ bớt sức rất nhiều.
Nếu tu luyện bình thường, khi đạt tới đỉnh Thiên tiên, sẽ mơ hồ cảm ứng được những ‘ta khác’, sau đó dần nắm vững mối liên hệ với nhau, đưa ý thức vào trong những vũ trụ khác, câu thông với những ‘ta khác’ đó, khiến mối liên hệ càng thêm vững chắc, sau đó chiếm cứ, hấp thu những ‘ta khác’, biến những ‘ta khác’ thành hình chiếu cho mình, khi câu thông ”ta khác” đạt tới cực hạn nhất định, sẽ tạo nên ảnh hưởng ngược về cho bản thân, dẫn tới chất biến, bước vào cảnh giới Truyền Thuyết.
Quá trình này rất rất gian nan, và vô cùng nguy hiểm. Nắm được liên hệ vi diệu đã khó, lại còn phải luôn để ý không được để cho những”ta khác” ảnh hưởng tới bản thân, làm tâm linh xuất hiện lỗ hổng, nhân cách phân liệt, trở thành người điên. Cho nên ngay cả trong thời thượng cổ, cái thời Nhân Tiên nhan nhản khắp nơi, Địa tiên nhiều như chó, Thiên tiên bay khắp trời, thì đại năng Truyền Thuyết cũng vẫn ít tới mức đáng thương. Khi Cửu U cực mạnh, tự thành thế lực một phương, số lượng Truyền Thuyết cũng không vượt quá con số hai mươi. Đương nhiên, rất nhiều tà ma Tà Thần khi ở trong Cửu U, thực lực sẽ được tăng lên một hai tầng, có chiến lực Truyền Thuyết có lẽ có thể vượt qua trăm vị.
Thời kì Phật môn hưng thịnh, cơ hồ che cả Thiên Đình, vượt hẳn Đạo Môn, chư đại tịnh thổ gia tăng, Phật Đà, Đại Bồ Tát và Đại La Hán tổng cộng cũng lên tới mấy trăm, dựa vào tương lai “Có thể thành Phật” dự ngôn mới gom đủ con số ba ngàn, xưng là Vạn Phật đại trận. Điểm chính ở chỗ, trong mấy trăm Truyền Thuyết này có rất nhiều người có rất nhiều thân phận khác nhau, nào chém Tam Thi nào hóa thân, và đều không thua gì kiếp trước, tỷ như Quan Âm Bồ Tát và Chính Pháp Minh Như Lai, Phật môn Truyền Thuyết cũng có cả trăm người, cho nên năm đó sau trận chiến Linh sơn, “Vạn Phật” Viên tịch, không chỉ Linh sơn Truyền Thuyết, mà các nhất mạch viện Cực Lạc tịnh thổ khác cũng có vô số Truyền Thuyết mất mạng trong trận chiến ấy, khiến Phật môn từ đó sa sút, không còn được như lúc trước.
Nói ra để biết Truyền Thuyết là rất ít, chứng được Truyền Thuyết rất gian nan, nhưng dù có gian nan tới mức nào, thì vẫn có con đường để đi tới. Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh đi theo con đường chém đứt ”ta khác” hoàn toàn khác biệt, con đường trước mặt là một mảnh sương mù, người khác có thể cảm ứng những ”ta khác”, có thể dùng được mối liên hệ vi diệu với ‘ta khác’, còn hai người lại chẳng có gì, chỉ dựa vào bản thân mình mà mò vào những vũ trụ khác nhau, rồi tự tìm đặc thù, mò ra con đường đại đạo, tìm những vũ trụ nào phù hợp nhất để đặt hình chiếu, tự lập mối liên hệ, cũng không phải tùy tiện muốn lưu lại ấn ký ở đâu cũng được, mà đương nhiên, muốn lưu lại ấn ký cũng cần phải thăm dò.
Cho nên, nếu có mảnh vỡ Hạo Thiên kính tương trợ, sẽ có thể thần du vạn giới vũ trụ, cảm ngộ mối liên hệ tự chúng sinh ra, như thế sẽ giúp Mạnh Kỳ và Lục đại tiên sinh bớt được rất nhiều sức lực đi thăm dò và thử nghiệm, bớt được nhiều đường rẽ.
Đây là thứ tốt, tuy rằng mảnh vỡ còn giữ được rất nhỏ, sức mạnh chẳng còn bao nhiêu, nhưng nó cũng vẫn là đồ tốt hiếm có.
Mạnh Kỳ cất mảnh vỡ đi, nói: “Vãn bối chịu ân của tiền bối rất nhiều, cần gì phải tính toán so đo, chỗ này đã sắp sụp, chúng ta trước đi ra ngoài rồi lại nói.”
Mắt hắn sáng lên một ngọn cổ đăng, chiếu ra ánh sáng trắng đen, rọi rõ những sợi dây nhân quả trong trời đất.
Bắt lấy liên hệ, hắn vung Bá Vương Tuyệt Đao, chém vào một cái khe nứt trong Dao Trì.
Ánh đao bao phủ cả hai người Tô Vô Danh và Lục đại tiên sinh.
Xuyên qua hư ảo, xuyên thấu chân thật, ba người Mạnh Kỳ xuất hiện trước mặt Vân Hạc chân nhân và Hà Thất.
“Đại… ách, Phong Hoàng đâu?” Mạnh Kỳ làm bộ không nghe thấy lời Cao Lãm đã nói.
Vân Hạc cười tủm tỉm: “Thiên hạ Pháp Thân tụ tập hết ở đây, Cao thí chủ lo lắng Yêu tộc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chủ động xin đi, đi ra ngoài thủ hộ Nhân tộc.”
Mạnh Kỳ giật mình, đại ca có khi nào thừa dịp Nam hạ hay không?
Hắn bảo Cao Lãm thủ ở đây chứ không cùng vào Dao Trì, chính là đã có suy tính tới chuyện này, đương nhiên hắn muốn để lại một người có thể chống lại Yêu Thánh thương Pháp Thân, nhưng lại lo lắng Bắc Chu thôn tính Nam Tấn, cho nên mới hơi khó xử.
“Phong Hoàng tựa hồ muốn di theo con đường đường đường chính chính, lão phu đã xem thiên tượng biến hóa, chưa phát hiện Nam Tấn có tai.” Hà Thất hiểu được nỗi lo của Mạnh Kỳ, nói.
Bởi vì Mạnh Kỳ và Tề Thiên Đại Thánh đánh nhau, khiến bầu trời Băng Tuyết tiên cung bị chọc thủng, cấm pháp bị đánh vỡ, vẫn còn chưa khôi phục được, nên Hà Thất đương nhiên có thể cảm ứng được Đẩu Chuyển Tinh Di.
Mạnh Kỳ thở phào, đại ca đã hết bệnh tâm thần, hắn không còn đoán được suy nghĩ của y.
Mạnh Kỳ, Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh mỗi người móc một mảnh vỡ thần binh, coi như là chiến lợi phẩm cùng hưởng.
Mặc kệ như thế nào, Vân Hạc, Hà Thất và Cao Lãm trấn thủ đường lui không có công lao cũng có khổ lao, mạo hiểm để môn phái nhà mình và hoàng cung có khả năng bị tập kích mà phiêu lưu thủ ở nơi này, nếu không được trả công thì không hay.
Lục đại tiên sinh lấy ra mảnh vỡ Lưu Ly đăng, Tô Vô Danh lấy ra mảnh vỡ Bích Diễm Thất Sát đao, Mạnh Kỳ lấy ra mảnh vỡ Thanh Ly kiếm, Hà Thất chọn cái cuối, Vân Hạc cầm cái đầu, mảnh vỡ Thất Sát đao vậy sẽ dành cho Cao Lãm.
Làm xong, Mạnh Kỳ nhìn Vân Hạc chân nhân, lôi ra mảnh vỡ Huyền Minh kiếm, Chu Tước Ly Hỏa kiếm, Đông Cực Ất Mộc kiếm và Hóa Huyết thần đao, xác của Cổ Thần: “Chân nhân, không biết có thể dùng mấy món này luyện ra một thanh thần kiếm hay không?”
Cản Sơn tiên có tác dụng đặt dị, không thể để lãng phí.
“Hóa Huyết thần đao...... Huyết Hải La Sát vẫn lạc trongtay ngươi?” Hà Thất liếc một cái đã nhận ra thần binh trấn phái của Huyết Y giáo!
Không có thần binh trấn phái, Huyết Y giáo sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt, tà ma chín đạo truyền thừa bao năm đã có hai đạo vì Tô Mạnh mà tiêu vong!
Thật ra thì, Hà Thất, Vân Hạc và Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh đều không thấy kỳ quái, Mạnh Kỳ này Cổ Thần còn chết, huống chi Huyết Hải La Sát?
Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Nếu không có một kích của mảnh vỡ Hạo Thiên, e là vãn bối không giết nổi Huyết Hải La Sát, bởi vì Cửu U Huyết Ma có đưa về một chút ý thức, khiến Hóa Huyết thần đao gần như hoàn toàn tỉnh lại......”
Các Pháp Thân gật gù.
Một lúc sau, Vân Hạc chân nhân mới trả lời Mạnh Kỳ: “Đây đều là mảnh vỡ thần binh cấp Thiên tiên. Xứng với Hóa Huyết thần đao và xác của Địa tiên, đủ để luyện chế ra một thanh Thiên tiên thần binh, nhưng vấn đề là, lão đạo chỉ nắm chắc được hai ba thành mà thôi, nếu luyện chế thất bại, ngươi sẽ không được gì. Ngươi có chắn muốn lão đạo thử hay không?”
Chỉ có hai ba thành nắm chắc? Mạnh Kỳ do dự: “Chân nhân, không phải ngươi luyện được cả xác Bắc Cực Chân Long thành hộ thân pháp bảo sao?”
Vân Hạc chân nhân xòe tay, con tiểu long cỡ bàn tay bay ra, xoay quanh người lão, nuốt vân phun vụ, vô cùng khí thế.
Lão chỉ tiểu long, cười ha hả: “Còn nhớ lúc đó xác của Bắc Cực Chân Long to cỡ nào không? Lão đạo đã tổn thất biết bao nhiêu là bộ phận, mới luyện ra được bằng thế này thôi.”
A...... Mạnh Kỳ nhìn con rồng chỉ to cỡ bàn tay, nhớ lại cái xác chân long to khổng lồ lúc trước, ngơ ra.
Còn có nhiêu đây… cũng quá lợi hại đi!
“Được rồi, lão đạo chỉ nói đùa thôi. Rồng có thể giãn to thu nhỏ, có thể hiện có thể ẩn, con rồng nhỏ này nếu khai triển ra, hẳn cũng đạt được tới mấy chục trượng, chỉ là nó là hỗn hợp Mặc cung cơ quan thuật luyện chế, hơn nữa lão đạo cũng quả thật luyện hư mất năm lần mới rốt cuộc thành công, thi thể chân long đã bị lãng phí hết cả tám thành.” Vân Hạc nghiêm mặt. “Tài liệu này của ngươi chỉ luyện chế được hai lần, lão đạo cũng không dám cam đoan nhất định sẽ luyện thành thần binh.”
Thế á, còn không bằng đi thử cướp lấy Thanh Bình kiếm, bội kiếm của Thông Thiên giáo chủ cũng chính là Linh Bảo Thiên Tôn! Mạnh Kỳ thở dài. Tin tức về Thanh Bình kiếm thuộc về cơ mật của Tiên Tích, năm đó Xung Hòa đạo nhân đã nghĩ tới nhưng còn chưa kịp thực hiện, với khả năng của mình hiện giờ, hẳn là đã đủ sức.
Hơn nữa có thực lực đi lấy cũng chỉ có mình!
Vân Hạc nhìn nhìn đám người Lục đại tiên sinh, trầm ngâm nói: “Thực ra. Lão đạo từ khi rời khỏi Vạn Tượng Động Thiên, nhận ra trời đất này so với thời thượng cổ thì nhỏ đi rất nhiều, tuy rằng vẫn còn lưu lại tinh hoa chi địa, ngọn nguồn quật khởi của Nhân tộc, nhưng chỉnh thể vẫn không tới một phần của thời Thượng Cổ.”
Lão ngẩng đầu, nhìn lên trời cao, đăm chiêu: “Có lẽ vào thời yêu loạn đại địa, Chân Thật giới đã bị vỡ thành vô số mảnh nhỏ, chỉ còn một mảnh lớn nhất này là được giữ lại, còn lại bay vào tinh không, hóa thành những ngôi sao.”
“Theo lão đạo biết, Thượng Cổ tinh thần số lượng không nhiều, không thể nào nhiều như hôm nay được.”
“Đây cũng là phỏng đoán của các bậc tiền bối, đến thời Ma Phật loạn thế, e là đã bị vỡ nát thêm, rất nhiều địa phương được ghi chép trong điển tịch Trung Cổ nhưng bây giờ không thể nào tìm ra.” Lục đại tiên sinh nói, “Nhưng lại có không ít mảnh vỡ Trụ Quang tồn tại.”
Mảnh vỡ là vỡ về mặt không gian, mảnh vỡ trụ quang thuộc về khả năng chia lìa thời gian, về bản chất là hoàn toàn khác biệt, nhưng đều là vật xuất hiện khi xuất hiện đại kiếp.
Vân Hạc gật đầu: “Ừ, lão đạo vừa nghĩ tới ‘Kim Ô phái’ ở cuối đông hải, rất nổi danh vào thời thượng cổ, cực am hiểu về luyện chế, tài liệu này của Tô tiểu hữu nhất định là đủ luyện ra một thanh thần binh cấp Thiên tiên, tiếc thay bây giờ lại không còn dấu vết gì của họ.”
“Đi thần du mảnh vỡ Trụ Quang hoặc ngao du tinh hải có lẽ sẽ tìm ra, cũng không chừng ở cuối đông hải hiện giờ cũng vẫn còn tông tích của họ.” Hà Thất trấn an Mạnh Kỳ.
Nơi cuối Đông Hải, sương trắng che trời, trừ bước lùi, thì đi kiểu nào cũng không sao đi ra được, cũng không cảm nhận được một hòn đảo hay sinh linh nào, Hà Thất từ khi thành tựu Pháp Thân đã từng thăm dò qua vài lần, đều không phát hiện được gì.
Nghe Hà Thất đề nghị, Mạnh Kỳ gật đầu, hắn định vừa thần du thiên địa hoặc ngao du tinh hải, tìm môn phái giỏi về luyện chế, vừa chuẩn bị sẵn sàng, tranh thủ đi lấy Thanh Bình kiếm, nếu đều không thành công, thì mới giao tài liệu cho lão hồ ly Vân Hạc lão.
............
Rời khỏi Băng Tuyết tiên cung, Mạnh Kỳ tìm chỗ không người, xuyên không đi thế giới Phong Thần.
Mới vừa vào Phong Thần, một cái hồ lô đỏ thắm đã từ trong hư không nhảy ra, hóa thành lão giả thấp bé, mặc áo bào đỏ, đội mũ đuôi cá, chính là Lục Áp.
Lục Áp vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ: “Bần đạo tính toán không sai, tiểu hữu ra tay, quả thật là mã đáo thành công, không hổ là Nguyên Thủy truyền nhân, mảnh vỡ Hạo Thiên kính đâu?”
Lão không hề nói một lời nào về chuyện Ma Quân.
Mạnh Kỳ móc mảnh vỡ, nhìn thẳng vào mắt Lục Áp: “Đạo Quân, Phong Thần bảng đâu?”
Lục Áp nhìn mảnh vỡ, khẽ nhíu mày, lầm bầm: “Vỡ gì dữ vậy......”
“Kim Hoàng dùng nguyện lực xuất hiện, lại có Thiên Tru phủ ở một bên, một trận đại chiến, mảnh vỡ hạch tâm lại bị vỡ thêm lần nữa.” Mạnh Kỳ nghiêm trang trả lời.
Lục Áp có vẻ không hề ngạc nhiên chuyện Vô Sinh lão mẫu xuất hiện, khẽ cười “Thì ra như vậy”, lôi Phong Thần bảng ra: “Chuyện tiểu hữu có Đại Đạo chi thụ chỉ có bần đạo và Ma Phật biết được, trong Cửu Trọng Thiên làm gì có ai gài bẫy được ngươi?”
Hèn gì Lục Áp bình tĩnh như thế, vừa đánh thức được Ma Quân, còn lấy được mảnh vỡ hạch tâm của Hạo Thiên kính, hừ, nhưng ngươi cũng vẫn bị ta chơi xỏ đó...... Mạnh Kỳ nhìn Phong Thần bảng trong tay Lục Áp.
“Tiểu hữu muốn xóa tên ai trước?” Lục Áp hỏi.
Mạnh Kỳ không chút do dự: “Giang Chỉ Vi.”
Ai càng gần Pháp Thân thì cứu trước.
ồ, hắn nhìn thấy tên Xung Hòa trên bảng!
Lục Áp gật đầu, đưa tay ra định xóa tên Giang Chỉ Vi thì bỗng khựng lại, cười mỉm:
“Vẫn là nói tới nhiệm vụ tiếp theo trước đi, nếu không tiểu hữu sẽ chẳng còn tâm trí đâu nghe bần đạo lải nhải.”
Chỉ cần xóa tên Giang Chỉ Vi trên Phong Thần bảng, Mạnh Kỳ sẽ lập tức chạy về, giúp Giang Chỉ Vi chém đứt sợi dây liên hệ nhân quả với đại năng, nếu không, cô vẫn sẽ bị “Lục Đạo Luân Hồi chi chủ khác” nhân cơ hội gạt bỏ hoặc khống chế!
“Nhiệm vụ vì?” Mạnh Kỳ hỏi.
Lục Áp nói: “Giúp bần đạo tìm một người.”
“Ai?”
Lục Áp trở nên nghiêm chỉnh:
“Thanh Đế, hoặc còn gọi là Thái Ất Thiên Tôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui