Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Ta đẩy Lộc Mã Thú ra, thân mình chưa đứng vững đã giơ quạt tròn lên hét lớn: “Mây đến!” đám mây dưới chân Sơ Không bay đến bên người ta, ta niệm tiên chú: “Tiễn!” (tiễn là mũi tên). Đám mây mềm mại ngưng tụ thành mũi tên nhọn, ta không mềm lòng, tay chỉ thẳng Sơ Không, mũi tên nhọn bắn thẳng tới hắn.

Thân mình của Sơ Không cũng không chậm, tránh phái tránh phải, một lần tránh được cả ba mũi tên mây, hắn lẳng lặng nhìn ta, trong mắt không kiềm chế được sự bất bắc dĩ: “Tiểu Tường, ngươi đừng theo ta nữa, ta không phải Sơ Không thần quân mà ngươi muốn. Ngươi xem một kiếp này chưa từng tìm ta gặp ta đi.”

Ta chửi ầm lên: “Đại gia ngươi! Lo lắng cố sức nuôi ngươi mười mấy năm, ngươi nói một câu thì xem như không tìm gặp qua, hai mắt ta mù sao! Dựa vào cái gì! Ta không quan tâm Sơ Không là cái người nào, hôm nay cho dù ta nuôi một cái đầu heo cũng không để người khác bắt ăn! Mau về đây!”

Khóe môi Sơ Không giật giật, giống như muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt vào trong bụng!

Ta xoay cái quạt, gọi đến càng nhiều mây, biến chúng thành mũi tên nhọn, một cái phất quạt xuống, những mũi tên như mưa từ trên rơi xuống, Sơ Không tuy né tránh giỏi nhưng chớp mắt cũng bị trúng mấy tên, những mũi tên đâm vào người Sơ Không liền hóa thành sương trắng tiêu tan, nhưng vẫn để lại vết thương khi sâu khi cạn trên người hắn.

Ý định của ta là muốn hắn không thể động đậy, cho nên khi xuống tay không có kiêng nể gì, nhưng lúc này thấy một thân của hắn toàn máu thì ta lại mềm lòng.

Mũi tên trong không trung hơi ngừng lại, Sơ Không mễm nhũn quỳ gối trên đất. Trong lòng ta căng thẳng theo bản năng tiến lên muốn dìu hắn, nhưng vừa bước ra hai bước đã thấy tà khí xung quanh Sơ Không lại khởi động, ta giật mình kinh ngạc, Sơ Không đang quỳ một gối ở bên kia ngẩng đầu nhìn ta, mắt trái của hắn bình thường, nhưng mà mắt phải lại đỏ lên tràn đầy sát khí.

Hắn chỉ nhìn từ xa như thế đã khiến lưng ta phát lạnh, nhớ lại trước kia khi gặp Cẩm Liên thần quân cũng khiến người ta run rẩy.

Ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, thầm nghĩ, quyết không để cho một kiếp này của Sơ Không bị hủy trong tay Cẩm Liên, cho dù ta có phải mất mạng. Ta cố lấy dũng khí, nhấc chân tiến về phía Sơ Không.

Sơ Không trừng mắt nhìn, lắc lư giống như đột nhiên hồi phục lại tinh thần, hắn ho hai tiếng, khóe môi tràn máu tươi, thần sắc hoảng loạn giống như khi hắn còn bé lỡ tay làm vỡ cái đĩa, dáng vẻ không biết làm sao: “Ngươi đừng tới gần ta! Cách xa ta một chút….” Hắn lui từng bước về sau như sợ ta chạm vào hắn: “Ta không muốn làm Sơ Không thần quân cao cao tại thượng kia, ta không muốn trở về với ngươi.”

Nghe được lời này của hắn, trong lòng ta càng nổi trận lôi đình, không quan tâm gì mà nhảy lên, hai tay chế khống chế bờ vai của hắn, không biết khi nãy có một mũi tên trúng vai, khi ta vừa nắm xuống trong lòng bàn tay đã nhiễm đầy máu tươi.

Cả người ta cứng đờ, vai Sơ Không thụt xuống tránh đi tay ta, sau đó phản đòn đánh vào bụng ta một chưởng, tà khí âm lãnh xâm nhập vào người ta, ta bị đẩy lui hai bước, không dám tin mà nhìn Sơ Không: “Ngươi…Quả thật ra tay với ta sao?”

Tuy rằng lúc trước ta cũng đánh hắn, tuy rằng, lúc trước ta cùng Sơ Không thường xuyên đánh nhau, tuy rằng, hiện tại hắn không phải là Sơ Không…

Sơ Không cũng không dám tin nhìn tay của mình, hắn kinh hoảng muốn giải thích: “Tiểu Tường, không phải ta…”

Mà giờ phút này, ta đã giận đến mức không nghe được lời hắn, ngay cả pháp khí cũng lười dùng, bay người lên bắt một cánh tay Sơ Không, một cước đạp đầu gối hắn khiến hắn quỳ xuống, ta nhanh chóng gọi một tiếng: “Lộc Mã Thú!”

Lộc Mã Thú luôn đứng bên cạnh xem lập tức chạy đến, Sơ Không muốn tránh nhưng ta sống chết trói chặt hắn, tà khí lạnh lẽo từ cánh tay Sơ Không bò lên cổ tay ta, Sơ Không càng giãy dụa mạnh hơn: “Ngươi buông ta ra!”

Ta bất động, chờ Lộc Mã Thú đến, nó cúi đầu, dùng cái sừng thịt nhẹ nhàng chạm vào cái trán của Sơ Không, một tia tà khí dần dần tràn ra, Lộc Mã Thú lui về sau hai bước, hình như có chút sợ hãi.

Chỉ có cơ hội này để lôi tàn hồn của Cẩm Liên ra, ta cắn răng một cái, dùng hết tiên khí trong người cố gắng áp chế tà khí, càng cố gắng áp chế, tà khí càng phản kháng lợi hại. Sự phản kháng đau như tim bị cắn, xâm nhập từng tấc xương cốt. Ta cố nén không nói một lời nào. Đang lúc liều mạng, trong lòng ta vừa thấy may mắn vừa thấy bi thương, may mắn là ta chỉ gặp tàn hồn của Cẩm Liên, dùng sức lực của ta vẫn có thể chống đỡ. Bi thương là, lúc trước Sơ Không đã nhận lấy bao nhiêu đau khổ, mới cùng Cẩm Liên đồng vu quy tận, lúc này…Hắn không hiểu chuyện mà chuyển kiếp, lại muốn nhập ma theo Cẩm Liên!

Suy nghĩ một chút liền cảm thấy thật giận!

Ta nhịn không được cơn tức giận trong lòng mà hung hăng đạp vào mông Sơ Không một cước. Mà lúc này hắn lại không có phản ứng, nghĩ cũng đúng, Cẩm Liên chui vào hồn hắn, lúc này hồn phách bọn họ chia lìa, sao có thể dễ chịu được.

Tà khí ngưng tụ trên sừng thịt của Lộc Mã Thú ngày càng nhiều, ta phát hiện trên trán Sơ Không có chút ánh sáng phát ra, là tàn hồn của Cẩm Liên! Trong lòng ta mừng rỡ, tập trung áp chế tà khí, Sơ Không không chịu nổi đau đớn mà rên lên một tiếng.

Lộc Mã Thú hí một tiếng dài, ngửa đầu lên trời, từ giữa đám khói đen tà khí bám trên sừng thịt xuất hiện ánh sáng của tàn hồn. Lấy ra rồi! Ta vui sướng vạn phần, khi đang định niệm tiên chú tinh lọc nó thì tàn hồn màu vàng quanh thân đầy tà khí kia hoảng sợ nhanh chóng xoay tròn bay lên, Lộc Mã Thú bị đau nên phát ra tiếng hí thê thảm.

Hắn muốn nhập thân Lộc Mã Thú! Ta kinh hoảng bay người tiến lên, một tay nắm chặt sừng thịt của Lộc Mã Thú quát: “Không muốn cái sừng cuối cùng này bị nhổ xuống thì đừng có lộn xộn!” Cả người Lộc Mã Thú cứng đờ, quả nhiên đứng yên thân mình, cả người sợ hãi mà run nhè nhẹ.

Ta kéo tử châu trên cổ xuống, ta không biết thứ này có thể giúp ích gì không, nhưng toàn thân ta thứ có thể dùng cũng chỉ có nó, nhất thời bất chấp tất cả, mang sức mạnh của nguyên thần làm tiên khí tràn ra hét lên một tiếng: “Tĩnh!”

Trời đất trong lúc đó như yên tĩnh lại, tử châu trong tay chiếu sáng mãnh liệt, tựa như sức mạnh của ánh sáng mặt trời khi bình minh mà quét sạch mọi tối tăm của nhân gian.

Ánh sáng dần biến mất, sừng của Lộc Mã Thú vẫn bị ta nắm trong tay, tà khí không còn, tàn hồn của Cẩm Liên cũng biến mất, ta mở tay ra, thấy tử châu trong tay đã biến thành một viên đá màu xám, không còn lóng lánh nữa.

Cả đời Cẩm Liên đều muốn đoạt được trái tim của Tử Huy, muốn đạt được năng lực nghịch chuyển, hiện tại…Coi như hắn cũng đạt được nguyện vọng. Mà Tử Huy…trong nhân thế đã không còn Tử Huy, thứ hắn lưu lại cũng đã hoàn toàn biến mất.

Ta vô lực ngồi xuống đất, trên cổ tay truyền tới từng trận đau đớn, là khi nãy bị tà khí của Cẩm Liên xâm nhập. Khối thân thể này không thể dùng được nữa, nếu không sẽ tổn hại đến nguyên thần khiến ta rơi vào tà đạo.

Ta quay đầu nhìn Sơ Không, toàn thân đầy máu của hắn đang đi tới, quỳ gối trước mặt ta, vươn tay nhưng không dám chạm vào ta. Từ trong đôi mắt tối đen của hắn ta thấy sắc mặt của ta trắng bệch, ta nói: “Kỳ thật, cẩn thận suy nghĩ lại, lời ngươi nói cũng không sai.”

Hắn ngẩn ra.

“Ngươi cùng Sơ Không, có lẽ thật là hai người, không có trí nhớ của hắn, tính cách cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng mà ta vẫn thích ngươi.” Ta nâng tay lên sờ đầu hắn như trước kia, sắc mặt hắn tái nhợt khóe môi run run, như là sắp khóc: “Ta chưa từng nghĩ tới kiếp này sẽ kết thúc như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới, trên trời lại dùng cách này để ta chết tâm.”

Ta sờ ngực hắn: “Một phách cuối cùng kia ta không tìm, tìm cũng không được. Ngươi không muốn nhớ lại trước kia, một kiếp này xem như là ta đã chuyên quyền độc đoán. Là ta sai rồi. Ngươi muốn làm bản thân mình thì làm, về sau ta không can thiệp nữa.”

“Không phải như vậy… Tiểu Tường, ngươi nghe ta nói, không phải như vậy… Không phải như vậy!”

Trước mắt ta trở nên mơ hồ, mặt Sơ Không cũng không thể nhìn rõ ràng, gió lạnh bên tai thổi qua khóe mắt ướt át của ta, cơ hồ là rơi lệ, ta ai oán: “Có phải hay không…Đều tùy ngươi…” Con đường hoàng tuyền đã uốn lượn mở ra trước mặt, con đường này ta đã đi bảy lần rồi, về sau sẽ không bao giờ bước đi trên đó nữa.

Ta quay đầu, thấy Sơ Không đã ôm lấy thân thể không còn hơi thở kia, thấp giọng nghẹn ngào: “Ngươi không cần bỏ ta ở lại, ngươi đừng bỏ ta lại…”

Ta quay đầu bước thẳng trên con đường xuống hoàng tuyền. Mặc kệ là Sơ Không nào, về sau, ta cũng không tìm nữa.

Địa phủ, ta bước vào điện Diêm Vương dưới ánh mắt của đám tiểu quỷ, Diêm Vương đã về, đang dựa trên thư án viết gì đó, nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu đã thấy ta, hắn ngẩn ra, nhìn sau lưng ta một cái: “Sơ Không…thần quân đâu?”

“Ở nhân gian, hắn muốn làm người phàm.”

Phán quan ở một bên nhíu mày: “Ngươi thật đã mang hồn phách của hắn tụ lại rồi sao?”

Ta gật đầu, chỉ cảm thấy trái tim thật mệt mỏi: “Bảy kiếp tình duyên đã xong, Cẩm Liên cũng đã biến mất hoàn toàn trên thế gian, ta…chúng ta…” Ta rũ mắt dừng một chút lại nói: “Ta hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, hiện tại có thể khôi phục tiên thân trở về thiên giới chưa?”

Diêm Vương cùng phán quan liếc nhau, hai người trầm ngâm một lát, Diêm Vương nói: “Có thể thì có thể, nhưng mà cứ để Sơ Không thần quân ở nhân gian sao? Nếu kiếp này hắn ở hạ giới chết đi, sau đó uống canh Mạnh Bà, sau này đời đời kiếp kiếp đều là người phàm.”

Chuyện này sao ta có thể không biết, chuyện đó cũng luôn khiến ta sợ hãi, năm tháng sau này không còn ai có cùng trí nhớ với ta, chỉ còn mình ta tưởng niệm ký ức, mãi cho đến khi ta cũng dần quên đi. Lời hứa chúng ta đã hứa qua, không điều gì trở thành hiện thực, những gì ta cùng Sơ Không trải qua, mọi vui buồn giận hờn đều trở thành mây khói không tồn tại nữa.

“Để hắn làm người phàm đi.” Ta nói: “Đây vốn là nguyện vọng của hắn.”

Diêm Vương cân nhắc một hồi lâu mới nói: “Tiểu Tường, có phải ngươi đang hờn dỗi hay không? Nhưng mà Sơ Không thần quân kia sau khi mất trí nhớ có làm chuyện gì khiến ngươi không vui đâu nhỉ?”

Ta trừng mắt nhìn Diêm Vương, có cảm giác khó chịu như tâm can bị nhìn thấu: “Nhiều chuyện! Đưa ta trở về thiên giới, ta muốn trở về thiên giới!”

Diêm Vương sờ sờ cái mũi, kiên trì khuyên ta: “Vợ chồng son có thể cãi nhau, nhưng nếu làm ầm ĩ thì không được, sau này nếu Sơ Không thần quân đời đời kiếp làm người phàm, người khổ là ngươi a, hơn nữa…” Hắn nhỏ giọng nói thầm:”Ta còn đánh cược mười hai lượng vàng nha.”

Hắn vừa nói đến mười hai lượng vàng ta liền nhớ tới mười đồng tiền kia, trong lòng tức giận: “Muốn cái hàng thứ cấp kia trở về thiên giới thì tự ngươi đi khuyên đi! Ta mặc kệ, hắn thích ở nhân gian chịu ngược thì để hắn ở nhân gian mà chịu ngược! Kệ hắn đi!” Nói xong ta xoay người đi, đi tới cửa điện Diêm Vương lại không nghe thấy ai khuyên nữa, ta bĩu môi xoay đầu lại: “Này…Cái kia, ngươi đem cái kính kiếp trước kia cho ta mượn chơi vài ngày.”

Diêm Vương liếc mắt nhìn ta: “Nha đầu kia, trong lòng ngươi lại che giấu âm mưu quỷ kế gì đây?”

“Bí mật của nữ nhân.”

Trở lại thiên giới, trong tầm mắt tất cả đều quen thuộc nhưng cũng xa lạ, bạn bè thần tiên thấy ta thì chào hỏi, tất cả tựa hồ không có gì khác với trước khi ta hạ giới. Thiếu mất một Sơ Không thần quân, thiên giới vẫn là thiên giới, thần tiên lạnh bạc không có nhiều cảm xúc như người phàm. Có lẽ trước khi hạ giới ta cũng như vậy, nhưng hiện tại…

Ta cúi đầu, có thể thấy toàn thân ta là tục khí của trần thế.

Trở lại điện Nguyệt lão, tơ hồng trong điện vẫn như trước kia, bị Nguyệt Lão nối với nhau loạn thành đống. Ta vòng ra hậu viện, thấy Nguyệt Lão lại trộm uống rượu rồi lười nhác mà ngủ, ta cảm thấy bản thân đầy tật xấu này chính là học được từ Nguyệt Lão không đáng tin này. Ta tiến lên, tóm lấy hai sợi râu bạc của lão, không chút lưu tình mà nhổ xuống.

“Ai a!” Nguyệt Lão kêu đau một tiếng, che cằm tỉnh lại, lão phải mất một lúc mới giương mắt nhìn ta: “A, Tiểu Tường Tử, ngươi đã về rồi!”

Ta liếc mắt nhìn lão, lão nhất thời sửa lại xưng hô: “Được rồi, Tiểu Tường, vừa trở về đã bắt nạt lão già này! Đúng rồi…” Nguyệt Lão nhìn trái nhìn phải tiến lên hỏi bên tai ta: “Ngươi trở về chắc cũng không ở cùng Sơ Không thần quân chứ? Trận đánh cược trên thiên giới, ta cá các ngươi không ở cùng nhau, đặt tới 5 lượng vàng nha!”

“Tin tức nội bộ.” Ta thổi bay hai cộng râu dài mới nhổ của lão: “Nếu lão không muốn đền tiền thì mau sửa nội dung đặt cược đi.” Nguyệt Lão trợn tròn mắt nhìn ta, ta cười nói: “Ta lấy tiền công cả đời sau đến cược, ta cùng Sơ Không nhất định sẽ ở cùng nhau.”

Nguyệt Lão ngơ ngác nhìn ta một lát, xoay người lấy ra một cái bàn tính “Tiền công cả đời của ngươi cũng không đủ 5 lượng vàng a, tin tức của ngươi cũng không thể tin được.”

Khóe miệng của ta co rút: “Tùy lão!” Nói xong ta ôm kính kiếp trước trong lòng trở về phòng của mình, mang cửa khóa lại rồi đem kính kiếp trước đặt trên bàn, tâm tình có chút phức tạp. Kỳ thật khi nãy Nguyệt Lão nói đúng, tiền công cả đời của ta cũng không đủ 5 lượng vàng, tin tức kia bản thân ta cũng không biết có chính xác không.

Ta chỉ dựa vào trực giác của bản thân để suy đoán, hoặc có thể nói ta dựa vào sự tín nhiệm với Sơ Không mà đánh bạc…

Ta tin tưởng Sơ Không tuyệt đối sẽ không nhập ma.

Mặc dù hắn không có trí nhớ kiếp trước, mặc dù hắn muốn chứng minh bản thân, mặc dù hắn đang ghen tị tức giận, nhưng hắn nhất định không theo tâm nguyện của Cẩm Liên mà nhập ma, hắn thủy chung vẫn là một người lương thiện. Sơ Không thần quân kiêu ngạo cũng thế, Lục Hải Không cũng thế, thịt tròn Không cũng thế, ta luôn tin tưởng ẩn sâu trong nội tâm của hắn là sự hiền lành ôn nhu.

Hơn nữa, chuyện thịt tròn Không nhập ma cũng rất kỳ quái, hắn nói Cẩm Liên ở trong thân thể của hắn ba năm, hắn đã nguyện ý cho Cẩm Liên đi vào thân thể, vì sao ba năm trước không đi theo Cẩm Liên mà đợi tới nây giờ? Ta lớn mật đoán, thịt tròn Không là không cẩn thận mới Cẩm Liên nhập thân, hơn nữa luôn bị Cẩm Liên ảnh hưởng, nhưng hắn sợ ta lo lắng nên không nói với ta chuyện này.

Hắn để ý ta, hơn nữa là rất để ý.

Ta nhìn kính kiếp trước, bên trong kính nổi lên gợn sóng, ta thấy Sơ Không vẫn ôm thân thể bị ta vứt bỏ như cũ, toàn thân cứng ngắc, giống như hắn cũng đã thành một khối thi thể không cử động lại nữa.

“Ta không phải Sơ Không thần quân.” Hắn lẳng lặng kể ra, thanh sắc khàn khàn: “Trong lòng ta không có bá tánh thiên hạ cũng không phân biệt phải trái, ta thầm nghĩ che chở cho ngươi, ta chỉ muốn che chở cho ngươi mà thôi, cái gì là thần tiên, cái gì là bản thân ta, ta đều không muốn. Có thể trở thành người mà ngươi thích, có thể thấy thân ảnh của ta trong đôi mắt ngươi, cho dù chỉ là một cái chớp mắt cũng tốt, biết ngươi thích ta, thế này là đủ.”

“Ta không phải muốn chọc giận ngươi, ta chỉ là sợ hãi…Sợ hãi có một ngày không thể khống chế được bản thân mà làm ngươi bị thương, cho nên ta mới nghĩ cách rời đi. Ta chỉ là cảm thấy…” Thanh âm của hắn nghẹn ngào, chôn đầu trong cổ ta, tựa như trước kia khi ta an ủi hắn vậy: “Ta chỉ là cảm thấy không thể để người kia trong thân thể của ta làm hại ngươi, ta chỉ muốn liều mạng bảo vệ ngươi, ta chỉ nghĩ nếu ngươi thất vọng về ta, đợi đến khi ta chết có phải ngươi sẽ bớt một phần thương tâm hay không?”

Trong lòng ta đau xót, nghe hắn tiếp tục nói: “Thực xin lỗi, ta ngốc như vậy… Ta vẫn ngốc như hồi nhỏ, nghĩ không ra được biện pháp tốt!” Hắn khóc không thành tiếng: “Ngươi đứng lên mắng ta đi, ngươi đứng lên giáo huấn ta đi, làm gì cũng được, chỉ là…đừng bỏ ta.”

“Ngươi có biết, ta sợ hãi nhất chính là việc này…”

Quả nhiên, giống với phán đoán của ta.

Ta cố gắng áp chế cảm xúc phức tạp trong lòng, lý trí mà phân tích. Ba năm trước tàn hồn của Cẩm Liên bám vào thân thể bắt đầu nói cho hắn chuyện trước kia, nỗ lực muốn dụ hắn vào tà đạo, nhưng Sơ Không vẫn không tin lời hắn nói, nhưng tà khí nhất định có ảnh hưởng tới Sơ Không.

Ba năm tới nay, mười lăm hàng tháng Sơ Không đều trở về một lần, mà lúc này chính là thời điểm nhân gian trong sạch nhất, lúc này hắn trở về gặp ta hẳn là vì hắn có thể ngăn chặn tà khí, sau đó mấy tháng hắn chưa về có lẽ là vì không thể áp chế tà khí trong thân thể.

Đêm giao thừa hắn trở về, sau khi ta nói cho hắn mọi chuyện trước kia, hắn tìm lý do, nói vài lời giận dỗi, chọc giận ta, đánh ta choáng váng rồi bất đắc dĩ nhìn ta nói đừng đi tìm hắn. Khi tĩnh tâm nghĩ lại, kỳ thật, hành vi lúc đó thật giống như hắn đang nói lời từ biệt với ta.

Hắn đi đến nơi mà Sơ Không từng cùng Cẩm Liên đồng quy vu tận, hắn muốn làm mọi thứ trở về điểm ban đầu, vì thế hắn nói một kiếp này xem như ta chưa từng tìm từng gặp qua hắn.

Ta cho rằng thịt tròn Không đã không khác gì người bình thường, nhưng hiện tại nghĩ lại mới biết hắn vẫn thật ngốc, hắn muốn cùng Cẩm Liên đồng quy vu tận nhưng lại sợ khi hắn chết đi thì không biết an ủi ta thế nào, cho nên hắn dùng phương pháp ngu ngốc như vậy, làm ta thất vọng với hắn, tuyệt vọng, như vậy khi hắn rời đi ta sẽ không thương tâm.

Thật sự là…

Cái tên vụng về đến cực điểm!

Hắn thật cho rằng ta ngu xuẩn vậy sao, nhìn không ra sự kỳ quái trong hành vi của hắn, cho rằng mang mọi chuyển diễn biến theo cách này có thể che chở cho ta? Ta cắn chặt răng lúc này thật muốn túm cổ áo hắn mà rít gào: “Kiếp này rốt cuộc ngươi thành cái hàng thứ cấp gì vậy! Ngươi xem, ngươi đem cuộc sống vốn dĩ có thể tốt đẹp trôi qua cả đời giày xéo thành cái dạng gì?”

Nhưng mà việc đã đến nước này thì coi như đánh cược đầu tiên của ta với thịt tròn Không đã thắng, còn về cược thứ hai…

Thịt tròn Không ngươi không phải là muốn che chở cho ta sao, không phải ngươi sợ hãi nhất là bị ta bỏ lại sao?

Tốt, ta khiến cho ngươi không thể bảo vệ ta, ta càng muốn chết trước mặt ngươi, cho ngươi biết được bản thân đã làm sai! Nếu ngươi sợ hãi bị ta bỏ lại như vậy thì nỗ lực tu tiên đi! Nỗ lực tìm cho được một phách cuối cùng kia của bản thân, dựa vào năng lực của bản thân mà tu tiên, trở thành Sơ Không thần quân, giống như nam tử hán mà đường đường chính chính lên thiên giới tìm ta.

Ta cá là thịt tròn Không có dũng khí cùng năng lực kia.

Trong kính kiếp trước, Sơ Không vẫn cúi đầu nghẹn ngào, có lẽ đối với hắn mà nói ta đã hoàn toàn rời khỏi, hắn cần thời gian để ra khỏi bóng ma tâm lý, ta tin tưởng trong lòng Sơ Không luôn luôn có sự kiên cường. Chỉ có Sơ Không như vậy mới đáng giá là nam tử mà ta thích.

Lộc Mã Thú bên cạnh dùng cái sừng thịt nhẹ nhàng cọ hai cái lên đầu Sơ Không, giống như đang an ủi hắn. Ta úp kính kiếp trước xuống nghĩ, chờ sau khi Sơ Không trở về, chúng ta cùng mang Lộc Mã Thú lên trời dùng nó làm thú cưỡi, như thế là thực hiện được lời hứa trước khi đi cứu Sơ Không của ta.

Trong năm ngày tiếp theo ta không chạm vào kính kiếp trước, giống với trước kia, buồn ngủ ngồi ở trước điện Nguyệt Lão mà trông cửa. Trên thiên giới, trận đánh cược xem ta cùng Sơ Không thần có thể ở bên nhau hay không càng ngày càng nóng, chúng tiên thấy Sơ Không thần quân thành người phàm, còn ta nửa sống nửa chết mà cả ngày ngủ ở điện Nguyệt Lão nên sửa cược như ong vỡ tổ, nhận định đôi ta tuyệt đối không thể ở bên nhau.

Nhưng mà Nguyệt Lão lại lẳng lặng lấy từ túi tiền của hắn ra thêm 5 lượng vàng nữa, tổng cộng là mười lượng, toàn bộ đều đặt “chúng ta sẽ ở cùng nhau”. Chúng tiên cho rằng Nguyệt Lão làm vậy chỉ là an ủi ta, mà ta biết, loại thần tiên keo kiệt như Nguyệt Lão nhất định sẽ không lấy tiền tài của bản thân lão ra mà an ủi ta, cuối cùng lão vẫn tin ta…

Hoặc có thể nói, mỗi ngày lão thừa dịp ta không chú ý mà lặng lẽ tiến vào phòng ta nhìn kính kiếp trước, tin tưởng Sơ Không.

Năm ngày trên thiên giới, nhân gian đã qua năm năm, tính ra thịt tròn Không đã được 23 tuổi.

Hôm nay ta vẫn chưa định nhìn kính kiếp trước, ta biết tính nết của bản thân, càng mau chóng muốn nhìn thì càng nghĩ đến những chuyện xấu, không bằng thản nhiên qua ngày, cùng lắm thì kiếp này Sơ Không chết đi, kiếp sau ta lại đi tìm hắn, cùng lắm hắn đã quên ta, ta liền dùng mị lực của bản thân mà làm hắn yêu ta lần nữa.

Chuyện khó nhất trên đời này chính là kiên trì.

Ta ngáp một cái, ở cầu thang trước điện thay đổi tư thế chuẩn bị ngủ, chợt nghe cửa trời ở phía Nam có tiếng chim tước kêu to, là tiếng nghênh đón người mới lên trời làm tiên. Thiên giới từ lúc ta được gà mờ Nguyệt Lão dùng phép hóa thành tiên thì vẻn vẹn đã năm trăm năm không có ai bay lên trời thành tiên.

Đối với thiên giới đây quả thật là việc vui mừng.

Trong lòng ta cũng có suy đoán loáng thoáng, chưa ngồi xuống thì thấy tiếng cười to của Nguyệt Lão: “Ha ha ha! Đến rồi đến rồi! Tiền của ta! Kho vàng nhỏ hãy đợi Nguyệt Lão gia gia đến đây! Tới đón các ngươi đây!”

Nhìn bóng lưng chạy như điên của Nguyệt Lão, ta biết bản thân ta phải vui mừng. Nhưng trong lòng nhảy nhót thì chân lại không thể cất bước, nên làm gì đây. Ta từng cho rằng bản thân có thể thản nhiên khi gặp lại, nhưng tới lúc này ta mới biết tay chân có bao nhiêu luống cuống.

Khi ta còn đang do dự ở đây, chợt thấy ở chân trời có một thân ảnh màu đen cưỡi đám mây cháy đen lắc lư đến điện Nguyệt Lão. Hắn đi rất chậm giống như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, ta không nhịn được mà muốn giúp hắn một tay ổn định đám mây cháy đen kia, nhưng chưa đợi ta ra tay thì hắn đã xui xẻo mà rơi xuống thảm mây ở trước điện, phát ra tiếng “phốc” giống như đang đánh rắm.

Ta chớp mắt nhìn người kia gian khổ thò đầu ra khỏi thảm mây.

Hắn thật chật vật, bị sét đánh sừng tóc, khuôn mặt thật bẩn, quần áo trên thân đã không rõ màu sắc, nhưng không cần nhìn diện mạo ta cũng biết hắn là ai.

“Đại gia ngươi!” Hắn đứng dậy, vỗ vỗ quần áo: “Mắt mù sao? Cũng không biết qua đây giúp ta một chút!”

Không biết vì sao đột nhiên hốc mắt ta đỏ lên: “Sơ Không…” Hắn thật sự kiên cường như trong suy nghĩ của ta, tự mình có thể tìm về một phách kia, nỗ lực tu tiên, trải qua một kiếp bị sét đánh lại hoàn chỉnh đứng trước mặt ta.

Nghe được tiếng gọi này, Sơ Không cũng ngẩn ra, nhăn mày lại, hắn xoa thái dương có chút buồn rầu nói: “Không…Đợi chút, ngươi đừng vội, chờ ta suy nghĩ chút đã, ta phải cân nhắc xem nên dùng ngữ khí thế nào nói chuyện với ngươi. Rất hỗn loạn.”

Bảy kiếp tình duyên, ta đã thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Sơ Không, có lẽ ta còn hỗn loạn hơn cả hắn, nhưng mà có sao đâu, bởi vì người trong trí nhớ của ta đều là hắn, đây là chuyện mà ta muốn ăn mừng nhất.

Nhưng mà…

Ta vươn tay, ngữ khí không tốt nói với hắn: “Mười đồng tiền, vì ngươi mà phải đền cho người khác rồi, ngươi phải bồi thường cho ta.”

Sơ Không chớp mắt nhìn ta một lát, không dám tin nhìn chằm chằm ta, lên án nói: “Ta liều mạng tu thành tiên đi lên gặp ngươi, ngay cả cái lưng quần cũng bị sét đánh không còn! Ngươi lại muốn ta đền cho ngươi mười đồng tiền, ta đào ở đâu ra mười đồng tiền đền cho ngươi!”

“Không có?” Ta nhíu mày, nghiêm túc nói, “Không bồi tiền? Vậy mang người cho ta, lấy thân báo đáp!”

Sơ Không sửng sốt sửng sốt, xoay đầu đi sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói thầm: “Không phải sớm đã cho ngươi sao…”

Trong lòng ta mềm nhũn, nhảy tới, không quan tâm lúc này Sơ Không có bao nhiêu chật vật, cũng không quan tâm trên mặt hắn có bao nhiêu bẩn, ta cắn một ngụm lên môi Sơ Không, sau đó buông ra nói: “Đóng dấu! Sau này ngươi làm cu li cho ta, tiền kiếm được đều cho ta!”

Sơ Không hung hăng ngẩn ngơ, sững sờ nhìn ta một hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này không phải làm như vậy.”

Hắn cúi đầu, cánh môi chạm lên môi ta, cảm xúc ấm áp dần xâm nhập, chậm rãi ướt át. Hắn cẩn thận dạy dỗ ta chuyện này nên làm thế nào, có lẽ về sau còn dạy ta nhiều hơn…Ách, chuyện đứng đắn nga…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui