Nhất Thế Triêu Hoa

Nam thanh niên nhìn Đoàn Đoàn cười một tiếng: “Ôi, vật nhỏ, lão phu đã sớm không ăn thỏ nữa, chuyển qua ăn gà rồi!”

Đoàn Đoàn bị dọa mà run lên, loảng xoảng một tiếng, chén trà liền rơi trên mặt đất.

Tuy không phải lần đầu tiên phạm sai lầm kiểu này nhưng Đoàn Đoàn vẫn tỏ vẻ ủy khuất quay đầu nhìn về phía Hắc Miêu đang đứng bên cạnh Sa La, đôi mắt màu hồng của nó mở to ngân ngấn nước mắt.

Hắc Miêu trợn mắt nhìn nó ý bảo: “Còn không mau thu dọn! Tiện thể gọi muội muội của ngươi tới đây!”.

Đoàn Đoàn hiểu được ánh mắt của Hắc Miêu, vội vàng thu dọn chén trà trên mặt đất, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chàng thanh niên nhìn theo bóng lưng màu trắng nhỏ bé vội vàng rời đi của Đoàn Đoàn mà chậm rãi nói: “Lão phu thật sự là đã lâu không ăn thỏ mà.”.

Đốm lông xù màu trắng vấp vào ngưỡng cửa, chật vật té lăn trên đất rồi sau đó liền vùng lên bỏ chạy thật nhanh, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng. Một lát sau, nhờ thính lực hơn người của mình, chàng thanh niên mới nghe thấy những tiếng nức nở đứt quãng truyền đến từ một chỗ cách đó khá xa.

Hắn cười một tiếng, có chút vui vẻ sau khi đùa dai: “Vật nhỏ thật thú vị, Triêu Hoa khi còn nhỏ cũng không dễ trêu chọc giống như nó.”.

Sa La liền nhíu mày, nhướn mắt nhìn về phía chàng thanh niên, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, tựa như đốm sáng lóe lên trong bóng tối.

Chàng thanh niên cũng không có ý muốn thừa nước đục thả câu, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, trong đôi mắt vàng kim rực rỡ của hắn tràn ra ý cười nhẹ nhàng: “Mọi người đều biết ta từng ở Thiên Nguyên tông, khi còn bé Triêu Hoa tình cờ xông vào nơi đó, vì vậy mà kết duyên, từng chiêu thức của nàng đều là do ta dạy cho. Điện hạ, nói thẳng ra, chúng ta cũng sắp làm thông gia.”.

“Dù gì Triêu Hoa cũng gọi ta một tiếng “Hồ gia gia”.”, trong mắt chàng thanh niên lóe lên vẻ buồn cười. Nhìn thấy sắc mặt Sa La thoáng chốc trầm xuống, hắn mới nói tiếp: “Dĩ nhiên, nàng chẳng qua chỉ coi ta như trưởng bối mà kính trọng, mặc dù xét về lai lịch và vai vế thì ta cũng không dám nhận danh phận này.”.

Dứt lời chàng thanh niên liền đứng dậy, chắp tay hành lễ với Sa La một cái mới nói: “Ta nghe nói điện hạ đến Thiên Nguyên tông đưa sính lễ, trong lòng cảm thấy rất vui sướng. Mặc dù chuyện không được như ý của ngài, nhưng ta tình nguyện vì điện hạ mà đi một chuyến nữa, hơn nữa ta còn bảo đảm Thiên Nguyên tông sẽ đồng ý gả nữ nhi cho điện hạ.”.

Mặc dù lời nói của chàng thanh niên rất thành khẩn, nhưng dưới đáy lòng Sa La không khỏi còn có mấy phần đề phòng, hắn nói: “Ngươi chắc chắn như vậy sao?”.

Chàng thanh niên ngẩng đầu cười nói: “Nếu như điện hạ không tin ta, cũng có thể lấy nội đan của ta.”, vừa nói hắn vừa hả miệng nhả ra một viên kim đan trên lòng bàn tay, sau đó đặt lên bàn của Sa La.

Sa La vừa liếc mắt một cái liền nhận ra kim đan trên bàn là đồ thật, hắn giơ tay ra hiệu cho Hắc Miêu ở bên cạnh cất đi, rồi mới dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt vàng rực sáng lạn của thanh niên kia: “Thật ra ngươi muốn gì?”.

Chàng thanh niên nói: “Thật ra thì đúng là có một chuyện, ta nợ một phần ân tình của Triêu Hoa, chỉ hy vọng điện hạ đáp ứng ta một việc.”.


Vẻ mặt của Sa La vẫn không thay đổi, hắn nói: “Nói đi.”.

“Sau này nếu có chuyện gì mà Triêu Hoa không muốn, thì xin điện hạ đừng bắt ép nàng, tính tình của nàng là ăn mềm không ăn cứng. Nếu điện hạ kiên nhẫn, chuyện tự nhiên sẽ thuận lợi hơn nhiều. Còn nữa…”, chàng thanh niên nói đến đây có vẻ hơi do dự: “Mong là điện hạ sẽ tuyệt đối không dùng thủ đoạn cứng rắn để đối xử với nàng.”.

Sắc mặt Sa La hơi trầm xuống: “Cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn cứng rắn để đối xử với nàng.”, mặc dù có một lần vì mềm lòng mà khiến cho chuyện giao phối không thành.

Lão hồ yêu cười một tiếng, nghe được lời hứa hẹn của Sa La liền không muốn dây dưa thêm nữa: “Như vậy thì tốt. Sính lễ của điện hạ đã chuẩn bị xong chưa?”.

“Ngày mai sẽ xong.”, Sa La trả lời ngắn gọn.

“Vậy ta sẽ làm phiền điện hạ một ngày, trong thời gian này có thể để ta ở lại chỗ của cháu ta không?”

“Tùy ngươi.”, Sa La vẫy tay ra hiệu cho Hắc Miêu đưa lão hồ yêu ra ngoài, sau đó một mình nhíu mày trầm tư. Bạch Quạ ở một bên nhìn thấy bộ dạng trầm tư của điện hạ nhà mình thì nín thở thu khí tuyệt không dám làm phiền.

Mãi mỗi lúc sau, nó mới nghe thấy điện hạ của mình nhẹ giọng hỏi: “Đối với nữ nhân, phải dùng phương pháp gì mới gọi là mềm mỏng?”.

Bạch Quạ cả kinh, suýt nữa trượt chân ngã từ trên giá đậu của nó xuống bàn, nó nhanh chóng ổn định thân mình đứng vững rồi nghiêm mặt nói: “Báo cáo điện hạ, hai ngày trước ta xem qua một trích đoạn hí kịch của nhân loại, những thư sinh trong kịch đều dùng mấy lời đường mật liền lừa được quả phụ trẻ có tiền cùng hắn giao phối.”.

“Lời đường mật ư?”, Sa La chậm rãi lặp lại từ này một lần.

Bạch Quạ nói: “Nam tử nhân loại rất thông minh, bọn họ không dùng việc tranh đoạt địa bàn để thể hiện năng lực cạnh tranh phi thường của mình với bạn tình, cũng không tốn sức lực để đảm bảo cuộc sống vật chất của phối ngẫu. Thậm chí một mặt bọn họ cùng phối ngẫu giao phối, hưởng thụ quyền lợi giao phối đồng thời còn có thể dùng tiền tài của phối ngẫu để đảm bảo cuộc sống vật chất của chính mình.”.

Sa La nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Chẳng lẽ nữ tử nhân loại đều có yêu cầu thấp như vậy sao?”, hắn thầm nghĩ tại sao chỉ riêng Triêu Hoa lại có yêu cầu cao như vậy?

“Không, trong truyền thuyết, giữa bọn họ có tình yêu.”, Bạch Quạ thấy trong mắt Sa La hiện lên vẻ chán ghét mới nói tiếp: “Nhưng mà bọn họ còn có một ưu điểm, chính là biết nói lời đường mật, dỗ cho phối ngẫu vui vẻ. Quả thật là một đường tắt để tiến tới việc XXOO!”.

Sa la khinh thường hừ một tiếng, cầm văn kiện trên bàn lên nhìn một hồi lâu, mới tỏ vẻ không để ý, giống như bình thường mà phân phó: “Ngươi đi tìm mấy trăm quyển sách có liên quan đến lời đường mật mang đến đây.”.

Bạch Quạ: “Vâng…”


Sách mà yêu vương điện hạ yêu cầu liền nhanh chóng được đưa tới.

Bạch Quạ đặt mấy trăm quyển sách ở trước mặt yêu vương điện hạ, sau đó đứng một bên, cố ý dùng móng vuốt rút ra một quyển rồi nói: “Điện hạ, trước tiên xem thử quyển này đi, đây vốn là quyển mà chủ tiệm sách hết lời đề cử, nghe nói ở nhân gian đã tiêu thụ gần trăm vạn bản, phàm là thanh niên công tử muốn quyến rũ tiểu thư nhà quan, vợ trẻ đẹp của người ta hoặc thậm chí là quả phụ lẳng lơ đều coi đây là pháp bảo. Trong sách này tinh hoa hội tụ, lời đường mật loại nào cũng có, nhất định sẽ có loại thích hợp với nàng, à không, thích hợp với vương phi.”

Bạch Quạ lén lau một chút mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng sửa lại sai lầm của mình.

Sa La nghe thấy đoạn đầu, phản ứng đầu tiên là muốn vứt quyển sách này sang một bên, sau đó lại nghe đến đoạn “Trong sách này tinh hoa hội tụ, lời đường mật loại nào cũng có, nhất định sẽ có loại thích hợp với vương phi” mới lật quyển sách được khen ngợi một cách kỳ diệu khó hiểu kia ra.

Mục lục:

Bản buồn nôn:

“Ta yêu nàng, nàng là tâm của ta, can(1) của ta, là tâm can của ta, chỉ có sao trên trời mới có thể đại diện cho tình ý của ta.”

(1) Tâm can: “tâm” là tim, “can” là gan, cho nên đoạn này có thể hiểu là “nàng là tim của ta, gan của ta, là tim gan của ta”.

Sa La nhíu mày, không chút do dự lật qua trang sau.

Sao trên trời lúc nào hắn cũng có thể hái mười mấy ngôi, làm sao có thể biểu đạt thành ý muốn cùng Triêu Hoa giao phối của hắn, yêu vương cường hãn thầm nghĩ như vậy.

Bản hương đồng cỏ nội:

“Ta cần nàng, chỉ cần nàng, nàng là bông hoa xinh đẹp nhất trong mắt ta, những nữ nhân khác cũng chỉ là kiến qua đường mà thôi.”

Sa La lại nghĩ cái này so sánh quá khoa trương, căn bản là không thể thể hiện được thành ý, hơn nữa hoa dù có đẹp mấy, rốt cuộc còn không phải là bị con kiến cường hãn đục thành rất nhiều lỗ hay sao?

Sa La lại nhíu mày, rất nhanh lật qua trang sau, hơn nữa hắn đang do dự có nên trực tiếp gập cuốn sách này lại không.

Bản văn nghệ:


“Trữ ỷ nguy lâu phong tế tế, vọng cực xuân sầu, ảm ảm sinh thiên tế.

Thảo sắc yên quang tàn chiếu lý, vô ngôn thùy hội bằng lan ý.

Nghĩ bả sơ cuồng đồ nhất túy, đối tửu đương ca, cường nhạc hoàn vô vị.

Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.” (2)

(2) Kết quả tìm kiếm trên mạng cho thấy đây là hai câu trích trong bài thơ “Điệp luyến hoa” của Liễu Vĩnh, nhưng editor không tìm được bài thơ nào có hai câu này cũng như bản dịch thơ, cho nên mạn phép dịch nghĩa như sau:

“Lầu cao gió thổi hiu hiu, mong qua xuân buồn, chân trời ảm đạm.

Ánh tà dương sắc cây bóng khói, không nói một lời liệu có ai hiểu ý.

Muốn điên cuồng say, uống rượu hát ca, nhạc rộn ràng vẫn vô vị.

Đai áo lỏng cài không hối hận, tương tư héo úa cả thân gầy.”

Do đó đại ý của mấy câu thơ này là chỉ tâm trạng đau khổ khi yêu, vì nhớ nhung mà thân thể gầy yếu tiều tụy nhưng vẫn không hối hận.

Loại văn thơ quanh quẩn tới lui này bị một người thiếu năng lực thưởng thức như yêu vương điện hạ trực tiếp bỏ qua, hơn nữa hắn còn lật thẳng đến trang cuối cùng.

Bản chân tình:

“Nàng gặp hay không gặp ta, ta vẫn ở đó không buồn không vui.

Nàng nhớ hay không nhớ ta, tình vẫn ở đó, không đến không đi.

Nàng yêu hay không yêu ta, yêu vẫn ở đó, không đầy không vơi.

Nàng theo hay không theo ta, tay ta vẫn nắm tay nàng, không rời không xa.

Đến bên ta hoặc để ta trú ngụ trong tim nàng.


Lặng lẽ yêu nhau, tĩnh lặng hoan hỉ”(3)

(3) Đây là lời bài hát “Gặp hay không gặp” (见或不见) trong phim “Cung tỏa tâm ngọc” cũng là bài thơ mà cuối phim nhân vật Ung Chính viết cho nữ chính là Tinh Xuyên, thể hiện tình yêu sâu nặng của mình dù không được nàng đáp lại. Link video bài hát: http://.youtube.com/watch?v=iIpodIFu_sg

Sa La cảm thấy chua cả miệng, trực tiếp gập cuốn sách lại, lúc này mới nhìn thấy tên tác giả của nó.

“Tình thoại đại toàn”, tác giả: Thất Nguyệt Ngư Dương.(4)

(4) “Tình thoại” là lời âu yếm hay lời yêu đương, “đại toàn” nghĩa là bách khoa toàn thư, thường dùng để đặt tên sách, Thất Nguyệt Ngư Dương là tác giả của tiểu thuyết này.

Ngón tay Sa La chỉ vào tên Thất Nguyệt Ngư Dương nói: “Ngay cả loại sách này mà cũng có thể bán chạy ư? Nhân loại quả nhiên cũng là một loại động vật thiếu não.”

“Đây vốn là quyển đắt tiền nhất ở hiệu sách kia…”, Bạch Quạ lặng lẽ lẩm bẩm.

Sa La nhìn thoáng qua mấy trăm quyển sách trên bàn, bỗng nhiên cảm thấy mất hứng không muốn xem tiếp.

Bạch Quạ thấp giọng xin chỉ thị: “Nếu điện hạ không thích quyển sách này, vậy thuộc hạ liền vứt nó đi.”, dứt lời Bạch Quạ dùng chân cắp lấy quyển sách kia, bay ra ngoài cửa sổ tùy ý vứt bỏ.

Sa La có chút do dự, những cũng không nhắc nhở thuộc hạ của mình “Không nên tùy ý vứt rác bừa bãi”, chẳng qua là nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ một lát, sau đó cất bước đi về phía gian phòng của Liễu Triêu Hoa.

Chỉ là… sang ngày hôm sau, lúc quét dọn thư phòng của hắn, Viên Viên nhìn thấy một quyển sách có nhan đề “Tình thoại đại toàn” ở một góc kín trên giá sách. Nó cảm thấy rất hứng thú mới lấy xuống lật ra xem thử, thầm nghĩ trong thư phòng của điện hạ, rốt cuộc cũng có một hai quyển sách như vậy a!

Liễu Triêu Hoa lúc này đang ở trong phòng khổ sở nghĩ biện pháp, bỗng nhiên nhìn thấy Sa La chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn hiện lên vẻ ẩn ý mà nàng không đoán được, làm cho nàng trong lòng hoảng sợ, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Sa La đứng ở cửa phòng tỏ vẻ có chút khó khăn chậm rãi nói: “Ngày hôm qua, dùng sức mạnh bắt ép nàng là ta không đúng.”.

Liễu Triêu Hoa sửng sốt, trong ngực thế nhưng lại dâng lên một chút cảm động cùng vui sướng khó tả.

Sa La tiếp tục chậm rãi nói: “Cho dù nàng có đồng ý hay không, mong muốn giao phối với nàng của ta cũng sẽ không thay đổi. Nhưng mà trước mắt, ta có thể ủy khuất chính mình một chút mà chờ đợi.”.

Liễu Triêu Hoa sửng sốt.

Sa La hỏi: “Hôm nay có thể giao phối không?”.

Đáp lại yêu vương điện hạ là một cái gối bay tới đập vào mặt hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận