Nhất Thế Triêu Hoa

(1) Tự ngã phi ngã: có nghĩa là “Là ta mà không phải ta”, quan niệm này dựa trên các học thuyết vủa Nho giáo, Phật giáo, trong đó “ngã” là “cái tôi” hướng tới bản thân mình, còn “phi ngã” hiểu nôm na là dứt bỏ cái tôi và những cái liên quan tới bản thân để hòa vào thế giới, đây là cảnh giới giác ngộ cao nhất của Phật pháp, con ngưới đạt tới cảnh giới này sẽ thoát khỏi sinh tử, thoát khỏi những cảm xúc và dục vọng bình thường liên quan đến bản ngã của mình. (quan niệm này thật sự quá cao siêu, Tuyết Miêu cũng không hiểu lắm, chỉ là xem một số tài liệu trên mạng và giải thích nôm na, nếu có gì sai sót, mong các bạn đọc truyện bỏ qua)

Gió mùa đông rét buốt thổi vù vù, một tiếng kẽo kẹt vang lên, hai cánh cửa sổ trong phòng bị gió lạnh thổi vào làm mở ra một khe hở.

Một con hồ ly cả người lông trắng bạc mềm mượt len lỏi qua khe hở tiến vào trong phòng, sau đó liền nhẹ nhàng nhảy lên giường.

Nguyệt Mãn đưa hai chân trước khoác lên bả vai Phó Nguyên, hai má nó phình lên tựa như đang ngậm thứ gì đó trong miệng. Nó hơi hé miệng, phun ra một đốm lửa nhỏ ở vị trí ngực của Phó Nguyên. Sắc mặt của Nguyệt Mãn lúc này hơi phức tạp, nó nhìn đốm lửa nhỏ kia từ từ tan dần vào trong thi thể của Phó Nguyên mà lẩm bẩm một mình: “Tiểu tử ngốc, hôm nay ta tìm vể chủ hồn của ngươi cũng coi như báo đáp mười năm ân tình.”

Bạch hồ ly lông xù đi vòng quanh người Phó Nguyên mấy bước. Mấy năm trước Phó Nguyên và nó ký kết loại khế ước ngắn hạn nhất. Nó vốn đã cam chịu số phận bán mạng cho một người trong mười năm, không ngờ, sau khi đại hội tiên kiếm kết thúc được mấy ngày, khi vết thương của Phó Nguyên vừa hồi phục, hắn liền giải trừ khế ước mười năm với nó.

Nó cũng không biết Phó Nguyên làm như vậy có phải là vì nể mặt Liễu Triêu Hoa hay không, nhưng dù sao việc nó nợ ân tình của hắn là sự thật.

Chỉ là lúc đó Nguyệt Mãn làm sao cũng không nghĩ tới là nó vừa mới rời khỏi Thiên Nguyên tông không lâu, ở xa xa liền cảm thấy bốn phương tám hướng đều có khí tức của Phó Nguyên nhưng lại cực kỳ mờ nhạt, dường như là hồn phi phách tán.

Trong lòng Nguyệt Mãn cảm thấy vô cùng kinh ngạc và nghi ngờ, sau khi nghe ngóng nó mới biết Phó Nguyên đã chết, ngay cả Liễu Triêu Hoa cũng bị nhốt vào Hàn Băng huyệt.

Từng bị giam giữ ở đó khiến cho Nguyệt Mãn hiểu rõ sự đáng sợ của Hàn Băng huyệt so với bất cứ ai. Đoạn ký ức chẳng mấy vui vẻ đó đã khắc sâu trong đầu nó, cho nên vừa nghe thấy Liễu Triêu Hoa bị giam vào Hàn Băng huyệt, trong lòng Nguyệt Mãn lập tức nổi lên cảm giác bất an. Gia gia và nó đều nợ ân tình của Liễu Triêu Hoa, lúc này Liễu Triêu Hoa lại gặp nạn, dù thế nào nó cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng hiện tại Nguyệt Mãn không có cách nào đi vào tầng sáu của Hàn Băng huyệt cho nên đành phải đi cầu cứu gia gia sắp sửa độ kiếp thăng thiên của mình. Thế nhưng gia gia lại nói Liễu Triêu Hoa tự có số mệnh, sẽ không sao cả, không để cho nó quan tâm đến chuyện này.

Mặc dù gia gia đã nói không thể làm bừa, nhưng Nguyệt Mãn vẫn không yên tâm, lại bởi vì không thể đi vào Hàn Băng huyệt để gặp nàng nên chỉ có thể bôn ba ngược xuôi mỗi ngày để thu thập hồn phách của Phó Nguyên.

Nguyệt Mãn vươn chân vỗ vỗ một bên má của Phó Nguyên, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử ngốc, một hồn và hai phách còn lại của ngươi hoàn toàn không có tung tích, ta tìm về hai hồn năm phách cũng coi như không làm ngươi thất vọng. Mười năm ân tình nợ ngươi ta đã trả, sau này bảo trọng nhé, chỉ hi vọng có người tìm đủ hồn phách của ngươi về, như vậy ngươi có thể sống lại.”

Nguyệt Mãn nói xong lại thở dài, nhìn về phía Hàn Băng huyệt bằng ánh mắt sâu thẳm: “Cũng không biết nàng bây giờ như thế nào, thời hạn bốn năm cũng đã hết.”

Ngoài cửa sổ gió rét đột nhiên thổi mạnh khiến cánh cửa rung động. Một tiếng kẽo kẹt vang lên, hai cánh cửa sổ lại bị mở ra, một con bạch hồ ly lông xù nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ xông ra ngoài, mất hút trong trời tuyết trắng xóa.

Gió đông rét buốt xen lẫn những bông tuyết mỏng manh thổi vào trong phòng, một mảnh tuyết nhỏ rơi trên gò má của thiếu niên nằm trên giường, lông mi của hắn run lên, bông tuyết nhỏ kia liền tan thành một giọt nước trong suốt từ trên gương mặt hắn lăn xuống, chỉ để lại một vệt nước uyển chuyển.

——————————-

Tại tầng sáu của Hàn Băng huyệt, mặc dù yêu thú ở đây thường xuyên công kích, ăn thịt lẫn nhau, nhưng bọn chúng tuyệt đối sẽ không bén mảng đến một nơi.

Cũng không phải bởi vì người ở bên trong, mà là do trận pháp phòng ngự nàng bố trí quá mức lợi hại. Cho dù có công kích mạnh đến đâu, trận pháp cũng sẽ không mảy may bị ảnh hưởng, chưa nói đến việc lãng phí linh lực vô ích, mà nếu càng công kích hung hãn thì từ trên thân thể người kia sẽ đột nhiên bộc phát ra một lực ép có tính uy hiếp cực kỳ mãnh liệt, loại khí tức này chỉ thuộc về những cường giả(2) vô cùng mạnh mẽ của yêu giới khiến cho đám yêu thú cực kỳ kinh hãi, không dám lỗ mãng.

(2) Cường giả: kẻ mạnh

Có một lần, một vị trưởng lão giả dạng thành đệ tử bình thường đi vào, liều mạng công kích trận pháp phòng ngự, đám yêu thú cũng không thèm lên tiếng, quang minh chính đại ở một bên xem cuộc vui. Nhất là khi trận pháp không có một tia dao động khiến vị trưởng lão kia tức đến giậm chân ầm ầm, bọn chúng núp trong hang ổ của mình lại càng có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa, giống như đang nhìn thấy một con yêu thú ngớ ngẩn.

Thế nhưng ngoài dự tính của bọn chúng là trưởng lão kia giậm chân tức giận không được bao lâu thì liền bị chưởng môn của Thiên Nguyên tông dẫn người đến bắt đi. Nhìn bộ dạng trưởng lão kia tức tối bị trói gô lại, dư vị hả hê của đám yêu thú còn kéo dài đến mấy ngày. Cũng chẳng có cách nào, ai bảo ở trong Hàn Băng huyệt này lâu lắm rồi chẳng có chuyện thú vị gì để xem?

Thời gian phảng phất như đang ngừng lại, bên trong huyệt động, một người yên tĩnh ngồi trên xe lăn, nàng nhắm mắt lại, hơi cúi thấp đầu, trên hàng lông dài ngưng đọng không ít hạt sương. Bởi vì nhiệt độ của Hàn Băng huyệt mà cả người nàng giống như cũng bị đóng băng, một tầng sương trắng mỏng manh ngưng kết bao phủ bên ngoài thân thể, thoạt nhìn nàng giống hệt một pho tượng mỹ nhân điêu khắc bằng băng.

Hàng lông mi mảnh dài run lên một cái, chóp mũi cao thẳng xinh xắn nhẹ nhàng thở ra một làn hơi trắng thật mỏng manh, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên. Trong chốc lát, đôi mắt nàng hơi hé mở, con ngươi trong suốt tràn ra ánh sáng long lanh, dường như tất cả tinh hoa của đất trời đều hội tụ trong đôi mắt ấy, mỹ lệ đến kinh tâm động phách.

Liễu Triêu Hoa mở mắt ra, từ từ nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó mới dần dần cảm thấy thanh tỉnh lại sau bốn năm nhập định tĩnh tâm. Trong thời gian này, Liễu Triêu Hoa cảm thấy mình như rơi vào một thế giới kì dị mênh mông khôn cùng, linh hồn nàng tự do trôi nổi trong không gian đó, linh khí trong thiên địa trải qua sự tinh lọc của Hàn Băng huyệt cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể.

Liễu Triêu Hoa thậm chí có thể cảm nhận rõ những huyệt mạch bế tắc bên trong thân thể đều được linh khí của Hàn Băng huyệt từ từ khai thông, hiệu suất hấp thu linh khí để tu luyện cũng nhờ vậy mà tăng lên, dĩ nhiên cũng giúp nàng đột phá cảnh giới tu vi, đạt tới giai đoạn thứ bảy – Phân Thần tiền kỳ. Sau bốn năm, cả người nàng như có cảm giác thoát thai hoán cốt(3).

(3) Thoát thai hoán cốt: gần nghĩa với “thay da đổi thịt”.

Vung tay triệt tiêu trận pháp ở cửa của Hàn Băng huyệt, Liễu Triêu Hoa đẩy xe lăn chậm rãi đi ra ngoài. Gió rét mang theo hơi lạnh buốt quất vào mặt, nàng hơi chớp chớp mắt, yên lặng nhìn thế giới bên ngoài. Đập vào mắt Liễu Triêu Hoa là một màn tuyết trắng xóa, bên tai là tiếng gió rét vù vù, không khí lạnh lẽo quanh quẩn nơi chóp mũi, cảnh sắc hoa xuân lãng mạn tươi đẹp dường như đều bị che giấu trong trời tuyết mùa đông tự lúc nào.

Trong lòng nàng cảm thấy thật bình lặng, tu vi của Liễu Triêu Hoa đã đạt tới cảnh giới hư vô, tự ngã phi ngã.

Dọc đường đi, nàng lắng nghe các loại tiếng vang khác nhau của núi rừng, cho dù nhắm mắt lại, Liễu Triêu Hoa cũng có thể biết được những thanh âm kia từ đâu tới đây và hướng về đâu.

Liễu Triêu Hoa thả lòng mình để tâm tư tự do trôi nổi, một đường đi thẳng đến cửa viện của Liễu Tân Chi, mà hắn lúc này đang định đi Hàn Băng huyệt, vừa nhìn thấy nàng liền sợ hết hồn.

Liễu Tân Chi sững sờ nhìn nữ nhi đang ngồi trên xe lăn. Trong đôi mắt nàng tựa như là hư vô mà lại như không phải, ánh mắt trong sáng có thần dường như làm cho khí chất xưa nay vốn lạnh nhạt không sợ hãi, tiêu sái không chấp nhất của nàng giờ đây tăng thêm một chút thoát tục, giống như lúc nào cũng có thể mọc cánh thành tiên mà thăng thiên.

“Triêu Hoa.” Liễu Tân Chi thì thào gọi tên của nữ nhi. Hắn phát hiện bản thân mình thế nhưng kích động đến mức âm cuối có chút run rẩy.

Liễu Triêu Hoa ngồi trên xe lăn nhìn tuyết trắng tung bay đầy trời nghe vậy liền đưa mắt nhìn lại cười với Liễu Tân Chi một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt mang theo một chút áy náy, nàng khẽ gọi một tiếng: “Phụ thân.”

Liễu Tân Chi đứng bất động tại chỗ, hai mắt ngơ ngác nhìn nữ nhi của mình.

Liễu Triêu Hoa đẩy xe lăn đến trước mặt hắn, nhìn hai bên tóc mai của phụ thân đã có điểm bạc, trong lòng không khỏi hơi hơi đau xót, lại gọi một tiếng: “Phụ thân.”

Liễu Tân Chi kích động đến phát run, hắn cúi người xuống, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới khuôn mặt của nữ nhi rồi nói liền mấy tiếng: “Tốt, tốt, ra ngoài được là tốt rồi.”

Liễu Triêu Hoa kéo tay Liễu Tân Chi lại, lúc này mới cảm thấy bàn tay của phụ thân so với trước đây có vẻ già nua hơn nhiều, trong lòng càng đau xót vô cùng: “Là nữ nhi khiến cho phụ thân phải lo lắng.”

Trong mắt Liễu Tân Chi thoáng chốc liền ngưng tụ một tầng hơi nước, hắn cười lớn nhéo nhéo hai má của nàng: “Còn nói chuyện này để làm gì, ngày đó…, một chưởng kia…” hắn ngập ngừng một lát rồi cuối cùng cũng không thể nói ra lời muốn nói.

Liễu Triêu Hoa hiểu được sự đau lòng và áy náy trong lòng phụ thân, hai mắt nàng khẽ cong lên tràn ra một chút ý cười : “Một chút cũng không đau, đó là nữ nhi đáng phải chịu. Triêu Dương đâu? Lúc tỷ tỷ tiễn nữ nhi vào huyệt đã nói là sẽ đến đón nữ nhi.”

Liễu Tân Chi lập tức sửng sốt, thoáng chốc hắn dường như già đi mười tuổi, trong lòng Liễu Triêu Hoa dâng lên cảm giác không ổn, nhìn ánh mắt u ám của phụ thân, nàng có chút do dự không biết có nên hỏi tiếp hay không.

“Hai năm trước nó đã đi rồi. Đứa nhỏ này, chỉ để lại một phong thư liền đi mất.” tiếng nói trầm thấp của Liễu Tân Chi hơi run lên, Liễu Triêu Hoa im lặng không nói, trong lòng chua xót, Triêu Dương đại khái là đợi không kịp nữa.

“Tỷ tỷ đi tìm Chiêu Hồn Đăng sao?” Liễu Triêu Hoa mở miệng, cảm thấy trong cổ họng cũng nghẹn lại.

Liễu Tân Chi yên lặng ngầm thừa nhận.

Liễu Triêu Hoa nhìn dáng vẻ của phụ thân liền biết hai năm qua hắn không có lúc nào là không lo lắng, chính nàng cũng cảm thấy lo lắng cho Liễu Triêu Dương, muốn nhanh một chút biết được tin tức của tỷ tỷ, liền nói: “Phụ thân đừng lo lắng, nữ nhi có biện pháp tìm được Triêu Dương, một khi tìm được, nữ nhi liền trói tỷ ấy trở về gặp người.”

Ánh mắt Liễu Tân Chi sáng ngời, hắn vội vàng nói: “Con có biện pháp gì?”

Liễu Triêu Hoa mỉm cười, triệu hồi ra Tu Qua trước giờ vẫn ăn vạ ở bên cạnh nàng không chịu đi, rồi lại lấy khăn tay mà Liễu Triêu Dương cho nàng từ trong túi càn khôn ra, hai tay chống đỡ thân mình, Liễu Triêu Hoa liền nhẹ nhàng cưỡi lên người Tu Qua. Nàng cũng không để ý đến bộ dạng trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên của Liễu Tân Chi liền cất cao giọng nói: “Phụ thân đừng lo lắng nữa, nữ nhi vốn là tới nói lời từ biệt. Trong vòng ba ngày, nhất định sẽ tìm được Triêu Dương trở về!”

Tu Qua hưng phấn giậm chân mấy cái liền dang rộng đôi cánh màu đen vỗ vỗ, sau đó dùng tốc độ cực nhanh đạp mây bay thẳng lên không trung: “Triêu Hoa, Triêu Hoa, chúng ta rốt cuộc cũng có thể đi!”

Liễu Triêu Hoa nhìn xuống phía dưới, thấy Liễu Tân Chi ở phía xa xa đuổi theo, nhưng mà tiếc là tốc độ của Tu Qua quá nhanh, chỉ trong chốc lát Liễu Tân Chi đã bị bỏ lại phía sau, bóng dáng khuất trong mây không nhìn thấy nữa. Trong lòng Liễu Triêu Hoa thở dài một tiếng, nàng lấy ra chiếc khăn tay của Liễu Triêu Dương đưa đến trước mũi Tu Qua: “Trước tiên đi tìm người này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui