Nhất Thế Triêu Hoa

Viên Viên lúc này cảm thấy rất sốt ruột, nhìn thấy ca ca mình lần này lại sắp làm hỏng chuyện, nó vội vàng đẩy lũ yêu quái ra để đứng lên phía trước: “Ta vẫn còn nữa!”. Vừa nói, nó vừa lấy ra một cái túi khá lớn, tháo sợi dây túi màu đỏ thẫm sau đó dốc miệng túi xuống, các loại châu báu đủ màu sắc giống như thủy triều ào ạt không ngừng đổ ra từ trong túi.

Đủ loại ánh sáng rực rỡ chói mắt phát ra khiến cho thư phòng vốn dĩ có chút u ám thoáng chốc sáng bừng lên gấp mấy trăm lần. Ánh hào quang quá chói khiến cho lũ yêu quái đồng loạt nhắm chặt hai mắt lại.

Núi châu báu trong chớp mắt liền nhiều lên gấp đôi và dần dần tràn ngập khắp thư phòng, tốc độ tăng lên của châu báu quá nhanh khiến lũ yêu quái cũng cảm thấy không ổn, thế này là quá nhiều! Trong thư phòng vốn rộng mấy trăm thước vuông thoáng cái giờ đây ngay cả một chỗ để đặt chân cũng không có.

Lũ yêu quái hô lên mấy tiếng rồi tản ra, rối rít chen nhau thoát khỏi thư phòng chật chội này, sau đó đứng ở bên ngoài thầm cảm thấy may mắn vì mình vừa tránh được một kiếp.

”Thư phòng sắp sập.”, một giọng nói vô cùng bình thản không có một chút gợn sóng vang lên làm cho lũ yêu cả kinh nhao nhao quay đầu lại. Lúc này bọn chúng mới phát hiện ra yêu vương điện hạ của chúng không biết từ lúc nào đã sớm ra khỏi thư phòng, đang đứng ở phía sau, mặt không chút thay đổi nhìn thư phòng của mình lúc này không các gì một cái bánh bao đang nở ra.

Toàn bộ lũ yêu quái đều bái phục.

Điện hạ đúng là điện hạ, ngay cả năng lực phát hiện thấy nguy hiểm so với mọi người cũng cao hơn mấy chục lần.

Bùm một tiếng vang lên thật to, thư phòng giống như một cái khí cầu căng lên, cuối cùng khi đạt đến cực hạn thì nổ tung rồi sập xuống.

Viên Viên chật vật bò ra từ bên dưới núi châu báu cao ngất kia, nó lắc lắc hai cái tai thỏ thật dài, ủ rũ đi đến trước mặt Sa La, cúi đầu, run rẩy nói: “Điện hạ, thần không cố ý.”.

Sa La nhìn nó một cái, trong mắt không có một chút lay động, chỉ chậm rãi nói: “Số lượng châu báu ngươi kiếm được không tồi.”.

Viên Viên nghe vậy cả người liền run lên, hai cái tai thỏ đang rũ xuống liền lập tức dựng thẳng, nó ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Vì tôn thượng phục vụ!”.


Sa La khẽ gật đầu một cái tựa như tỏ vẻ tán dương, tiếp đó nói một câu: “Thư phòng bị sập này giao cho ngươi. Ngày mai ta muốn thấy một thư phòng hoàn hảo như ban đầu.”.

Viên Viên sửng sốt, ngũ quan tỏ vẻ khổ sở đến mức vặn vẹo, nó ỉu xìu nói: “Vâng, thưa tôn thượng.”.

Sa La nhìn thoáng qua núi châu báu đang không ngừng tràn từ thư phòng ra phía ngoài tòa viện, rồi hỏi đông đảo thuộc hạ của mình: “Ai ghi chép danh mục sính lễ?”.

Lũ yêu quái cả kinh, đồng loạt im lặng không lên tiếng, cùng lùi về phía sau một bước, người thì nhìn lên trời, kẻ thì nhìn xuống chân. Thật đúng là nói đùa, nếu để bọn chúng đi mạo hiểm chém giết hoặc là bắt giữ bất kì ai đưa về thì tuyệt đối không cần nói đến lần thứ hai, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách vừa gọn gàng vừa hoàn hảo. Nhưng tất cả bọn chúng đều là đại yêu quái một chữ bẻ đôi cũng không biết, nếu để bọn chúng làm loại chuyện này, hậu quả là danh mục sính lễ rất có thể sẽ biến thành như sau: ngân lượng đại khái bao nhiêu cân…, vàng đại khái bao nhiêu cân…, châu báu đại khái bao nhiêu cân…, gấm vóc đại khái bao nhiêu cân…, trân châu nhiều lắm… các ngươi tự mình tính đi.

Lũ yêu quái vừa lùi lại phía sau, chỉ có mỗi Đoàn Đoàn vẫn đứng nguyên tại chỗ. Lúc nó lấy lại tinh thần mới phát hiện ra mình đang trơ trọi đứng ở phía trước cách lũ yêu còn lại một bước khá xa, mà không hiểu đã phát sinh chuyện gì.

Sa La nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn đã “tự động” bước lên phía trước một bước, tựa hồ có chút hài lòng gật đầu: “Ở đây cũng chỉ có mình ngươi biết chữ, chuyện danh mục sính lễ liền giao cho ngươi đi.”.

Đôi mắt màu hồng của Đoàn Đoàn thoáng chốc mở to, hai con ngươi hơi rụt lại, cả người nó kích động đến run rẩy.

Lũ yêu quái liếc qua một cái rồi tỏ vẻ chột dạ không nhìn nó.

Đoàn Đoàn nắm chặt móng vuốt nhỏ bé của mình, tỏ vẻ khí thế hiên ngang nói: “Vì tôn thượng phục vụ!”.

Lũ yêu: “…”.

Sa La gật đầu, nhanh chóng xoay người tiêu sái rời đi.


Lũ yêu quái rối rít vỗ vỗ lên bả vai nhỏ bé của Đoàn Đoàn, dùng những ánh mắt như muốn nói “Ngươi rất có giác ngộ”, “Ta rất coi trọng ngươi nha” để nhìn nó.

Đoàn Đoàn kích động không thôi: “Ta nhất định sẽ làm tốt chuyện tôn thượng dặn dò!”.

Lũ yêu quái đồng loạt vỗ tay.

Hắc Miêu nhìn thoáng qua Viên Viên đang cố gắng chiến đấu với núi châu báu kia, rồi đi tới, lấy ra một cái túi màu đen trống rỗng đưa cho nó, ý bảo nó đem đống châu báu đang không ngừng tràn ra bỏ vào trong túi nhỏ này.

Viên Viên đã sớm đánh rơi cái túi của mình trong núi châu báu kia, nó cảm kích nhìn thoáng qua Hắc Miêu, sau đó quay đầu tiếp tục cố gắng với đống châu báu.

Hắc Miêu chậm rãi nhìn bóng lưng của nó một cái, tỏ vẻ thờ ơ hỏi: “Viên Viên, ngươi làm thế nào kiếm được nhiều châu báu như vậy?”.

Viên Viên từ trong đống châu báu ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng kiêu ngạo nói: “Dựa vào nguyên tắc thà lấy nhầm còn hơn bỏ sót, trên đường đi ngang qua quốc gia nào, ta đều trộm sạch bảo khố của quốc gia đó và nhà kho của tất cả những ngôi nhà khang trang mà ta gặp!”

Trong mắt Hắc Miêu lập tức sáng lên, trong lòng nó thầm nghĩ thì ra là như vậy, “tích tiểu thành đại”, bọn chúng thế nhưng không ai nghĩ tới đạo lý này.

Viên Viên sau khi nói xong mới cả kinh, nó thế mà lại đem bí quyết của mình nói ra. Viên Viên kinh sợ quay đầu định mở miệng thì chỉ thấy bóng lưng Hắc Miêu đang chậm rãi rời đi và một câu nói không mấy có thành ý phiêu tán trong không trung: “Cảm ơn!”.

Lại nói đến Thiên Nguyên Tông trước giờ vẫn yên bình, bỗng nhiên vào sáng sớm ngày nọ, chỉ trong một khắc liền hoàn toàn bị chấn động.


Một đội ngũ yêu quái đưa sính lễ vô cùng hùng hậu kéo dài gần trăm thước dưới sự dẫn đầu của Hắc Miêu và Nguyệt Mãn, chậm rãi tiến vào Thiên Nguyên Tông.

Mà các đệ tử của Thiên Nguyên Tông lúc nhìn thấy một hàng yêu quái ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu thì đều bó tay luống cuống. Tuy rằng đối phương không có hành động ác ý gì nhưng vẫn khiến cho bọn họ vô cùng hoang mang.

Đặc biệt là khi nhìn thấy mỗi con yêu quái đều mang theo một cái rương màu đỏ thẫm giống như loại dùng để đựng sính lễ thì vẻ mặt của mọi người lại càng trở nên kỳ quái. Một vài đại đệ tử tương đối bình tĩnh liền nhanh chóng đi báo tin cho trưởng lão của mình, sau đó các trưởng lão lại đi báo cho chưởng môn.

Lũ yêu quái dừng lại trên đỉnh núi Chính Nguyên, Nguyệt Mãn cùng Hắc Miêu hạ thấp đụn mây xuống một chút. Nguyệt Mãn nhìn thấy ở bên dưới toàn là các trưởng lão cao tuổi liền hô to: “Chưởng môn Thiên Nguyên Tông, Liễu Tân Chi đang ở đâu?”.

Liễu Tân Chi vẻ mặt căng thẳng, chân mày nhíu chặt bước ra, quát lên: “Lũ tiểu yêu các ngươi đến đây là muốn làm gì?”.

Nguyệt Mãn cười híp mắt, không thèm để ý đến lời nói của Liễu Tân Chi, chỉ chắp tay tỏ vẻ tươi cười nói: “Điện hạ của chúng ta hôm nay sẽ cưới nữ nhi Liễu Triêu Hoa của ngài làm vợ, đặc biệt sai chúng tiểu nhân đến đưa sính lễ!”.

Đừng nói là Liễu Tân Chi, mà ngay cả các trưởng lão cùng đám đệ tử Thiên Nguyên Tông trong nháy mắt đều giống như bị sấm sét đánh trúng, đồng loạt sững sờ ngay tại chỗ.

Bàn tay Liễu Tân Chi chỉ về phía Nguyệt Mãn cũng đang run rẩy, trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ cùng với một chút vui mừng, ngay cả lời nói của hắn cũng không nén được mà run run: “Ngươi muốn nói, nói, Triêu Hoa, Triêu Hoa vẫn còn sống?”.

Hắc Miêu cười tủm tỉm, vừa vuốt vuốt chòm râu đen dài của mình vừa nói: “Ngày hôm đó điện hạ phá ấn thoát ra, vừa gặp vương phi liền nhất kiến khuynh tâm(1), cho nên mới có ngày đại hỉ hôm nay, kính xin thông gia nhận sính lễ.”.

(1) Nhất kiến khuynh tâm: yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Hắc Miêu vừa giơ chân ra hiệu, hơn một trăm yêu quái phía sau liền tuân lệnh, ào ào bay xuống đặt hơn một trăm cái rương màu đỏ thẫm trước mặt Liễu Tân Chi, rồi sau đó lui lại lên trời.

Liễu Tân Chi không nén nổi cơn giận, rút kiếm gầm lên: “Lũ tiểu yêu kia, trả nữ nhi của ta lại!”.

Từ trong đội ngũ hùng hậu của hơn một trăm con yêu quái kia, Tu Qua dang cánh bay ra, trong chớp mắt liền chắn trước mặt Liễu Tân Chi: “Ôi chao ôi, Liễu chưởng môn xin chớ tức giận, ngươi làm như vậy đối với Liễu Triêu Hoa cũng không có lợi a!”.


Liễu Tân Chi liền sửng sốt, biết không thể làm gì nên đành nghiến răng nghiến lợi thu kiếm lại, cứng rắn nói: “Người và yêu không chung đường, hôn sự như vậy, ta tuyệt đối không đồng ý! Điện hạ nhà các ngươi, chúng ta không dám trèo cao, kính xin trả nữ nhi của ta về, nếu không thì đừng trách ta không khách khí !”

”Chờ một chút!”, Đào Chân cùng Liễu Triêu Dương đỡ Căng Uyển có vẻ suy yếu vội vàng bước nhanh đến. Căng Uyển vừa tới gần Liễu Tân Chi liền kéo chặt ống tay áo của hắn, nước mắt giàn dụa hỏi: “Triêu Hoa, Triêu Hoa, có tin tức của Triêu Hoa ư?”.

Liễu Tân Chi khó xử nhìn nàng một cái, hạ giọng nói: “Triêu Hoa còn sống, muội có thể yên tâm. Về phòng nghỉ ngơi trước, đừng ở bên ngoài kẻo trúng gió.”.

Nguyệt Mãn nhìn thấy Căng Uyển liền cười hì hì nói: “Vị này chắc là chưởng môn phu nhân phải không? Liễu Triêu Hoa sống ở chỗ chúng ta rất tốt, điện hạ xem nàng như châu như ngọc, nhân loại có câu gì mà: “đặt trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan”. Điện hạ của chúng ta chỉ có thể khoét một cái động trong tim mình rồi đặt Liễu Triêu Hoa vào đó.”.

Căng Uyển kinh ngạc, chần chừ đưa mắt nhìn về phía Liễu Tân Chi. Liễu Tân Chi âm trầm nhíu mày nhìn Nguyệt Mãn. Liễu Triêu Dương lúc này liền cầm kiếm xông ra: “Muội muội của ta đang ở đâu? Ta đến đổi lấy nàng!”.

Bạch Quạ cười như không cười nhìn Liễu Triêu Dương nói: “Thật xin lỗi, không đổi lại được, cho dù bất cứ nữ tử nào trong thiên hạ tới, điện hạ của chúng ta cũng không đổi.”.

Liễu Triêu Dương sắc mặt càng u ám nhìn chằm chằm nó, Liễu Tân Chi vô cùng giận dữ quát khẽ: “Nghiệp chướng! Còn dám xông ra nói bậy! Nếu không phải là do ngươi thì muội muội của ngươi sao lại rơi vào kết cục này!”.

Liễu Triêu Dương bướng bỉnh quay mặt sang một bên không nhìn mọi người, nước mắt không ngừng tuôn rơi khiến cho khuôn mặt vốn non nớt của nàng lúc này lại như già đi mười mấy tuổi.

Tu Qua dang cánh bay qua một bên, nó nháy nháy đôi mắt đen láy với Liễu Triêu Dương. Liễu Triêu Dương thấy mọi người xung quanh lúc này đều đang chú ý đến đám yêu quái trên trời, liền thừa dịp không ai để ý lặng lẽ đi về phía nó.

Đào Chân đang đỡ Căng Uyển, nhìn thấy hơn một trăm cái rương được cột khăn màu đỏ thẫm trước mặt, mới nghĩ là sính lễ này cũng thật hậu hĩnh, nàng nhìn về phía Liễu Tân Chi mở miệng hỏi: “Những thứ này chính là sính lễ?”.

Liễu Tân Chi mặt âm trầm không đáp.

Hắc Miêu cười như không cười, vân vê chòm râu của mình, tỏ vẻ ý tứ sâu xa nói: “Không, những thứ này là danh mục sính lễ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận