Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu


"Cốc, cốc, cốc."
Lý Thường Nhạc lúc này đang mải phân tích đề, vì thế không quay đầu lại và nói.

"Vào đi ạ"
Chờ cửa mở cô mới quay lại nhìn.

"Bố." Cô cười chào bố mình.

"Đang học à?"
"Vâng." Thường Nhạc lại vùi đầu vào học tập.

Bố Lý ngồi trên giường, bên cạnh nhìn cô:"Tiểu Hà phụ đạo thế nào?" Ông như lơ đãng hỏi tới vấn đề này.

Lý Thường Nhạc không nghĩ nhiều liền đáp lại:"Rất tốt ạ, cậu ấy phụ đạo tương đối chú ý tới phương pháp.

Trước hết sẽ giúp con nhận biết vấn đề, vẫn là do con học qua loa, cậu ấy dạy con không nên như thế.

Có phải hay không nghe rất thần kì?"
"Đúng vậy." Lý Hướng Tiền đáp.

"Xem như các con học tốt."
"Cũng không biết tại sao cậu ấy lại làm được như vậy, thi tốt như vậy.

Bố biết không, cậu ấy chỉ học ở mỗi trên trường mà tiến độ giảng dạy so với trường học cũng không khác biệt là bao.

Chỉ có trời mới biết tại sao cậu ấy lại lợi hại như vậy.

" Lý Thường Nhạc như cũ vùi đầu vào sách vở.

Bố Lý Hướng Tiền suy tư chốc lát rồi cẩn thận nói:"Thực sự lợi hại như vậy?"
"Đối với con mà nói, cậu ấy so với bố còn lợi hại hơn.

Cậu ấy có thể giúp con lãnh hội kiến thức, còn bố thì không.

Bố chỉ biết một bên dạy, một bên ảo não, như vậy sẽ không thể nào đem kiến thức truyền dạy được." Thường Nhạc nói tới đây còn có ý xoay đầu nhìn ông.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

"Thường Nhạc! Ăn cơm thôi." Mẹ An Hân ở phòng bếp hô lớn.

"Bố, con đi gọi thầy giáo Hà." Nói rồi liền đi ra ngoài.

Bố Lý Hướng Tiền chờ đến khi cô rời đi rồi cầm lấy quyển bài tập xem, cũng không khó lắm nhưng vì điều gì mà ông không thể khiến dạy con gái mình? Nghĩ đến ý này, trên mặt không khỏi lộ ra sự ảo não.

****
Tối hôm nay, Hà Tri Túc cũng cảm nhận được sự kì lạ của chú Lý.

Anh thỉnh thoảng lại nhìn lại bản thân minh, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi, không biết nên làm gì cho tốt.

Cuối cùng mẹ An Hân cùng nhận ra sự bất thường của chồng mình:"Ông cứ nhìn Tiểu Hà làm gì?"
"Tiểu Hà, chú muốn hỏi cháu một vấn đề." Lý Hướng Tiền bày ra bộ dạng nghiêm túc khiến cho bầu không khí lúc này cũng trở nên nghiêm túc theo.

"Chú Lý, chú cứ hỏi." Hà Tri Túc phản ứng lại với thái độ vô cùng tôn trọng.

Hắn nhìn chú Lý Hướng Tiền, tay đặt chiếc đũa lên trên bát.

"Con làm sao có thể dạy được cho Thường Nhạc?"
"Ha ha..." Mẹ An Hân nghe xong lập tức bật cười.

Ba người đồng loạt nhìn về phía bà, ý hỏi bà cười cái gì.

"Ngại quá, ngại quá, mọi người cứ tiếp tục đi." Mẹ An Hân khoát tay ý bảo không cần chú ý tới bà.

"Thường Nhạc kỳ thật rất thông minh, giảng qua một chút liền có thể hiểu được.

Còn về việc dạy học thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần kiên nhẫn là có thể dạy được ạ."
Lời nói của Hà Tri Túc vô cùng ngon ngọt, Lý Thường Nhạc cười trộm trong lòng vì hắn khen ngợi điểm 32 kia.

Mẹ An Hân gật gật đầu rồi cười, trong lòng thầm suy nghĩ: Sớm đã biết Thường Nhạc không phải kém mà là lười học.

Còn việc phụ đạo của bố Lý quả thực cũn không hề đơn giản.

Đánh nhìn hắn gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

"Chú có một số đề, con có thể thử giải một chút." Lý Hướng Tiền nói xong liền đi về hướng thư phòng lấy ra một vài tờ đề.

"Vẫn còn đang ăn cơm, ông đừng quá nghiêm túc như vậy." Mẹ An Hân có chút tức giận, chính mình khổ cực làm ra các loại món ngon lại bị người khác không thèm để ý tới khiến trong lòng vô cùng khó chịu.

Lý Hướng Tiền nghe vợ mình oán trách đành đem mấy tờ đề kia mang ra phòng cách đặt trên bàn, sau đó nói với anh:"Con ăn xong rồi hãy làm."
Ông lại quay sang nhìn mẹ An Hân, thấy được nụ cười của bà mới cảm nhận được mình thoát khỏi một kiếp nạn.

Ăn cơm xong, Thường Nhạc liền tiếp tục học tập, mà Hà Tri Túc với vai trò là gia sư của cô cũng đi theo.

Đương nhiên không quên cầm theo tờ đề mà chú Lý đưa cho mình.

"Này, ông bảo Tiểu Hà làm tập đề kia là có ý gì?" Mẹ An Hân nhìn hai đứa nhỏ rời đi mới nhỏ giọng hỏi.

Bố Lý chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

"À." Mẹ An Hân lộ ra ý cười thâm trường.

"Ông cảm thấy thằng bé có thể làm được sao?"
"Không cần nghĩ ngợi nhiều như thế."
Ông nhắc nhở một chút.

"Tôi chỉ muốn xem thầy giáo siêu cấp lợi hại trong mắt con bé có phải thật như vậy không thôi."
"Chậc, chậc." Mẹ An Hân đứng ở một bên nhìn ông.

Không nghĩ tới một ngày ông Lý cũng sẽ ghen tị, vẫn là bị một thằng bé cho ăn giấm chua.

****
"Tập đề này bố tôi đưa cho cậu nếu mà không làm được thì cũng không sao." Thường Nhạc nhỏ giọng nói.

Hà Tri Túc không hiểu nhìn cô.

Cô lại tiếp tục nói:"Đây là đề dành cho ban khoa học dự bị của trường đại học, cậu không giải ra cũng là chuyện bình thường thôi."
"Ban khoa học dự bị của trường đại học là sao?" Anh hiếm khi mở miệng hỏi điều gì đó.

Thường Nhạc nghĩ thầm: Nhất định mình phải giải thích đến khi anh hiểu thì thôi.

"Cái gọi là ban khoa học dự bị là lực lượng trù bị của phòng thí nghiệm.

Kỳ thật nó tương đương với ban khoa học chính quy chẳng qua được gọi với một cái tên khác.

Chỉ khác biệt là những học sinh ở ban này đều hết lòng vì phòng thí nghiệm.

Vừa được vào liền không giống với các học sinh còn lại.

Bọn họ vừa học vừa làm việc ở phòng thí nghiệm.

Đương nhiên chỉ là chức trợ lí.

Bất quá bọn họ đều là những học sinh có trí thông minh trời phú.

Tập đề này tôi từ lâu đã làm qua tuy nhiên đến một điểm cũng không nổi.

Bố tôi vì thế nên rất thất vọng."
Hà Tri Túc phối hợp gật gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm tập đề kia, trên mặt chỉ một mục muốn giải đề.

Kì lạ ở chỗ anh không có cầm bút lên, Thường Nhạc nhìn anh một hồi sau đó lại tiếp tục giải đề của mình
"Làm bài cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung." Anh gõ lên mặt bàn nhắc nhở cô.

****
Đêm đã khứa, đồng hồ treo tường cũng đã chỉ 1 giờ sáng.

Ánh đèn ở bàn học vẫn còn sáng như cũ, thiếu niên cầm bút viết nhanh chóng vào tờ giấy.

Cuối cùng cũng xong, đặt bút xuống, trên mặt anh lộ ra vẻ hài lòng.

Đèn đã tắt, sắp sáng rồi không cần bật đèn nữa.

Lúc Lý Thường Nhạc rời giường đã thấy Hà Tri Túc ngồi ở phòng khách.

Anh nhìn thấy cô thật hiếm khi nở một nụ cười
Thường Nhạc lại không để ý tới anh, xoay người tiến vào nhà tắm.

Nhìn mình trong gương, đầu tóc rối loạn, bộ dạng chưa tỉnh ngủ vô cùng lôi thôi.

****
Hà Tri Túc đang đợi kết quả, tuy rằng anh đã đã sớm có dự đoán.

Lý Hướng Tiền nhìn tờ đề, mặt không chút thay đổi nhìn anh nói:"Làm không tệ."
Nói xong ông liền trở về thư phòng, vẫn như cũ đi ra cầm theo một tập đề:"Những ngày này con về nhà làm một chút."
"Vâng." Hà Tri Túc tiếp nhận rồi sau đó đem tập đề bỏ vào trong cặp.

"Mau ăn cơm thôi." Mẹ An Hân gọi.

"Thường Nhạc, con sắp xong chưa?"
"Rồi ạ."
"Thường Nhạc, con mau nhanh lên, nếu không thì cơm sẽ nguôi mất." Mẹ An Hân hường phòng tắm gọi.

Thường Nhạc có một thói quen đó là gội đầu vào buổi sáng, hôm nãy cũng vậy nhưng tuy nhiên cô không chỉ gội đầu mà còn tết đuôi tóc cô cùng tinh xảo.

"A, bình thường trông con có vẻ lười biếng hôm nay sau lại kỳ công làm đẹp như vậy?" Mẹ An Hân cảm thấy con gái của mình hôm nay có chút không thích hợp.

"Hôm nay không phải ngày họp phụ huynh hay sao ạ? Con muốn làm đẹp cho bản thân mình hơn." Cô nói dối, còn lâu cô mới nói là bản thân mình vì Hà Tri Túc mà làm đẹp.

"Họp phụ huynh?" Mẹ An Hân càng thêm nghĩ ngờ.

"Thường Nhạc! Con không phải là có bạn trai đấy chứ?" Mẹ An Hân cảm thấy đây có lẽ đây là suy đoán chuẩn xác.

"Dạ?"
"Nhất định con đang nghĩ tới việc lưu lại ấn tượng tốt trong mắt bố mẹ chồng tương lai."
"Mẹ, nghe con nói không phải vậy đâu." Thường Nhạc thoáng nhìn qua Hà Tri Túc, không ngờ rằng tên "Đầu sỏ" này không có biểu tình gì.

Cô không khỏi cảm thấy nản lòng, quả nhiên anh một chút cũng không thèm để ý tới mình rằng có phải cô có bạn trai rồi hay chưa.

"Nhạc Nhạc, mẹ cũng không có nói rằng con không thề yêu sớm.

Chỉ là nếu như yêu sớm thì phải có mục tiêu rõ ràng.

Nếu con cùng một người ưu tú như Tiểu Hà đây yêu đương, mẹ nhất định sẽ đồng ý bởi vì thằng bé nhất định có thề khiên con tiến bộ.

Còn ngược lại nếu còn cùng một người có thành tích kém yêu đương, mẹ sẽ phản đối.

Không thể giúp con học tập, mẹ không thể tin tưởng."
"Mẹ, không có mà." Thường Nhạc có chút nóng nảy.

Cái gì mà cũng với Tiểu Hà có thể duy trì? Trước mặt cậu ấy sao mẹ có thể nói vậy chứ.

Cô cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa tức giận xem một chút hoảng sợ.

Thầy giáo Hà chắc sẽ không hiểu nhầm đấy chứ.

"Dì, con sẽ không yêu sớm." Tiểu Hà ngồi bên cạnh nói.

Thường Nhạc nhìn bộ dạng nhịn cười của anh cảm thấy vô cùng mất mặt.

****
"Mau đi nhanh lên, ông còn chưa thay quần áo?" Mẹ An Hân mặc một bộ quần áo đẹp mắt, thậm chí còn đeo thêm một cái vòng cổ làm băng trân châu, nhìn qua mười phần mỹ lệ.

"Tôi cũng phải đi à?" Lý Hường Tiền cảm thấy ngạc nhiên bởi không ai nói với ông.

"Mẹ Tiêu Hà không thể tham gia họp phụ huynh cho nên tôi sẽ thay thế cho mẹ thằng bé.

Còn ông sẽ đi với tư cách bố của Lý Thường Nhạc mà họp cho con bé.

Cho nên, mau thay quần áo đi." Mẹ An Hân một hơi liền nói xong.

Thường Nhạc cảm thấy bố mình hôm nay tới họp phụ huynh thật tốt, sau khi nhìn thấy phiếu điểm sẽ không tức giận mà thậm chí còn an ủi cô.

Không biết sao, bố Lý rất sợ làm ảnh hưởng tới lòng tự trọng của cô.

Cuối cùng Lý Hướng Tiền mặc một thân tây trang đi ra, trong tay cầm một cái caravat đưa cho mẹ An Hân.

Mẹ An Hân một bên giúp ông đeo caravat, một bên nói:"Nhiều năm trôi qua như vậy, tại sao ông vẫn không biết tự thắt cơ chứ?"
Lý Thường Nhạc cảm thấy cảnh tường này có chút...!Kỳ lạ ở chỗ ngày nào mẹ mình cũng giúp bố thắt caravat, đương nhiên bố cô sẽ không có cơ hội mà học thắt.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Mẹ An Hân nhìn kiệt tác của mình mà vô cùng hài lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui