Nhất Thế Triêu Hoa

Thiên Nguyên tông là thánh địa tu tiên, ngay cả những ngôi sao nhìn từ nơi này cũng
lộ ra vẻ mỹ lệ khác thường, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm
vào bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh động lòng người kia. Liễu Triêu
Hoa hít thật sâu một hơi để không khí mát lạnh ban đêm tràn đầy trong
lồng ngực, sau đó mỉm cười nhìn về phía Phó Nguyên đã đứng đợi từ lâu.

Phó Nguyên
đợi Liễu Triêu Hoa di chuyển tới gần, không nói một câu mà vô cùng dứt
khoát lấy ra Bích Thanh Kiếm màu xanh ngọc bích đặt vào trong tay nàng.

Liễu Triêu
Hoa nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, rồi nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo thân
kiếm màu xanh lục trong vắt, cười rạng rỡ nói: “Sư huynh cho muội mượn
kiếm, muội lại không thể làm liên lụy đến huynh.” ngón út nàng vừa động, nụ cười trên môi càng thêm phần chân thành.

Trong lòng
Phó Nguyên chợt nặng nề, còn chưa kịp cảm thấy không ổn thì đầu óc bị
choáng váng rất mạnh, hắn nhắm mắt lại khi mở mắt lần nữa thì trước mặt
là hình ảnh của sáu Liễu Triêu Hoa đang mỉm cười.

Phó Nguyên
đỡ trán, khó khăn lắm mới đứng vững được, hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi để
sự đau đớn lan truyền trong đầu, duy trì một chút thanh tỉnh rồi nhìn về phía Liễu Triêu Hoa nói: “Muội muốn làm gì?”

Nụ cười của
Liễu Triêu Hoa mang theo một tia áy náy: “Cho dù như thế nào, chuyện này cũng là một mình muội làm, cho nên một mình muội phải chịu trách
nhiệm.”

Phó Nguyên
thoáng chốc liền hiểu ra, Liễu Triêu Hoa muốn mượn Bích Thanh Kiếm, tất
nhiên là việc nàng muốn làm cần dùng đến nó, mà Bích Thanh Kiếm vốn ở
trong tay hắn, là từ chỗ hắn mà có được, cho nên chắc chắn hắn sẽ bị
liên lụy.

Mà Liễu Triêu Hoa làm như vậy, có thể nói là phủi sạch quan hệ của hắn với chuyện này, sẽ không có ai hoài nghi hắn.

Phó Nguyên
lảo đảo mấy bước tiến lên cầm lấy cánh tay của Liễu Triêu Hoa, cố gắng
mở mắt, bình tĩnh nhìn nàng: “Muội…muội…” hắn muốn nói gì đó, nhưng bởi
vì đầu óc mê muội mà không nói nên lời.

Liễu Triêu
Hoa bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Sư huynh cần gì phải như thế?” rồi
giơ tay búng nhẹ vào mi tâm Phó Nguyên, ngay lập tức hắn nhắm mắt lại,
thẳng tắp ngã về phía sau, thân thể cường tráng liền phịch một tiếng ngã xuống đám lá rụng.

Liễu Triêu
Hoa nhìn bộ dạng Phó Nguyên an lành nhắm mắt nằm trên mặt đất hệt như
đang ngủ, ánh mắt nàng trong suốt bình tĩnh không có một tia gợn sóng.
Nàng chuyển động xe lăn cầm lấy Bích Thanh Kiếm xoay người rời đi, lại
không biết rằng, cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người đã bị người khác nhìn thấy.


Sau khi Liễu Triêu Hoa đã đi một hồi lâu, chỗ sâu trong rừng cây có một bóng người từ từ đi tới.

Liễu Triêu
Hoa một khắc cũng không ngừng nghỉ liền chạy vội đến chỗ lão hồ yêu, lão hồ yêu nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, khóe môi mang theo ý cười, đôi
mắt màu vàng sáng lóng lánh như ngọc tràn đầy dịu dàng và yêu thương
nhìn về phía Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu
Hoa vén lên chòm râu phủ kín cả mặt đất của lão hồ yêu, cuối cùng cũng
nhìn thấy chỗ lão dựa lưng vào vách hang đá, nhất thời hai mắt nàng đỏ
lên. Ba cái xích sắt thô to đâm xuyên qua ngực, lâu ngày những vết
thương này có xu hướng khép lại mà không được, thành ra da thịt huyết
nhục sinh sôi bao phủ dọc theo xích sắt. Chưa nói đến cảm giác đau đớn
do bị đâm xuyên qua ngực, chỉ nói đến nỗi đau cả ngày lẫn đêm bị hút dần linh lực trong người, không phải yêu quái bình thường nào cũng có thể
chịu được.

Khóe mắt đau xót, nước mắt nóng rát như muốn tràn ra, Liễu Triêu Hoa há miệng mấy
lần mới nói được một câu đầy đủ: “Hồ gia gia, người nhịn một chút, ta
lập tức chặt đứt mấy sợi xích này giúp người!”

Lão hồ yêu
quay đầu cười dịu dàng với nàng, chòm râu trắng bạc vuốt ve đỉnh đầu
Liễu Triêu Hoa tựa như đang an ủi, lão chỉ im lặng không nói gì.

Đôi mắt
trong veo của Liễu Triêu Hoa càng đỏ lên, hai tay nàng nắm chặt Bích
Thanh Kiếm, thanh kiếm dường như cũng cảm nhận được tâm ý của nàng nên
phát ra từng đợt tiếng rung vù vù vui tai. Một cổ khí tức tinh khiết
hiếm thấy ngưng tụ lại sau đó rót vào bên trong thanh kiếm, thân kiếm
rung lên mãnh liệt rồi phát ra lục quang, nhìn nó lúc này tựa như có
tầng tầng lớp lớp hoa xuân xanh biếc đang lay động bên trong.

Tinh thần
Liễu Triêu Hoa hơi run lên, trong mắt nàng hiện lên sự quyết đoán sau đó liền giơ tay chém xuống, lưỡi kiếm sắc bén đến mức chém đứt xích sắt
một cách dễ dàng như cắt đậu hủ. Lão hồ yêu được tự do, duỗi thẳng tứ
chi có chút cứng đờ của mình, sau đó hóa thành nguyên hình.

Thì ra là một con kim hồ với bộ lông vàng rực rỡ.

Kim hồ dùng
đôi mắt hẹp dài nhìn Liễu Triêu Hoa đang thở dốc, bỗng nhiên trên mặt nó hiện lên vẻ tàn nhẫn, đứng thẳng người phẫn nộ quát: “Hừm! Thiên Nguyên tông khốn kiếp! Dám vây khốn lão phu mấy trăm năm! Lão phu hôm nay
không giết ngươi thì không giải được mối căm phẫn trong lòng!”

Móng vuốt sắc dài màu vàng vung lên xen lẫn kình phong bén nhọn đánh tới, hướng thẳng về phía khuôn mặt Liễu Triêu Hoa.

Đôi mắt
trong suốt của Liễu Triêu Hoa vô cùng bình tĩnh nhìn về phía kim hồ,
ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, kình phong quất tới làm tóc nàng tán loạn. Liễu Triêu Hoa cứ như vậy thản nhiên nhìn móng vuốt bén nhọn
lướt sát qua mặt mình, đợi kim hồ dừng động tác, nàng mới tỏ vẻ hơi chế

nhạo liếc nhìn nó: “Hồ gia gia, người thật là vô vị, còn dùng cách này
tới trêu ta.”

Kim hồ ở
nguyên tại chỗ đứng thẳng lên, đôi mắt màu vàng lóe lóe tựa như có chút ý cười trong đáy mắt: “Làm sao ngươi biết lão phu chỉ là trêu ngươi, nói
không chừng là thật sự muốn giết ngươi thì sao?”

Liễu Triêu
Hoa nhướn mi mắt, thu hồi Bích Thanh Kiếm, thản nhiên nói: “Đáy mắt
người không toát ra sát ý thật sự, sao có thể là muốn giết ta được?”

Kim hồ biến
thành hình dáng của một lão nhân, thống khoái vỗ tay cười to nói: “Lão
phu quả thật không nhìn lầm người! May mắn! May mắn!” dứt lời liền bức
ra ba mảnh xích sắt còn sót trong ngực. Xích sắt vừa rơi xuống, từ đỉnh
đầu lão phát ra một đạo ngân quang bao phủ cả người, dung nhan già nua
của lão nhân thoáng chốc liền biến thành bộ dáng một thanh niên anh
tuấn, từ trong ra ngoài đều làm người ta có cảm giác khác hẳn, trên
người còn mơ hồ toát ra tiên khí.

Liễu Triêu
Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía lão hồ yêu lúc này dường như đang
rất hưởng thụ đạo ngân quang kia. Cho đến khi ngân quang hoàn toàn tiêu
tán, lão mới mở ra đôi mắt vàng rực, trong mắt đầy ý cười đi tới gần, sờ sờ đỉnh đầu Liễu Triêu Hoa, nhìn bộ dáng kinh ngạc của nàng, tỏ vẻ giảo hoạt nháy mắt: “Chẳng lẽ là đang ngây người, không nhận ra lão phu à?”

Cho dù là ai đi nữa, bị một nam tử có bộ dạng khoảng hai mươi tám tuổi vỗ đầu, lại
còn nghe đối phương tự xưng “lão phu” chắc chắc cũng sẽ ngẩn ngơ, huống
chi là Liễu Triêu Hoa đã quen biết lão hồ yêu lâu như thế.

Chuyện này khiến nàng vô cùng bối rối nói: “Hồ gia gia? Thúc thúc? A…hay phải gọi là ca ca?”

Chàng thanh
niên tuấn tú liền sửng sốt, trên đỉnh đầu lộ ra đôi tai vừa to vừa mềm
mượt như nhung, hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thoải mái cười to, đôi
tai lông xù theo tiếng cười của hắn mà run lên. Một hồi sau, chàng thanh niên mới ngừng cười khom lưng nhìn thẳng hai mắt Liễu Triêu Hoa, đôi
mắt vàng cong cong tràn đầy ý cười: “Bề ngoài chẳng qua chỉ là hư ảo,
nha đầu cần gì để ý như vậy?”

Nghe lão nói như vậy, Liễu Triêu Hoa cảm thấy mọi thứ bình thường hơn, lão hồ yêu
chỉ là thay đổi ngoại hình mà thôi, nàng liền thản nhiên gọi một tiếng
“hồ gia gia”.

Chàng thanh
niên cười một tiếng, hai mắt nhìn Liễu Triêu Hoa lại hiện lên vẻ sầu lo, do dự một hồi mới nói: “Nha đầu, ngươi cùng lão phu đi đi, ngươi hôm
nay cứu lão phu, Thiên Nguyên tông chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua cho
ngươi, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả phụ mẫu ngươi cũng sẽ trừng phạt ngươi. Bởi vì…” ánh mắt của hắn hơi lóe lên: “Nơi này… thật sự rất quan
trọng.”


Dứt lời liền cúi đầu lẩm bẩm nói: “Lão phu nhờ ngươi mà công đức viên mãn, cũng nên bảo vệ ngươi chu toàn…”

Câu nói tiếp theo Liễu Triêu Hoa cũng không thèm nghe hết, chỉ cười một tiếng: “Ta
không đi, gieo nhân nào gặt quả ấy, là chính ta gây ra thì chính ta phải nhận hậu quả. Chẳng lẽ lại để phụ thân và mẫu thân ta phải liên lụy
cùng ta?”

Giọng nói
nàng mặc dù bình thản, nhưng mà chàng thanh niên vẫn nghe được sự kiên
định trong đó, sắc mặt của hắn hơi u ám, rồi hắn đưa tay vỗ trán cười
nói: “Vừa rồi là lão phu cố chấp.”

Chàng thanh
niên nhìn Liễu Triêu Hoa tiếp tục nói: “Chuyện này vốn là kiếp nạn của
ngươi, mặc dù ngươi vì lão phu mà gây ra, nhưng nói cho cùng phải do một mình ngươi gánh chịu mới thích hợp. Tuy nhiên ân tình lão phu nợ ngươi
cũng nhất định phải báo đáp.”

Chàng thanh
niên nhướn mày, ánh mắt hơi chìm vào suy tư, bước tới bước lui trong
hang vài bước, bỗng nhiên mắt hắn sáng lên, chàng thanh niên vung tay áo làm rơi ra một cái phù điêu hình phi mã màu đỏ tươi, lẩm nhẩm vài câu
chú ngữ sau đó quát một tiếng: “Tu Qua xuất ra!”

Từ trong
chiếc phù điêu màu đỏ tươi nổi lên một trận sương khói màu đỏ nồng đậm
vờn quanh trong không gian thật lâu không tiêu tan. Chàng thanh niên
vung tay lên, sương khói màu đỏ tản đi, một yêu quái thân hình vừa giống ngựa vừa giống lừa hiện ra trước mắt Liễu Triêu Hoa, cả người nó đen
như mực, trên đầu có sáu cái tai dài và trên lưng còn có một đôi cánh
màu đen.

Liễu Triêu
Hoa không biết gọi đây là con gì, nếu nói là ngựa thì vóc dáng có vẻ hơi thấp một chút, nhưng nếu nói là lừa thì khí khái tuấn dật phi phàm này
làm gì có con lừa nào có được, nàng nhìn con yêu quái trước mắt mà cảm
thấy rất bối rối.

Tu Qua có
một đôi mắt đen láy, nó tỏ vẻ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Liễu Triêu Hoa
một cái, miệng nói tiếng người: “Lão hồ ly, gọi ta ra làm gì?”

Chàng thanh
niên phì cười một tiếng, Tu Qua ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mới phát
hiện hắn không giống trước đây, lập tức kinh ngạc rồi nói giọng châm
chọc: “Há ơ ôi…ngươi thăng cấp rồi, chúc mừng nhá, công đức rốt cuộc
cũng viên mãn rồi à?”

Chàng thanh
niên rõ ràng có vẻ thiếu kiên nhẫn, không tiếp lời của Tu Qua mà đưa tay chỉ vào Liễu Triêu Hoa nói: “Ân tình ngươi nợ ta cứ báo đáp cho nàng là được, sau này ngươi hãy hộ tống nàng đi đến nơi nào nàng muốn.”

Tu Qua rốt
cuộc cũng chú ý đến Liễu Triêu Hoa đang ở trước mắt mình, nó liếc nhìn
nàng ba lần, trên một lần, giữa một lần, dưới một lần rồi nheo mắt miễn
cưỡng nói: “Đứa nhỏ này mà cũng xứng cưỡi lên người ta à? Lão hồ ly,
ngươi nằm mơ đi!” nói xong còn tỏ vẻ rất khinh thường khịt mũi một
tiếng.

Khuôn mặt
Liễu Triêu Hoa tối sầm, khóe miệng chàng thanh niên nở một nụ cười ẩn
chứa ý tứ sâu xa, liếc Tu Qua một cái, tóm lấy tai nó kéo về một góc của hang đá cách xa Liễu Triêu Hoa, sau đó mới hạ giọng nói nhỏ: “Nàng
chính là…”


Hai bên
huyên thuyên mấy câu, bỗng nhiên một tiếng kêu kinh ngạc “trời ạ” vang
lên, làm cả thành hang đá rung lên ba trận. Liễu Triêu Hoa không đề
phòng lập tức bị tiếng kêu kinh ngạc này làm cho hai tai ù ù, đầu óc
choáng váng một trận. Đến khi nàng mở mắt ra, đã nhìn thấy Tu Qua giậm
giậm chân vui mừng đứng trước mặt mình, đôi mắt đen láy phát sáng lòe
lòe, nó tiến đến gần hít hà bàn tay của Liễu Triêu Hoa, sau đó cúi đầu
nói: “Ngài, à không, ngươi muốn đi đâu? Lên trời xuống đất, muốn đi đâu
ta cũng đều đưa ngươi đi, muốn đến trước cửa cung của Vương Mẫu nương
nương trên Cửu Trọng Thiên lượn một vòng, ta cũng sẽ đưa ngươi đi, ngay
cả Phượng Hoàng cốc…”

Chàng thanh
niên đứng sau lưng Tu Qua nặng nề ho khan mấy tiếng, Tu Qua cũng không
thèm để ý liền nói tiếp: “Ngay cả Phượng Hoàng cốc cũng đi được! Ngươi
muốn đi đâu đều có thể ra lệnh cho ta, hoặc là ký hạ khế ước với ta cũng được, cả đời này, à không, tốt nhất là ký khế ước linh hồn đời đời kiếp kiếp, thế nào, ngươi đồng ý không?”

Ánh sáng
trong mắt Tu Qua mãnh liệt phát ra, nó tỏ ra cực kỳ thành khẩn ghé sát
vào người Liễu Triêu Hoa, còn nàng thì bị ánh mắt chờ mong lòe lòe tỏa
sáng của nó làm cho chói mắt. Cho đến khi cặp mắt to tròn của Tu Qua
dường như sắp dán vào mắt mình, Liễu Triêu Hoa mới lấy lại tinh thần,
giơ hai tay đẩy thân thể đang dựa vào quá gần của nó, thò đầu ra nhìn về phía chàng

thanh niên tuấn tú, có chút bất đắc dĩ nói: “Hồ gia gia, vừa rồi người cho nó lợi ích gì mà làm nó đổi ý nhanh vậy?”

Chàng thanh niên cười cười, nhìn Tu Qua bị Liễu Triêu Hoa đẩy ra, nhất thời tỏ vẻ hả hê trả lời: “Lợi ích rất lớn.”

Tu Qua không biết mình bị rơi vào bẫy của lão hồ yêu còn hùa theo: “Lợi ích vô cùng
lớn.” vừa nói vừa dịu dàng cúi đầu, hành động này dường như vô cùng ôn
nhu thùy mị, hơn nữa nó còn hơi nghiêng đầu cười ngượng ngùng với Liễu
Triêu Hoa một cái, nháy nháy đôi mắt đen láy, ánh mắt vẫn lóe sáng chờ
mong như cũ.

Liễu Triêu
Hoa cảm thấy từ ngón chân lên đến đỉnh đầu đều nổi da gà, ngay cả cổ
cũng có chút cứng ngắc, nếu như nàng không nhìn lầm thì con yêu quái này có phải là vừa mới đá lông nheo với nàng đúng không?

Kinh hãi, thật sự vô cùng kinh hãi, Liễu Triêu Hoa trợn to mắt nhìn Tu Qua không nói nên lời.

Hàng lông
mày của chàng thanh niên liền giật giật, hắn tiến lên mấy bước túm chặt
lấy lỗ tai của Tu Qua, không để ý tới tiếng thét chói tai của nó liền
kéo sang một bên, thấp giọng nói một cách hung ác: “Ngươi muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến lão phu! Cơn ghen của “vị kia” ghê gớm như vậy,
ngươi thử câu dẫn nàng thêm một lần xem, đến lúc đó bị chết thì chết một mình đi! Đừng làm liên lụy đến người khác.”

Tu Qua nghe
vậy liền tỏ vẻ sợ hãi cả kinh, nét vui mừng trên mặt lúc nãy tiêu tán
gần hết, nó bình ổn lại tâm trạng, mới cảm kích nói: “Lão ca, đa tạ
ngươi nhắc nhở.” Dứt lời, Tu Qua thong thả bước đến trước mặt Liễu Triêu Hoa, cúi đầu cung kính nói: “Tu Qua nguyện ý làm linh thú của ngươi, có thể ký hạ khế ước linh hồn không?”

Liễu Triêu
Hoa nhìn nó một cái, trong mắt có chút bất mãn, nhìn về phía chàng thanh niên nói: “Ta có thể không ký không? Thú cưỡi, ta cũng không muốn lắm.”

Lão hồ yêu: “…”

Tu Qua: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận