Nhất Thế Tôn Sư

Vân Đình Phong hài lòng cười nói: ''Chỉ cần có cơ hội, hai người chúng ta liền chia nhau vây giết La Thắng Y và Giang Chỉ Vi, bọn họ vừa chết, đám người còn lại sẽ không phải là vấn đề. Ha ha, chúng ta trong tối, bọn họ ngoài sáng, quả thật là lợi thế tuyệt vời. Thế nhưng vẫn phải cẩn thận, tận lực tránh đi đám Cổ Không Sơn, tuyệt đỉnh cao thủ ở thế giới này cũng khá cường đại, hơn nữa bọn họ tu luyện rất quỉ dị.'' Mặc dù Tiểu Tử dễ dàng giết chết Hạ Sơ Lâm, nhưng hắn cũng không cho rằng vị nữ tử này có thực lực ngang với mình và Tô Nguyên Anh.
Nói đến đây, hắn có chút suy nghĩ, mày rậm nhăn lại: ''Vừa rồi Cổ Không Sơn ra tay, các ngươi có lẽ cũng nhìn thấy, có thiên địa giao hội dị tượng, nhưng lại không giống ngoại cảnh bình thường, đây rút cuộc là ở vào loại tiêu chuẩn nào? Ngoại gia, Nội gia, Thông U, Nhập thần, hai cảnh giới đầu tiên coi như phù hợp với lý lẽ võ đạo, nhưng Thông U cảnh hoàn toàn khác với Khai Khiếu, tự sinh thần dị, có Ngoại Cảnh dị tượng nhưng không có Ngoại Cảnh uy lực, có Khai Khiếu thân thể nhưng lại không có Khai Khiếu khả năng.
Hắn nói Khai Khiếu khả năng chính là chỉ Nhãn khiếu tăng nhãn lực, Nhĩ khiếu tăng thính lực...các loại tác dụng tăng cường khi khai mở khiếu huyệt.
Về phần Nhập thần, đó chẳng qua là truyền thuyết của thế giới này, không cần nhắc đến.
''Nguyên nhân có lẽ là do họ vay mượn ngoại lực, khục khục, Thông U chỉ xuất hiện trong tứ đại môn phái và Ma giáo, hơn nữa Thông U cũng có đủ loại, mạnh như Cổ Không Sơn thì phong vân kích động, quét ngang phạm vi xung quanh, yếu cỡ Phong vân trang ngoại môn quản sự chỉ có thể mượn gió lập thế, khi trời không có gió thì chạy còn chậm hơn thị nữ Súc Khí đại thành của ta.'' Nam tử yêu dị Tô Nguyên Anh như cười mà không cười nói ra.
''Ngoại lực? Chẳng lẽ đường lối của họ và chúng ta hoàn toàn trái ngược, trước mượn thiên địa lực lượng, sau mới rèn luyện thân thể, cuối cùng là thiên nhân giao hội?'' Vân Đình Phong đan hai bàn tay chống cằm nói.
Tô Nguyên Anh ngón trỏ vương ra, vuốt làn da mịn màng trên mặt thị nữ, mỉm cười: ''Mượn thế nào?''
Vân Đình Phong dường như có chút ý tưởng, nhưng cũng không nói ra, trầm ngâm một chút rồi hỏi lại: ''Tô huynh, ngươi có giải thích như thế nào?''
Tô Nguyên Anh cười nhưng không nói, quanh sang Tiểu Tử hỏi: ''Trong thời gian này chúng ta tiếp tục gây ra sự hỗn loạn sao?''
Tiểu Tử ánh mắt mê ly nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt trả lời: ''Dù sao ta cũng sẽ không đi.''
Vân Đình Phong nói tiếp: ''Hỗn loạn đã đủ rồi, hơn nữa Phong vân trang đã có đề phòng, nếu tiếp tục đến quấy nhiễu không chừng sẽ bị Cổ Không Sơn ngăn lại, gây rắc rối lớn. Không bằng cứ để cho bọn chúng lòng người lo lắng, ngày đêm đề phòng, mỏi mệt không chịu nổi. Sau đó đến đại mạc lại nghĩ cách ngăn cản, bao vây mà giết.''
''Rất tốt, đến đại mạc ta sẽ có biện pháp cho bọn họ khó giữ vẹn toàn, hỗn loạn kinh khủng.'' Tô Nguyên Anh nói xong câu này, liền tì bả vai hai thị nữ, nhờ các nâng dậy ly khai.
Đợi Tô Nguyên Anh rời đi một lúc, Hồng Tụ mới chu mỏ nói: ''Cái tên bệnh quỷ này thật ngạo mạn, hừ, có hai thị nữ súc khí đại thành thì có gì kiêu ngạo?''
Nàng cực kỳ ghét hai nữ tử mị cốt kia, thành ra giận lây đến Tô Nguyên Anh.
Vân Đình Phong mỉm cười. Không vì sự ngạo mạn của Tô Nguyên Anh mà tức giận, vuốt tóc Hồng Tụ nói: '' Không nên coi thường người khác, hai vị cô nương kìa sợ là luyện công pháp đặc thù, đã thành lô đỉnh của Tô Nguyên Anh, mới không thể đột phá đến Khai Khiếu.''
''Không biết hắn tu luyện công pháp gì, lại cần sử dụng quỉ dị lô đỉnh như vậy, cũng không biết hắn có biện pháp gì tạo hỗn loạn trong đại mạc?''
Câu nói sau, là hắn hướng tới Tiểu Tử hỏi.
Tiểu Tử đem ánh mắt đang nhìn ra ngoài thu hồi lại, tư thái nổi bật, tựa như u lan, thanh nhã mà tươi đẹp. Nàng chậm rãi đi về hướng ngoài cửa, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên, giống như đang trào phúng mà nói: ''Không phải cũng là mượn ngoại lực sao? Cùng bọn Cổ Không Sơn không khác nhau nhiều, chỉ có điều một cái có thể tự kiềm chế, một cái thì không mà thôi.''
''Có ý tứ gì?'' Vân Đình Phong mãnh liệt đứng dậy, nhưng Tiểu Tử lại không để ý đến hắn, tiếp tục đi mất.
Mắt nheo lại, nhìn Tiểu Tử biến mất trong đêm tối, Vân Đình Phong hừ nhẹ một tiếng: ''Cổ cổ quái quái, sớm muộn ta sẽ cho các ngươi biết rõ lợi hại.''
''Vân ca ca, đến lúc đó ngươi giao tiểu lừa trọc kia cho ta nhé, hừ, lại dám vạch phá y phục người ta, làm làn da của người ta bị thương.'' Hồng Tụ làm nũng nói.
Vân Đình Phong lại vui vẻ, vuốt mái tóc dài của Hồng Tụ: ''Đừng chơi hư mất hắn, không tích nước chảy, không thành trường giang a.''
...
Gió như lửa dệt, nóng hổi khô ráo, cát như vụn sắt, thổi tới khiến làn da đau nhức. Mạnh Kỳ một nam một nữ đang đề phòng mà đi về hoang mạc phía trước.
Hạ Sơ Lâm bị giết không khiến cho Phong vân trang bối rối, thế nhưng một cuộc đột kích quy mô của độc trùng đã đốt lên ngọn lửa sợ hãi trong lòng mọi người. Nội bộ liên minh lòng người bàng hoàng, lời đồn đại phát tán không ngừng, nói trong trang có gian tế, không ít Ma giáo yêu nhân tiềm phục trong liên quân, đang đợi cơ hội phá phách.
Dưới tình huống này, đám Mạnh Kỳ lại càng bị lạnh nhạt và phòng bị, mà Vạn Kiếm Phái, Trích Tinh Lâu, Hiểu Nguyện Môn thấy thế liền cùng nhau đình chỉ tiến lên, sợ cuốn vào vũng nước đục này. Cuối cùng, ba đại môn phái chỉ cử chưởng môn đến, qua loa tổ chức kết minh đại hội, thay đổi ước định ban đầu. Bốn đại tông môn quyết định cùng tấn công, cùng hỗ trợ nhau, sẽ không đến mức một phe hỗn loạn mà ảnh hưởng đến đại cục, mà đám Mạnh Kỳ được phân đến lộ tiến công của Phong vân trang.
Thánh Hỏa Sơn ở sâu trong đại mạc, ven đường không ít địa điểm thích hợp mai phục, cho nên Phong vân trang phái ra trinh sát, tìm hiểu tình huống phía trước, miễn cho rơi vào bao vây của ma chúng.
Với tư cách là đối tượng bị hoài nghi và lợi dụng, bảy người Mạnh Kỳ tự nhiên là vì ''đại nghĩa'' mà được sắp xếp trong hàng ngũ trinh sát. Bất quá Cổ Không Sơn cũng không phải người có ánh mắt hạn hẹp, làm việc khá chu đáo, cùng đem mười mấy đệ tử và quản sự đắc lực vào hàng ngũ trinh sát, để tránh người khác sinh lòng bất mãn.
Về sau, nhóm Mạnh Kỳ bị tách ra, hợp với Phong vân trang đệ tử và quản sự tạo thành những đội ngũ nhỏ, hai ba người một đội, thay phiên dò xét phía trước. Mà bọn hắn cũng lợi dùng điều đó, lấy tiểu đội trinh sát làm mồi nhử, muốn câu ra đám Cố Tiểu Tang, chỉ cần họ xuất hiện là cả nhóm lập tức phát động tấn công lôi đình, gây ra tổn thất lớn nhất cho đối phương. Nếu có cơ hội liền chuyển thành giữ chân, đợi nhóm cao thủ Phong vân trang đến giúp.
''Dù chưa vào đại mạc nhưng cơn bão cát này cũng đã rất khủng bố, hay chúng ta đến miếu nát phía trước tạm lánh một chút đi?'' Nữ đệ tử Phong vân trang tên là Trần Tiêu, lấy tay năng trở mặt, rất sợ bị bão cát làm hư làn da.
Nàng mặc dù là mở lời, nhưng dường như chỉ nói với nam đệ tử của Phong vân trang, đối với tiểu hòa thượng như Mạnh Kỳ, thoạt nhìn nhỏ tuổi nông cạn, tự động xem nhẹ bỏ qua.
Trần Tiêu tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, nam đệ tử La Hữu cười lấy lòng nói: ''Dưới loại bão cát này, địch nhân khả năng là cũng sẽ không ra ngoài, nói không chừng cũng đang trốn trong miếu nát, Chân Định tiểu sư phụ, ngươi thấy đúng chứ?''
Hắn được phân phó phải theo dõi chặt chẽ đám Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ một mực đề phòng bị đánh lén, sao cũng được mà nói: ''Trong bão cát như vậy, có lẽ địch nhân đi qua sát bên cạnh, chúng ta cũng không phát hiện được.''
''Tiểu sư phụ nói có lý, đã như vậy không bằng tới miếu nát tránh tạm một lát.'' La hữu gật đầu, đối với Trần Tiêu cười nói: ''Trần sư muội, tòa miếu đổ nát này nghe nói vốn là thần miếu cúng bái Ma chủ. Về sau Ma chủ xông phá cửu trọng thiên, chết trên tay của Tiên nhân, thần miếu liền bị bỏ hoang.''
Đây là khu bán hoang mạc, có nhiều Hồ Dương mộc tạo thành một khu rừng nhỏ, miếu nát chính là ở trong rừng.
Đối với cái truyền thuyết này, Mạnh Kỳ mười ngày nay nghe người ta nhắc đến khá nhiều. Sau khi thất bại dưới tay Tiên nhân, Ma chủ tàn thân rơi bên trên núi lửa Thánh Hỏa Sơn, tạo thành Ma phần, nhiều năm qua ma diễm bất diệt, mỗi một giáp lại khai mở, ma khí trùng thiên. Phàm người bị ma khí xâm nhiễm, sẽ bị rơi vào ma đạo, tuy thần trí hỗn loạn như võ công tăng vọt, có thể đạt đến Thông U, thậm chí Nhập Thần.
Bởi vì chuyện của ma phần, phương thế giới này đã từng nhiều lần lâm vào hạo kiếp, thẳng đến khi một thiên nhân hạ phàm, đúc bốn kiện Thần binh, mỗi giáp dùng thần binh phong ấn Ma phần một lần, và trừ khử Ma phần loạn.
Mà nghe đồn nếu có người có đại cơ duyên và vận khí xuất thế. Ma phần liền triệt để mở ra để lại Ma chủ truyền thừa cùng với tàn thân, để a nhân hàng thế, kiếm chỉ cửu trọng thân.
Đẩy ra cửa miếu, La Hữu và Trần Tiêu cũng coi như có kinh nghiệm giang hồ, kiểm tra miếu hoang một phen, sau đó mới tìm một ít nhanh cây khô, nhóm lửa sưởi ấm.
Mạnh Kỳ móc lương khô trong ngực ra, uống nước bên trong hồ lô, ăn như hổ đói.
''Chân Định tiểu sư phụ. Xem ra ngươi chưa đạt đến Thông U a, nhưng khinh công cũng không tồi a.'' La Hữu thừa cơ dò xét.
Trần Tiêu cũng mở to đôi mắt đẹp, nhìn về phía Mạnh Kỳ, dưới tay phải vô thức đặt ở trên chuôi kiếm.
Mạnh Kỳ nuốt màn thầu vào, ha ha cười nói: ''Có lẽ vì ta thiên phú xuất chúng.''
Quỷ mới biết cái gì gọi là Thông U!
Đoạn thời gian này, nhóm mình có phần bị nghi ngờ, rất khó thăm dò được những tin tức trọng yếu, cho nên cảnh giới phân chia thế nào cũng không hiểu, không biết Thông U, Nhập Thần có gì đặc biệt. Bất quá mười ngày nay Mạnh Kỳ cũng coi như có thu hoạch, Kim Chung Tráo đệ ngũ quan lộ tuyến ngày càng thông suốt, có lẽ thêm nửa tháng nữa sẽ đạt đến nhập môn. Mà kiếm pháp xem như là đã nắm giữ sơ bộ, biến hóa của Diêm La Thiếp cũng đã ghi tạc trong lòng, không cần Giang Chỉ Vi mỗi đêm đến lén lút truyền thụ.
''Thì ra là thế.'' La Hữu không hỏi nhiều nữa, ngược lại cười nói, ''Nếu như có cơ hội, ta muốn lĩnh giáo tiểu sư phụ, để biết Thông U lợi hại hơn, hay là thiên phú trọng yếu hơn.''
Hắn và Trần Tiêu cũng bước chân vào Thông U, chỉ có điều vẫn ở trạng thái sơ cấp.
''A di đà phật, ta rất sẵn lòng.'' Mạnh Kỳ đã sớm muốn thử xem cái gì là Thông U rồi.
Trần Tiêu nhìn Mạnh Kỳ bên hông giắt một đao một kiếm, che miệng cười nói: ''Tiểu sư phụ, ngươi đến cùng là am hiểu dùng đao, hay dùng kiếm?''
"Đao kiếm song tuyệt không được sao?'' Mạnh Kỳ cười ha hả nói, Tam đao tam kiếm tam thần kỹ tựa hồ cũng không tệ a...
Trần Tiêu vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên biến sắc, bởi vì trên xà ngang đột nhiên xuất hiện một cái bóng, lao thẳng tới mình, nhìn như quỷ mị, nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nàng và La Hữu lần lần đầu bị tập kích như thế này, phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn bóng trắng đã đến cạnh mình, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đột nhiên, trước mắt nàng sáng lên một ánh đao đỏ sậm, phát sau mà đến trước, mang theo hàm ý khó có thể miêu tả, trảm vào bóng trắng.
Người đó kêu thảm một tiếng, quanh người vặn vẹo những hình ảnh đáng sợ, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, giữa ngực và bụng bị đao khí thiêu đốt, vết đao đỏ sậm.
Trần Tiêu sợ hãi thở phì phò, chỉ vào thi thể trên đất: ''Là..là Ma giáo Thông U trưởng lão! hắn có thể thân hóa u ảnh rồi!''
Mạnh Kỳ nhíu mày nhìn thi thể trên đất, trong nội tâm rất là nghi hoặc. Có thể mượn ảnh độn hình, đúng là khá phi phàm huyền diệu, nhưng bản thân lão lại cực kỳ yếu ớt, áng chừng còn không bằng mình lúc Súc Khí đại thành.
Bất quá hắc khí của hắn tà dị, nếu không có Hồng Nhật Trấn Tà Đao không hổ với danh xưng, chắc chắn sẽ không thể một đao lấy mạng lão.
Trần Tiêu nói xong, bỗng nhiên kinh sợ nhìn về phía Mạnh Kỳ, đôi mắt đẹp trợn lên: ''Ngươi...ngươi một đao giết Ma giáo Thông U trưởng lão?''
La Hữu cũng đã hồi phục tinh thần, không dám tin mà nhìn Mạnh Kỳ.
''Ách, nguyên nhân có thể là do vận khí.'' Mạnh Kỳ cười mà như không cười trả lời.
...
Xa xa trên đỉnh một ngọn núi nhỏ, đám Vân Đình Phong nhìn miếu hoang rồi nói:
''Tô huynh, tất cả trông chờ ngươi đó.'' Hắn ôm chờ mong rất lớn với Tô Nguyên Anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui