Nhất Thế Triêu Hoa

Nguyệt Mãn rũ đầu xuống, trên mặt lộ ra vài phần cô đơn, cúi đầu nói: “Cũng không phải là thích, chẳng qua là thiếu một phần ân tình nên không khỏi có chút để ý, lão không cần lo lắng cho ta.”.

Kiềm Mãn im lặng vỗ vỗ bờ vai uể oải của hắn, chỉ nói: “Sính lễ chuẩn bị xong rồi, ngươi đi cùng ta.”

Nguyệt Mãn miễn cưỡng gật đầu hai cái, hắn thơ thẩn như du hồn mà theo sau Kiềm Mãn nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Màn đêm tối giăng giăng đã sớm tản đi, phía chân trời dần dần nổi lên sắc trắng bạc. Ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Liễu Triêu Hoa mệt mỏi hé mở mí mắt nặng trĩu, nhìn thoáng qua phía cửa sổ, cả người nàng đều đau nhức, xương cốt tứ chi không chỗ nào là không nhức mỏi.

Lúc này tỉnh dậy nàng mới cảm thấy cánh tay lộ ra khỏi cái chăn suốt một đêm hôm qua đã đông lạnh đến mức cứng đờ. Mỗi một chỗ trên thân thể Liễu Triêu Hoa càng giống như la bị người ta tháo ra sau đó lắp vào lại, ngay cả việc nhấc tay lên đều cảm thấy khó khăn.

Liễu Triêu Hoa nghiêng đầu liền thấy Sa La đang nằm đè lên nửa bên người nàng mà ngủ say. Hai mắt hắn khép lại, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, lông mi hắn dày và cong như cánh quạt tinh xảo, nhẹ nhàng phe phẩy trên gương mặt, gương mặt Sa La lúc ngủ lại lộ ra một hai phần ngây thơ giống như đứa trẻ.

Liễu Triêu Hoa nhìn hắn không khỏi có chút mê mẩn, nàng không tự chủ được liền nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn, vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt tràn đầy ý cười nồng nàn của Sa La.

Hai gò má của Liễu Triêu Hoa liền đỏ ửng, nàng lúng ta lúng túng mở lời: “Chàng tỉnh rồi à”, âm cuối của Liễu Triêu Hoa nhỏ đến mức Sa La phải cố gắng vểnh tai lên mới có thể nghe được.

Sa La vẫn cười nhìn nàng không nói lời nào, trên tay cũng không thành thật lên, bàn tay đang ôm lấy thắt lưng Liễu Triêu Hoa từ từ hướng ra phía trước phủ lên chỗ tròn tròn mềm mại của nàng mà trìu mến vuốt ve.

Gương mặt Liễu Triêu Hoa càng đỏ lên, nàng đút cánh tay sắp đông cứng của mình vào chỗ nách nóng ấm của Sa La để trả thù, lập tức cảm giác được hắn bị kích thích mà hơi run lên, đôi mắt còn mang theo vẻ không vui nhìn nàng.

Liễu Triêu Hoa cười nhìn hắn khóe mắt khẽ cong cong, đáy mắt nàng nhọn nhạo vẻ đắc ý khi trả thù thành công, càng làm đôi mắt trong suốt của nàng phát sáng lấp lánh, hòa với vẻ đẹp của người thiếu nữ lần đầu trở thành nữ nhân tạo ra một loại phong tình đặc biệt, chọc cho trái tim Sa La lại lạc nhịp.

Sau đó…

Hắn lại không có ý tốt mà nhào tới đè lên người nàng.


Rốt cuộc nhận thấy người nào đó bắt đầu trở nên nguy hiểm, Liễu Triêu Hoa trừng mắt thật lớn nhìn hắn, vật đó của hắn còn chưa rời khỏi cơ thể nàng, chỗ kín còn bị chất dịch hắn bắn ra lấp đầy, cơ hồ chỉ cần nhẹ nhàng động một chút, sẽ có thứ gì đó chảy ra từ chỗ mà hai người tiếp xúc với nhau.

Mà lúc này Sa La vừa động, đẩy vật đó hướng vào sâu trong thân thể nàng, chỗ dinh dính nhơn nhớt đó lập tức truyền đến tiếng nước tách tách yếu ớt.

Liễu Triêu Hoa lập tức rút hai tay ra, cảm giác được vật ở bên trong người mình lại bắt đầu rục rịch, nàng nhìn thần sắc thản nhiên của Sa La mà tức đến mức không biết nên nói gì.

Liễu Triêu Hoa chỉ vào chóp mũi Sa La, đầu ngón tay nàng cũng hận không thể đâm xuyên qua đầu của hắn, tiểu nữ nhân nào đó khí thế yếu ớt tức giận tuyên bố: “Chàng mà còn động thêm một chút thì sau này đừng làm chuyện này cùng ta nữa!”.

Sa La cứng đờ lập tức dừng động tác lại, cúi người đè xuống, tỏ vẻ có chút ủy khuất nhìn nàng: “Nhưng là ta còn muốn a…, tối hôm qua được một canh giờ thì cũng ngừng lại cho nàng ngủ.”.

Đại sư tử lắc đầu vẫy đuôi làm nũng, tối hôm qua ta có lòng tốt còn để dư lại vài miếng thịt không ăn, người ta buổi sáng hôm nay liền muốn ăn a…

Sắc mặt Liễu Triêu Hoa liên tục thay đổi từ xanh sang đỏ, hóa ra là một canh giờ mới dừng lại, khó trách nơi đó trướng như vậy!

Nàng chỉ vào mặt Sa La nổi giận lần nữa: “Nếu chàng dám động thì sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện này!”

Lông mày Sa La nhíu chặt lại, hắn lâm vào rối rắm, tựa như một người đói bụng đã lâu, đối với nửa bát cháo thịt thơm ngào nạt trước mặt cảm thấy chần chừ là bây giờ ăn nửa bát hay là đợi đến ngày mai ăn cả một chén?

Liễu Triêu Hoa nổi giận, nếu hai chân của nàng có thể cử động, vậy động tác đầu tiên của nàng chính là đá cái người ghê tởm này một cước văng xuống giường!

Sa La không cam lòng đứng dậy, không cam lòng nhìn Liễu Triêu Hoa một cái, lại không cam lòng nhặt cái yếm nhỏ của nàng ở dưới giường lên, thuận tiện ném cho nàng ánh mắt như muốn nói: “Ta rất là khoan dung, nàng trước tiên có thể mặc một cái yếm”.

Liễu Triêu Hoa tức đến mức cũng lười xem thường hắn, nàng ngoắt ngoắt đầu ngón tay, cánh cửa tủ treo quần áo liền tự động mở ra sau đó một bộ quần áo màu hồng liền tự động bay về phía nàng.


Liễu Triêu Hoa mặc xong áo mỏng bên trong, đang muốn mặc áo ngoài thì ngoài cửa liền truyền đến giọng nói ẩn chứa sự hớn hở của Đoàn Đoàn: “Điện hạ, sính lễ đã chuẩn bị xong, còn có chuyện gì cần phân phó không ạ?”.

Sa La nhìn Liễu Triêu Hoa một cái: “Không có gì, bảo Viên Viên nấu nước nóng.”.

Đoàn Đoàn ngừng lại một chút, sau đó mới nói: “Điện hạ, còn có một chuyện…”.

“Nói.”.

“Người ở Lưu Thủy các hình như đã tỉnh, nói muốn quay về.”, giọng nói của Đoàn Đoàn mang theo một chút do dự.

Sa La nhíu mày, nhìn về phía Liễu Triêu Hoa lúc này đang ngu ngơ, nhướn người tới hôn nhẹ lên trán nàng mấy cái, trong lời nói bất giác mang theo vẻ thân mật: “Sao vậy?”.

Liễu Triêu Hoa thoải mái cười một tiếng, tựa như vừa trút được phiền muộn và gánh nặng trong lòng mà thở dài một tiếng: “Cuối cùng cũng tỉnh.”.

Từ nay về sau, lòng của nàng cũng có thể thanh thản.

Sa La hôn nhẹ bên tai nàng mấy cái: “Bằng không ngay bây giờ ta sẽ đi qua xem một chút.”, trong lời nói dường như mang theo ý đồ không muốn để người khác biết.

“…”.

Liễu Triêu Hoa bất mãn nhíu mày, nàng ngửi thấy trên người mình tràn đầy mùi vị khiến người ta đỏ mặt liền lắc đầu: “Ta muốn tắm trước.”.


Sa La ôm cả người nàng vào ngực, vùi đầu mình vào mái tóc của nàng mà hít hà, phát biểu ý kiến bất mãn của mình: “Tắm sẽ làm mất mùi vị ta lưu lại trên người nàng mất.”.

Liễu Triêu Hoa thật sự không nói nên lời, thầm nghĩ mình không phải là vật sở hữu của hắn, không cần hắn dùng mùi vị để đánh giấu quyền sở hữu.

Cuối cùng yêu vương đại nhân vẫn không thể ngăn cản việc Liễu Triêu Hoa tắm nước nóng một cách sạch sẽ thoải mái, chỉ có thể mang vẻ mặt không cam lòng đợi nàng tắm rửa xong mới đưa chóp mũi sang ngửi ngửi mùi trên người nàng sau đó vô cùng bất mãn nói: “Lần sau phải làm nhiều một chút, mùi vị đều phai nhạt hết rồi.”.

“…”.

Liễu Triêu Hoa thấy mình có một loại cảm giác kích động muốn cắt rụng tiểu đệ đệ của người nào đó.

Hai người đều đã chuẩn bị chỉnh tề, Sa La mặc kệ Liễu Triêu Hoa có nguyện ý hay không liền ôm nàng trực tiếp đi đến Lưu Thủy các ở Lục Phong. Tiếng vang của thác nước bàng bạc đổ xuống, mùi hoa tràn ngập xung quang, mấy đóa hoa xinh đẹp trên vách đá dựng đứng bị nước đánh trúng, rơi khỏi đài hoa, phiêu diêu rơi xuống mặt nước, theo dòng nước xao động thoáng cái trôi đi thật xa.

Sa La ôm Liễu Triêu Hoa đứng ở chỗ mà hai người từng đứng lần trước, dán vào bên tai nàng nói: “Chờ bọn họ rời đi, nếu nàng thích, chúng ta vào đây ở đi.”.

Sự hờn dỗi lúc sáng sớm của Liễu Triêu Hoa vì một câu nói lấy lòng thật cẩn thận và đầy thân mật của hắn mà vơi đi rất nhiều, nàng thưởng cho yêu vương đại nhân một nụ cười yếu ớt rồi giục hắn ôm mình đi đến gian phòng của Liễu Triêu Dương và Phó Nguyên.

“Năng lực của người này cũng không tệ, mới một ngày mà hồn phách đã tập hợp đủ.”, Sa La vừa bước từng bước dài vừa tùy ý nói.

Đáy lòng Liễu Triêu Hoa có chút đắc ý, tỷ phu của nàng đúng là không tệ.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cửa phòng của Phó Nguyên liền mở ra, Liễu Triêu Hoa kinh ngạc nhìn Viên Viên từ bên trong bước ra, liền hỏi: “Tại sao lại là ngươi ở đây, Triêu Dương đâu?”.

Viên Viên cung kính nói: “Hồi bẩm vương phi, Liễu đại tiểu thư nói không muốn chiếu cố người ở bên trong, cho nên gọi thuộc hạ tới.”.

Trong lòng Liễu Triêu Hoa cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng vẫn bảo Viên Viên đi gọi Triêu Dương tới, còn mình cùng Sa La đi vào trước, vừa liếc mắt nàng liền thấy người nằm ở trên giường gỗ.

Tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn cùng bộ ngực hơi phập phồng đều chứng tỏ người này vẫn còn sống.


Nghĩ đến đoạn thời gian trước kia, hốc mắt Liễu Triêu Hoa không khỏi ửng đỏ, toàn bộ tâm trí nàng cũng đều chú ý đến người trên giường kia nên không phát hiện ra Sa La đang đi đến bên giường chợt khẽ nhíu mày rồi hơi lùi lại một bước.

Tựa như là cảm thấy có người đến.

Thiếu niên đang ngủ say trên giường, khó khăn hé mở mắt, đôi mắt đen kịt nhìn về phía Liễu Triêu Hoa đầu tiên là có vẻ mờ mịt, sau đó lại hiện lên thần sắc phức tạp rối rắm.

Liễu Triêu Hoa trong lòng tràn đầy vui mừng, cho nên không để ý điều này, chỉ là sốt ruột không nén nổi mà nhẹ giọng hỏi: “Phó Nguyên sư huynh cảm thấy thế nào?”.

Phó Nguyên vừa mới tỉnh nên vẫn chưa thể cử động thân thể theo ý mình, đành nháy mắt mấy cái muốn làm cho đối phương yên tâm. Môi hắn mấp máy lại không phát ra được âm thanh gì, chỉ là khẩu hình cứ lặp đi lặp lại một kiểu nên hẳn là đang gọi tên người khác.

Liễu Triêu Hoa cẩn thận nhìn kỹ, mới phát hiện hắn vẫn gọi hai chữ “Triêu Dương”.

Phó Nguyên thấy Liễu Triêu Hoa lộ ra thần sắc do dự không khỏi cảm thấy sốt ruột liền phát ra mấy tiếng a a vụn vỡ.

Sắc mặt Liễu Triêu Hoa dần dần trở nên khó coi, vô cùng chần chờ và chậm chạp nói: “Muội biết huynh muốn tìm Triêu Dương, nhưng mà, nếu như huynh nhìn thấy bộ dạng của tỷ tỷ bây giờ, huynh còn có thể tiếp nhận tỷ ấy sao?”.

Đáy mắt Phó Nguyên tràn ra cảm xúc lo lắng, hắn khó khăn nhấc tay lên một chút, dường như là muốn giãy giụa ngồi dậy.

Liễu Triêu Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra tựa như trút bỏ mọi chua xót đã tích tụ nhiều năm qua, trong nụ cười khổ của nàng còn mang theo một chút đau lòng: “Những năm này, Triêu Dương vì huynh đã chịu khổ không ít…”.

Tiếng a a của Phó Nguyên càng mang theo mấy phần nôn nóng, ánh mắt hắn tỏ vẻ cầu xin nhìn Liễu Triêu Hoa. Liễu Triêu Hoa bất đắc dĩ quay đầu nhìn thoáng qua Viên Viên co đầu rụt cổ đứng cạnh cửa, tầm mắt nàng vừa chuyển nhưng không phát hiện thấy Liễu Triêu Dương, trong lòng thầm nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ của tỷ tỷ, mới cất lời nói: “Triêu Dương vẫn còn sống, huynh yên tâm, chẳng qua là tướng mạo không bằng trước kia.”.

Liễu Triêu Hoa nói rất chậm rãi, thần sắc Phó Nguyên vừa lộ ra một chút yên tâm, sau đó lại hóa thành bộ dạng đau lòng.

“Cho nên rốt cuộc tỷ tỷ có đến hay không đến gặp huynh, muội cũng không thể nói chính xác.”.

Cho dù là ai cũng không muốn để cho người mình yêu thương nhiều năm, nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận