Nhất Thế Triêu Hoa

Tầm mắt Liễu Triêu Dương quả nhiên bị câu hỏi của nàng hấp dẫn nhìn về hướng hai
thiếu niên đang giao đấu trên đài, Liễu Triêu Dương nhích tới gần Liễu
Triêu Hoa nhẹ giọng nói: “Hai người ở trên đài trong lứa đệ tử bằng tuổi chúng ta cũng được coi là tương đối xuất sắc. Người bên trái tên là
Trương Mẫn, người này bình thường hay giở thủ đoạn trộm cắp, hết lần này đến lần khác đều trót lọt dường như đối với việc này thiên tư khá tốt,
vì vậy tu vi cũng không tệ lắm, chính là thân thủ rất nhanh nhẹn. Người
bên phải tên là Phó Nguyên, là người rất trung thực, nhưng cũng bởi vì
quá ngay thẳng nên kiếm pháp khó tránh khỏi có chút cứng nhắc. Ta đoán,
Trương Mẫn sẽ thắng.”

Cái người
tên Trương Mẫn đang múa kiếm đến mức hoa lệ hư ảo kia tựa hồ vẫn lưu ý
động tĩnh của Liễu Triêu Dương bên này. Liễu Triêu Dương vừa dứt lời, lỗ tai của hắn giật giật, ánh mắt liên tục quét về phía bên này. Còn người được cho là trung thực ngay thẳng tên Phó Nguyên kia liền nhân cơ hội
đối phương liên tiếp quay đầu lại mà tung một cước đá hắn bay ra khỏi
đài tỷ võ…

Chuyện này
chính là biến cố đột nhiên phát sinh, tất cả mọi người đều đoán rằng
Trương Mẫn có khả năng thắng hơn, do trong lứa đệ tử ưu tú thi đấu lần
này Phó Nguyên là người ít thấy tiến bộ nhất. Nhưng mà ai ngờ rằng Phó
Nguyên chỉ dùng một cước liền đá Trương Mẫn văng ra khỏi đài tỷ võ, hơn
nữa ngay cả kiếm cũng không dùng đến, lại chậm rãi hạ chân xuống thuận
tiện đưa tay phủi bụi trên chân.

Sau đó dưới
ánh mắt kinh ngạc không thôi của Trương Mẫn, Phó Nguyên hướng hắn thản
nhiên nói một câu “Đa tạ đã nhường” rồi đi xuống đài.

Mọi người
xung quanh liền cười ầm ầm, Trương Mẫn xấu hổ đến mức gương mặt tuấn tú
đỏ bừng, hơn nữa bị Liễu Triêu Dương mấy lần hung hăng trợn mắt nhìn,
càng khiến hắn hận không tìm được khe hở nào mà chui vào!

Liễu Triêu
Hoa cũng buồn cười vô cùng, lại nhớ đến ánh mắt Phó Nguyên thong dong
nhìn thoáng qua Liễu Triêu Dương bên này trước khi xuống đài lúc nãy,
cái nhìn kia dường như ẩn chứa ý tứ sâu xa, ngay cả Liễu Triêu Hoa nhìn
thấy cũng có cảm giác lông tóc dựng đứng. Chẳng qua lúc đó Liễu Triêu
Dương không nhìn thấy, nàng chỉ đang ảo não vì ở trước mặt muội muội bị
mất mặt cho nên có vẻ hơi rầu rĩ không vui.

Liễu Triêu
Hoa cười thầm, ngay cả tâm tình buồn bực lúc nãy cũng đã tốt lên rất
nhiều, nàng đảo mắt qua liền thấy Phó Nguyên ngồi ở dãy cao nhất của
khán đài, ngay đối diện với chỗ của các nàng.

Vẻ bề ngoài
thật thà của hắn thật sự rất dễ đánh lừa người khác, qua một cước đầy
kịch tính lúc nãy, Liễu Triêu Hoa cũng không khỏi cảm thấy có chút lưu
tâm đối với người này. Nàng cảm giác được người đó ngồi ở nơi cao nhất,
ánh mắt liên tục quét qua đài tỷ võ và Liễu Triêu Dương, thỉnh thoảng
cũng liếc nhìn Liễu Triêu Hoa một hai cái, đoán chừng là cũng tò mò về
em gái sinh đôi của Liễu Triêu Dương.

Một ý niệm
hiện lên trong đầu nàng, người này ngồi ở chỗ cao như vậy, sẽ không phải là để tiện ngắm nhìn Liễu Triêu Dương đấy chứ. Phàm là nữ nhân, không
ai không yêu thích mấy chuyện Bát Quái này, ánh mắt Liễu Triêu Hoa liền
hướng về phía đối diện đảo qua, vừa hay tình cờ cùng ánh mắt của Phó
Nguyên va chạm. Hai người đối mắt nhau, ánh mắt nàng như có năng lực
xuyên thấu tâm tư đối phương khiến cho Phó Nguyên sửng sốt đỏ mặt, ho
khan một tiếng, hắn ngồi nghiêm chỉnh lại, hai mắt bình tĩnh nhìn về
phía hai người đang giao đấu trên đài.

Bởi vì Liễu
Triêu Hoa cùng lão hồ yêu luyện tâm pháp đã lâu, cho nên nhãn lực của
nàng vô cùng tốt, nàng có thể nhìn rõ tầm mắt của mình dừng lại trên
người hắn càng lâu, mồ hôi lạnh trên trán Phó Nguyên ngày càng nhiều,
ánh mắt hắn nghiêm chỉnh nhìn về một chỗ trên đài còn hơi hơi lóe lên.

Ngay lúc
Liễu Triêu Hoa nở nụ cười vì phát hiện của mình, Liễu Triêu Dương ở bên
cạnh tỏ vẻ giảo hoạt ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Triêu Hoa,
ngươi không phải là thích cái tên Phó Nguyên kia đấy chứ? Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho cha mẹ đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui