Hoa Phu là bộ lạc nhỏ trong khu rừng Ngải Phỉ Tư, bởi vì vấn đề lãnh địa nên những tên linh cẩu này thường xuyên đi chèn ép các bộ lạc nhỏ khác, nghiễm nhiên chiếm được ưu thế của bá vương. Năm ngoái, trước khi đông tới, bọn họ đem quân tập kích bộ lạc Phù Văn, chuẩn bị tới mùa xuân năm nay đem quân tiêu diệt đám sói kia, trục xuất bọn họ khỏi Ngải Phỉ Tư.
Nhưng khi nhóm linh cẩu của bộ lạc Hoa Phu tiến tới phía trước bộ lạc Phù Văn, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện ra bọn họ đã trải qua mùa đông giá rét kia, hơn nữa lại chẳng có chút dấu hiệu tàn tạ nào cả, ngược lại còn vô cùng vui vẻ, tinh thần sáng lạn. Lông của cái đám sói đáng ghét này rất mượt mà, so với đám lông xẻ ngang xẻ dọc của bọn họ thì quả là gọn gàng hơn nhiều.
“Chuyện này là sao đây?” Đại dũng sĩ An Đông Ni của bộ lạc Hoa Phu nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải chúng ta đã ngăn cản cuộc đi săn đầu tiên của bọn họ sao?”
“Đại ca, để ta đi coi trước.” Người có kinh nghiệm trinh sát nhất trong đội hóa thú, cẩn thận lẻn vào phạm vi bộ lạc Phù Văn tìm hiểu tin tức.
Không tới một khắc, gã linh cẩu kia đã trở lại, trong mắt lóe ra lo lắng, lập tức hóa lại hình người. “Đại ca, nghe nói cuộc săn bắn mùa xuân được chuẩn bị sớm, bởi vì đại dũng sĩ Lô Á của bọn họ sắp phải tổ chức hôn lễ, ngay đêm nay.”
“Cái gì?!” Nghe nói tới cái tên Lô Á đẹp trai hơn hắn một chút, cường tráng hơn hắn một chút, có nhân tính hơn hắn một chút lại tìm được bạn đời, trong lòng An Đông Ni bỗng dâng lên cảm giác ghen tị khó nói nên lời, giọng nói sắc bén: “Là ai? Là bạn thanh mai trúc mã tên Sắt Phân của hắn? Đáng chết, nhẽ ra lúc đó chúng ta phải mang luôn nàng ta đi mới đúng.”
Mật thám lắc đầu, bộ lông mang màu sắc hỗn tạp dựng lên: “Không phải đâu đại ca à, nghe nói là một mỹ nhân tóc vàng mắt lam, là một món hàng cao cấp từ bộ lạc Tạp Sắt lạc vào bộ lạc này đấy.”
“Tạp Sắt?! Sao có thể, giống cái nơi đó sao có thể để mắt tới Lô Á được!” An Đông Ni từng đi ngang qua bộ lạc Tạp Sắt một lần, hắn sùng bái kính ngưỡng sự phồn vinh và hùng mạnh của nơi đó vô cùng, lập tức giận dữ tới đỏ mặt tía tai: “Không được! Không thể để tên kia lên mặt!”
“Vậy… đại ca, chúng ta nên làm thế nào?”
Người khởi xướng câu nói này chính là Bỉ Lạc, rõ ràng những tên linh cẩu khác cũng không muốn bộ lạc Phù Văn có được giống cái cao cấp như vậy, chẳng phải như vậy sẽ khiến đời sau lợi hại hơn sao?
An Đông Ni vuốt qua bộ lông, gương mặt cười tà ác: “Sao thế được? Chúng ta… cướp cô dâu.”
“Cướp cô dâu?”
“Đó không phải là bạn đời của Lô Á, là của ta! Là bạn đời của An Đông Ni này!”
“À à! Đại ca thật sáng suốt.”
“Đại ca, nhất định chúng ta phải cướp được giống cái cao cấp kia!”
Nhóm linh cẩu cùng nhau châu đầu lại, hừng hực khí thể thảo luận cách cướp cô dâu, cơ mà cô dâu mới sắp gặp phải vận mệnh tàn khốc kia lại chẳng có cảm giác gì, hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc của mình, phẩy phẩy tà váy trước gương, thể hiện đủ loại tư thế, làm mãi mà không biết mệt.
Vì bộ áo cưới này, A Lỗ Pháp đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, đại chiến rồng phun tơ để lấy được loại tơ tốt nhất phía Tây đại lục, đâm chết con rắn khổng lồ trong rừng để lấy được loại nhựa cây chất lượng cao, anh dũng chiến đấu với một quang châu xà để lấy được đám vảy phát sáng, trèo lên núi tuyết bắt đại bàng tuyết lấy lông. Trải qua từng trận huyết chiến kinh khủng đáng lưu danh sử sách, rốt cuộc vị đại nhân nhà chúng ta cũng may xong chiếc áo cưới xinh đẹp nhuốm đầy huyết lệ lịch sử.
(Quang châu xà: rắn phát sáng)
Già trẻ gái trai trong bộ lạc Phù Văn không hề biết tới thứ trang phục này, vì thế, lần đầu tiên thấy nó hiện thế, toàn quản trường không có lấy nửa sinh vật nào đủ sức đứng thẳng. Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được, áo cưới… là trang bị của kẻ mạnh, là đại biểu cho sự tồn tại của sức mạnh tuyệt đối, chỉ có đại dũng sĩ tài năng mới xứng đáng có được nó.
Thế cho nên, từ đó về sau, việc may một chiếc áo cưới chính là khảo nghiệm dành cho các vị dũng sĩ ở bộ lạc Phù Văn. Có được một chiếc áo cưới đã trở thành thứ mê lực thần thánh mà mỗi giống đực đều muốn đeo đuổi, khiến cho mỗi giống đực tới tuổi trưởng thành đều rơi mồ hôi, đổ máu và nước mắt để chế ra một bộ áo cưới hoa lệ mang sức sát thương ngang bằng với một thánh khí.
Áo cưới dũng sĩ của bộ lạc Phù Văn khiến cho kẻ thù vừa nghe tin đã sợ mất mật, đến những lục địa khác cũng phải tán dương câu chuyện truyền kì… mặc áo cưới? Các dũng sĩ: đứng trên đỉnh núi của những kẻ hùng mạnh, bầu trời xanh nhuốm màu máu, đấng vương giả kia giương vật trắng xóa duy nhất tồn tại chung quanh mình lên, tựa như thần tiên hạ phàm.
Đương nhiên đây là chuyện sau này, hiện tại chúng ta sẽ không tường thuật vấn đề đó.
A Lỗ Pháp soi gương, ngắm nghía tới trăm ngàn lần, làm thế nào cũng thấy không đủ, đau lòng ôm mặt thở dài, nhìn vào chiếc gương được mài tới bóng loáng kia, hỏi: “Gương kia ngự ở trên tường, ai là cô dâu đẹp nhất trên thế gian này?”
Ngay sau đó lại hạ giọng thở dài: “Đương nhiên không có ai có thể xinh đẹp hơn A Lỗ Pháp rồi.”
Phù Nhã vừa bước vào cửa đã lên huyết áp ngã trở ra, bên ngoài lập tức trở nên hỗn loạn.
“Không… Phù Nhã!”
“Tù trưởng, đừng như vậy, để bọn ta đưa Phù Nhã tới chỗ dược sư!!!!”
(Dược sư: thầy thuốc, bác sĩ)
“Là ai??? Là tên nào để cho Phù Nhã tới tìm A Lỗ Pháp? Tại sao lại để giống cái làm việc nguy hiểm thế hả?”
“Không có ai đâu tù trưởng! Không có ai đẩy Phù Nhã đi làm cả, chỉ là… nàng không muốn giống đực trong bộ lạc hy sinh nên mới tình nguyện mạo hiểm.”
“Hu hu, Phù Nhã của ta, Phù Nhã đáng thương của ta, rốt cuộc chúng ta giữ A Lỗ Pháp lại là đúng hay sai đây?”
“Hu hu, tù trưởng… cố gắng lên, qua hôm nay là được rồi.”
Một đám giống đực ở bên ngoài ôm nhau khóc rống, A Lỗ Pháp đang mải đắm chìm trong không khí hạnh phúc, làm ngơ với cảnh hỗn loạn bên ngoài, câu trả lời của ‘gương thần’ khiến hắn vô cùng ngượng ngùng, bưng gương mặt tuấn tú, lưng hùm vai gấu xoay một vòng tạo nên lốc xoáy: “Ai nha, xấu hổ quá đi, người ta không thích như vậy đâu.” Hờn dỗi chém một chưởng khiến nửa chiếc gương kia nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Xoay một vòng, A Lỗ Pháp vừa rên một bài quân hành, vừa trang điểm lên gương mặt tuấn tú, cố gắng thể hiện những đường nét quyến rũ nhất.
Đùng… chiếc gương lại nứt nốt nửa còn lại.
A Lỗ Pháp thầm nghĩ: “Cái gương này không chịu nổi dù chỉ một cái gõ nhẹ mà, làm thế nào mà mới chớp mắt đã vỡ tung thế?”
Ngoài cửa truyền tới tiếng la hét: “A Lỗ Pháp, lễ đường được chuẩn bị xong rồi… lúc nào ngươi mới tới đó?”
Nghe nói lễ đường cử hành hôn lễ đã chuẩn bị xong, đôi mắt màu lam xinh đẹp của A Lỗ Pháp sáng bừng lên, hưng phấn quá độ lại cố tỏ vẻ ngượng ngùng: “Người ta biết rồi, đừng giục mà.”
“Vậy… bọn ta chờ ở lễ đường.”
Rất sợ bị người phía sau cánh cửa khiến cho đau mắt, giống đực vừa cố gắng lấy dũng khí gõ cửa lập tức co giò chạy về phía lễ đường. Chính vì vậy, đoàn người chuẩn bị gây ra một trận huyết chiến của An Đông Ni âm thầm lẻn vào bộ lạc Phù Văn với ý đồ cướp cô dâu dễ dàng đột nhập vào trong, vây quanh căn phòng của giống cái cao cấp đến từ bộ lạc Tạp Sắt, người chuẩn bị tiến hành nghi thức trở thành bạn đời của Lô Á.
“Đại ca, màu sắc của căn phòng này tởm quá.”
“Ngươi thì biết cái gì, đây là phong cách của bộ lạc Tạp Sắt.”
“Người của bộ lạc lớn thật khó hiểu.”
Đám linh cẩu vây quanh căn phòng, triển khai tư thế, chỉ chờ một tiếng ra lệnh sẽ lập tức phá cửa cướp người.
A Lỗ Pháp vội vàng trang điểm cẩn thận, chuẩn bị kiểu tóc thật đẹp, đội khăn voan, xong xuôi đâu đấy liền kích động mở cửa bước ra ngoài.
Lúc này An Đông Ni cũng hạ lệnh: “Xông lên!”
A Lỗ Pháp thấy một đám trai tráng xông lại, hắn còn tưởng rằng đây là một phần của nghi thức, trong lòng tràn đầy hưng phấn, phối hợp để bọn họ khiêng tới khiêng lui, chạy qua chạy lại trong bộ lạc.
“Đại ca, quần áo này kỳ thế!”
“Đại ca, giống cái này vừa cao lại vừa lớn nữa!”
“Đại ca, giống cái này nặng quá!”
Câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia, nhưng An Đông Ni đang cướp dâu nên cố gắng không muốn nghi ngờ, lần nào cũng đưa ra lời bác bỏ: “Các ngươi thì biết cái gì, giống cái của bộ lạc Tạp Sắt có thể mang ra so sánh với những bộ lạc khác sao? Đương nhiên giống cái của Tạp Sắt là đặc biệt rồi.”
Đám chó con của chúng ta cuối cùng cũng hiểu được, thì ra đây là sự khác biệt giữa hàng chất lượng cao và hàng bình thường.
A Lỗ Pháp cũng nghe ra một chút manh mối, nghi ngờ hỏi lại: “Các người không phải do Lô Á phái tới sao?!”
“Đại ca, giọng của giống cái này trầm quá.”
Lại thêm một nghi vấn nữa, An Đông Ni trừng mắt liếc hắn một cái, cười xấu xa với giống cái được bao trong lớp vải dệt cao cấp: “Tiểu mỹ nhân, bọn ta là dũng sĩ của bộ lạc Hoa Phu, ngươi cũng đừng có cố gắng chống cự vô ích, ta còn cường tráng hơn so với tên Lô Á kia, theo ta là chuẩn nhất rồi đấy nhá.”
A Lỗ Pháp hút một ngụm khí lạnh, ánh mắt lờ mờ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ đây là cái mà truyền thuyết hay gọi là cướp dâu? Cũng như câu truyện về thành Troy, hai người đàn ông vì tranh đoạt ‘Helen’, người phụ nữ đẹp nhất thế gian nên mới phát động chiến tranh?!”
A Lỗ Pháp rơi vào mộng tưởng về tình yêu của thiếu nữ, không thể tự kiềm chế mà nổi lên tâm tình của một vị thánh mẫu: “Hu hu… Người vừa sinh ra đã mang trong mình dòng máu đoan chính, diện mạo xinh đẹp như ta đây đúng là hồng nhan họa thủy. Dũng sĩ, mong người đừng tổn thương Lô Á, ta sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi.”
“Đại ca, tư tưởng của giống cái này quái dị quá.”
Trong lòng An Đông Ni cũng bắt đầu bất an, hiện tại đã rời khỏi bộ lạc Phù Văn một khoảng xa, hắn vội vàng bảo thủ hạ vạch bao bố ra, vén khăn voan màu bạc lên, nhìn gương mặt thật sự của giống cái mà bọn họ vừa cướp được.
…………………
“Ngao ô*!!!! Mắt của ta!!!!!!”
(Ngao ô: đây là từ tượng thanh chỉ tiếng hú, tiếng chó sủa, sói tru, vượn hú,….=)))))))
“Cha mẹ ơi! Con tới gặp hai người đây!!!!!!!!”
“Hu hu hu! Cha ơi! Cứu mạng!!!!!!!”
“Phụt! Ta nhìn thấy thần thú, người bảo ta…”
“Ta không cần!… ta không muốn……… Ta không muốn………”
A Lỗ Pháp ngây ngốc nhìn đám linh cẩu mù mắt đứng đầy núi, một luồng đấu khí hình thành chung quanh thân thể, váy cưới không cần gió cũng tung bay phấp phới.
Các ngươi không cách nào đền nổi trái tim mỏng manh như giấy của cô dâu này đâu!
Lô Á đứng ở lễ đường, cơ hồ sắp bóp nát chai thánh hồng dược… không lâu nữa, không lâu nữa hắn sẽ phải uống nó để biến thành giống cái.
Nhìn lên pho tượng thần thú trang nghiêm, hai hàng lệ nóng lăn trên gương mặt vị dũng sĩ cường tráng, chung quanh thân thể tỏa ra khí thế bi tráng của các vị liệt sĩ.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, giống đực trong bộ lạc nôn nóng gầm rú.
“Chuyện xấu rồi, không thấy A Lỗ Pháp đâu cả!”
“Nhất định là bị cướp, bọn ta phát hiện dấu chân linh cẩu, bộ lạc Hoa Phu khốn kiếp!”
Khung cảnh trước mắt Lô Á bỗng nhiên bừng sáng.
“Chắc chắn sự việc xảy ra chưa lâu đâu!” Tù trưởng ngưng thần, tay vung lên: “Đi thôi, các dũng sĩ, đi đoạt lại A Lỗ Pháp của chúng ta!”
Sắc mặt của Lô Á xám ngoét.