Nhất Thế Triêu Hoa

Liễu Triêu
Dương vọt tới trước mặt Liễu Triêu Hoa giơ tay lên nhưng chưa kịp đánh
vào mặt nàng thì đã bị Tước Nhiên nắm chặt cổ tay lại. Liễu Triêu Dương
đỏ bừng hai mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên của Liễu Triêu
Hoa, cả giận nói: “Tại sao ngươi không nói gì! Ta trong mắt ngươi rốt
cuộc là gì? Cha mẹ trong mắt ngươi lại là gì! Bộ dáng người như vậy rồi! Chẳng lẽ đối với người khác đều không liên quan ư?”

Trong lòng
Liễu Triêu Hoa lạnh đi, nếu như không phải Liễu Triêu Dương nhắc nhở,
nàng thật sự sẽ không nghĩ tới vấn đề này. Nàng quả thật xem bọn họ như
cha mẹ tỷ muội của mình, chẳng qua phải thêm hai chữ “thuận tiện” ở
trước thì mới chính xác. Nàng luôn cho rằng địa vị của mình trong thế
giới này từ trước đến giờ cũng chỉ là khách qua đường mà thôi, đến tận
bây giờ nàng cũng không thật sự dung nhập vào cuộc sống ở đây, cho nên
mới có thể không cần để ý, ngày ngày lạnh nhạt nhìn mọi thứ xung quanh
thay đổi.

Từ nhỏ nàng
đối với việc cha mẹ thiên vị Liễu Triêu Dương không cảm thấy ghen tị nên mới không phản đối. Nguyên nhân của chuyện này một phần là bởi vì linh
hồn nàng là của một người trưởng thành, nhưng mà nguyên nhân lớn hơn là
do nàng không thật sự hòa nhập vào gia đình này, cho nên nàng mới cảm
thấy sự nuông chiều quá đáng dành cho Liễu Triêu Dương là do nàng ấy
đáng được hưởng còn nàng thì không cần.

Có phải đúng là như vậy không?

Liễu Triêu Hoa tự hỏi chính mình.

Thử nghĩ xem năm xưa chưởng môn phụ thân từng bởi vì chú thuật trên chân nàng mà bốn ngày bốn đêm không ngủ không nghỉ, lật từng trang sách cổ của Thiên
Nguyên Tông mà lộ ra vẻ mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc. Lại nghĩ
đến Căng Uyển bận nhiều việc, cực khổ vất vả, vẫn cố phân ra sức lực

chăm sóc một đứa trẻ không thể đi lại như nàng.

Nghĩ như vậy Liễu Triêu Hoa cảm thấy xấu hổ đến tận tâm can.

Nàng đối đãi với bọn họ chẳng qua là tốt hơn một chút so với những người xa lạ có
cũng được mà không có cũng chẳng sao kia, còn bọn họ thì luôn xem nàng
là thân nhân cùng chung huyết thống mà đối đãi.

“Triêu Dương…” Liễu Triêu Hoa lại mở miệng, đáy mắt tràn ra vẻ ấm áp: “Tỷ muốn muội nói thế nào đây?”

Nàng giơ tay từ từ kéo hai ống quần lên, phù chú quỷ dị màu đen trên làn da trắng
nõn trong suốt càng lộ ra vẻ nổi bật đập vào mắt người khác.

“Đây là tình chú, tạm thời không chết được, chẳng qua là do muội thích người khác,
cho nên mới phát tác.” Liễu Triêu Hoa có chút bất đắc dĩ: “Tỷ đừng nói
với cha mẹ, muội nghĩ kĩ rồi, đợi qua vài năm nữa muội sẽ đi tìm người
đó để phá giải.”

“Người hạ chú nguyền rủa là ai chứ!?” Liễu Triêu Dương mở to hai mắt tỏ vẻ không dám tin.

“Chắc là một con yêu quái.” Liễu Triêu Hoa trả lời ngắn gọn.

“Nhưng,
nhưng phù chú này từ lúc ra đời đã có trên người ngươi rồi…” giọng nói
của Liễu Triêu Dương run run, tin tức nàng nghe được hôm nay thật sự là
quá kinh hãi!

Liễu Triêu
Hoa khẽ buông tay xuống: “Có thể là muội từ kiếp trước đã chọc giận con
yêu quái kia.” Nếu nói là thích một đứa trẻ sơ sinh thì thật sự quá kinh hãi, cho nên theo suy đoán của Liễu Triêu Hoa, tình chú trên chân mình

hẳn là do ân oán từ kiếp trước, à không tốt nhất là do ân oán từ kiếp
trước trước nữa.

Bên kia Liễu Triêu Dương vẫn trừng mắt tựa như đang đắm chìm vào tin tức kinh thiên
động địa này, mà lúc nghe đến đoạn “kiếp trước” Tước Nhiên hơi quay đầu
thoáng nhìn Liễu Triêu Hoa một cái rồi lại mím môi không nói chuyện. Dù
sao con điểu yêu làm ra loại chuyện mất mặt này vẫn là có chút liên quan đến nàng, cùng là điểu tộc, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy…Tước
Nhiên cẩn thận, không muốn ở trước mặt người khác mà biểu hiện bất cứ
thái độ gì.

“Vậy làm sao bây giờ?” trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Triêu Dương đầy vẻ mờ mịt.

“Ngươi không muốn cho cha mẹ biết, đợi qua mấy năm tự mình đi tìm con yêu quái đã hạ chú kia ư.”

Liễu Triêu
Dương ngước mắt, bình tĩnh nhìn Liễu Triêu Hoa một hồi sau mới cực kỳ
chậm chạp gật đầu: “Ta có thể giúp ngươi giấu diếm chuyện này. Nhưng mà
đến lúc ngươi muốn đi, nhất định phải nói cho ta biết!”

Liễu Triêu
Hoa thoải mái cười, gương mặt tái nhợt lúc này giống như đóa sen trắng
sau cơn mưa nhuộm vẻ tinh khiết và khí tức thanh tịnh, nàng khẽ hứa:
“Được.”

Hai tỷ muội
rốt cuộc cũng khơi thông vấn đề, Liễu Triêu Hoa không muốn nói mãi đề
tài này, nên đề nghị Liễu Triêu Dương đi dò hỏi kết quả trận đấu của
Hách Lăng và Phó Nguyên nhằm dụ nàng ấy rời đi.


Liễu Triêu
Dương khẽ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng vẫn còn oán hận Phó Nguyên, biểu
hiện vô cùng không cam lòng, nhưng mà ánh mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ lại bán đứng nàng.

Rõ ràng là
muốn biết lại tỏ ra không muốn tìm hiểu, Liễu Triêu Hoa cười thầm trong
lòng, nói thêm vài lời khích lệ Liễu Triêu Dương, không lâu sau nàng ấy
liền bị Liễu Triêu Hoa thuyết phục, tỏ vẻ không cam lòng đứng dậy phụng
phịu một hồi sau mới lầm bầm nói: “Nếu không phải ngươi muốn biết, ta
còn lâu mới đi dò hỏi!”

Liễu Triêu
Hoa cười cười không phản bác, đưa mắt nhìn Liễu Triêu Dương đã đi xa,
mới xoay người lại, nhìn Tước Nhiên vẫn trầm mặc từ nãy đến giờ.

Tước Nhiên
đứng dưới bóng cây râm mát, cảm giác được tầm mắt của Liễu Triêu Hoa,
liền ngẩng đầu nhìn về phía này: “Hai năm sau ngươi muốn đi thật sao?”

Liễu Triêu Hoa cười gật đầu, nụ cười thản nhiên trong sáng động lòng người tựa như hoa lê nở trong gió nhẹ.

Tước Nhiên
cũng cười, nụ cười tỏa sáng lấp lánh chính là sự quyến rũ của khổng tước tộc. Nàng nhẹ nhàng tiêu sái đi đến trước mặt Liễu Triêu Hoa rồi duỗi
ra ngón tay búng nhẹ vào trán Liễu Triêu Hoa, đôi mắt Tước Nhiên long
lanh như hai vì sao sáng giữa bầu trời đêm: “Ta đưa ngươi đi.”

Liễu Triêu
Hoa ngẩn người, sau đó nghe ra ý muốn hộ tống trong lời nói của Tước
Nhiên, trong lòng cảm thấy ấm áp, trên mặt cũng tràn ra vẻ dịu dàng:
“Cảm ơn.”

Tước Nhiên
đỏ mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, trên gương mặt trắng nõn hơi nhàn
nhạt ửng đỏ: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ nghĩ là ta với kẻ đó cùng là
điểu yêu có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn.”


Liễu Triêu
Dương cũng không thể dò la được tin tức, nguyên nhân là lúc nàng quay
lại trường võ bị Liễu Tân Chi bắt được, hắn ra lệnh nàng bế quan một
ngày một đêm, để nàng kiểm điểm lại tính xấu hay nóng nảy kích động của
mình. Ngoài ra người đến giám sát Liễu Triêu Dương vừa hay lại là người
mà lúc này nàng rất không vừa mắt – Phó Nguyên.

Liễu Triêu Hoa cũng là sau đó một ngày mới biết kết quả của trận chung kết.

Ở trận đấu
cuối cùng này Hách Lăng sử dụng một loại pháp khí do trưởng lão Bộ Pháp
Khí lén tặng cho hắn, làm Phó Nguyên bị trọng thương. Bộ Pháp Khí và
Liễu Tân Chi bằng mặt không bằng lòng đã lâu, cho nên ở cuộc so tài lần
này bên đó có ý đồ chèn ép đệ tử của các bộ phái khác, mà lần này họ
cũng thật sự quá đáng.

Do đó Liễu
Tân Chi cũng không muốn giữ thể diện cho bọn họ, trước mặt trưởng lão
của Bộ Pháp Khí hung hăng dạy dỗ Hách Lăng một trận, đồng thời ra lệnh
hắn phải bế quan một tháng không được ra ngoài, còn chính mình lại thu
Phó Nguyên làm môn hạ, xem như thân truyền đệ tử mà đích thân dạy bảo.

Phó Nguyên
lần này cũng coi như trong họa có phúc, hơn nữa còn được Liễu Tân Chi
phá lệ cho một cơ hội được đặc cách cùng Hách Lăng tham gia cuộc so tài
Đại Tiên Kiếm tổ chức hai năm sau.

——————————————

P.S: truyện NTTH đang cần tuyển một
editor mới, mặc dù còn cần phải thông qua bài test, nhưng những bạn đã
theo dõi truyện này từ đầu sẽ được ưu tiên, cho nên Tuyết Miêu muốn hỏi
có bạn nào đang đọc truyện này mà có thời gian rảnh cũng như muốn thử
sức với công việc edit có thể đăng ký tại mục Tuyển Cộng tác viên nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận