Mọi người thắc mắc tại sao đại vương nhà chúng ta lại tìm được di chỉ thần thú vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác như vậy?
Việc này thì phải quy công lao cho nhóm binh sĩ tinh nhuệ do thần thú phái tới. Trẻ con bị người ta bắt nạt, phản ứng đầu tiên của chúng là gì? Đương nhiên là trở về nhà tìm cha mẹ tới bắt nạt lại rồi. Cho nên, đại vương phấn hồng nổi giận truy đánh đám quái vật xui xẻo này, cuối cùng trực đảo Hoàng Long, xâm nhập trận địa địch. Quá trình thuận lợi đến nỗi khiến một Hạ Ân tuyệt vọng với thế giới không đáng tin tưởng này liên tục bóp trán, đám người Cách Lực Mỗ cũng không ngừng thôi miên bản thân, Lai Y bị khí thế oai hùng cuồn cuộn (?) của đại vương mê hoặc, ôm tim gào khóc.
(Trực đảo Hoàng Long: ý chỉ xông vào sào huyệt kẻ thù, thẳng tay tiêu diệt kẻ thù. Từ này xuất phát từ “Tống Sử – Nhạc Phi truyện)
Trong lúc nổi giận với cường độ không cách nào hình dung, Thần thú đập tan thần điện hoa lệ, tức giận mà cười: “Ha ha, đã lâu lắm rồi không gặp được kẻ mạo hiểm nào có năng lực tới vậy, đã thế còn tiến vào thần điện? Ta sẽ khiến cho bọn chúng có đi mà không có về, để bọn chúng tiến vào! Ta tự mình đối phó bọn chúng!”
Cứ như vậy, từ đó về sau, mỗi khi gió mưa sấm chớp đầy trời là thần thú lại khóc lóc, than vãn hối hận vì sai lầm để đời này. Cũng do đó hắn liền mê hoặc, nói điên nói đảo với chúng thần, đương nhiên chẳng người nào biết được sự thật đầy đủ từ miệng hắn, bởi vậy, bình thường khi chúng thần gặp mặt đều hỏi ‘Ăn cơm chưa? Có biết sự tình thật sự hay không?’. Chỉ là rất đáng tiếc (=,=) mỗi khi nhắc tới việc này là vị thần thú của chúng ta sẽ phát cuồng mà gào rống như điên, cũng vì vậy mà sự việc này đã đoạt vị trí đầu bảng xếp hạng về mức độ thần bí, thần thú cũng được khen ngợi gần xa về sự thần bí của mình, tính cách này được quảng bá muôn nơi. Cho nên rất lâu sau đó mọi người mới phát hiện ra đã lâu mình không hỏi: “Đã ăn cơm chưa? Bla bla…”, chuyện vui mất đi không ít, nghe ngóng cẩn thận mới biết đệ nhất thần thú thần bí nhất thần giới đã lâu không xuất hiện trước mặt công chúng. Hóa ra vị thần thú kia đã trở thành thần dân trung thành của trạch tộc*, việc này khiến chúng thần không ngừng than thở, đương nhiên đó là chuyện sau này, ở đây không nên nói nhiều, chúng ta sẽ lén nói chuyện sau.
(Trạch tộc cũng như trạch nữ, trạch nam: Chỉ những người yêu thích việc quanh quẩn ở nhà.)
Lại nói, lúc đó thần thú cũng không đoán biết được tương lai, cơn phẫn nộ của hắn cũng như những thần linh khác khiến khí trời thay đổi, mây đen đột ngột bao trùm cả sa mạc, che trời chắn nắng. Các thú nhân trong sa mạc hoảng sợ, giống cái ôm lấy đám con về nhà thu quần áo, mà giống đực thì hóa thú hình rồi nhìn lên bầu trời như sắp sửa nghênh đón đại địch hoặc nghiến răng rít gào… “Trời mưa không nên hoạt động ở bên ngoài.”
Còn đám người tiến vào thần điện đột nhiên bị giam trong màn sương mù dày đặc, lạc mất đồng bạn, bị cô lập.
Hạ Ân tái mặt nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, ít nhất là đã từng quen thuộc. Đó là bộ lạc Tư Lực, lúc đó cha y vẫn là tộc trưởng, mà y vẫn là con trai của tộc trưởng. Cảnh vật trước mắt chính là ký ức của y, suốt đời này y cũng khó quên lấy giây phút ấy, giây phút khiến vận mệnh y biến đổi. Y mấp máy môi nỉ non: “Đây… chẳng lẽ…”
Vốn không cần kiểm chứng, Hạ Ân khẳng định đây chính là tình tiết thường thấy trong các tiểu thuyết huyền huyễn mà người ta thường hay đồn đại… “Tâm ma!”
Hạ Ân bóp trán thật mạnh, tuy rằng y không biết đối thủ là ai, nhưng y thật sự không muốn chửi rủa. Cái loại công kích về mặt tinh thần này vốn là bạn thân của đại vương nhà mình, chỉ cần cảnh giác cao độ là phát hiện ra, vậy mà bọn họ lại muốn dùng thần lực để thử thách hắn về lĩnh vực công kích hệ thần kinh mà hắn am hiểu nhất???
Hạ Ân không đành lòng nhìn tâm ma trước mắt.
Mà hiện tại, trước mặt đại vương nhà chúng ta cũng xuất hiện tâm ma. Tâm ma trước mặt đại vương biến thành chàng trai với cơ bắp rắn chắc đang õng ẹo tạo dáng pose, miệng còn hợp âm: “Cục cưng, chúng ta tới đây.”
Tâm hồn thiếu nữ của đại vương nhà chúng ta bạo phát: “Nhiều lão công quá đi.”
Mặc dù A Lỗ Pháp hận không thể tiến lên bắt lấy một bó to lão công, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở hắn: thiếu nữ rụt rè mới là mấu chốt quyến rũ đàn ông.
Vì thế, A Lỗ Pháp thu hồi đầu gối mới nhấc lên, hơi nghiêng mặt cắn ngón út, một tay kia nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, thân trên hơi nghiêng về phía trước, mông to rắn chắc chổng thẳng ra sau, nội lực bắn ra khiến váy tung bay, cảnh xuân lồ lộ.
Oanh một cái, tiếng động như bom nổ vang lên, ảo ảnh biến mất hầu như chẳng còn, chỉ thấy đám quái vật đã ngã xuống chân bọn họ tự bao giờ. Lai Y vẫn mang đôi mắt si mê ôm cột. Lai Ngang không ngừng (/≧▽≦)/~┴┴, Côn Tháp ngại ngùng gãi gáy, điểu nhân ôm cổ trong trạng thái hít thở không thông, nhóm tử sĩ quỳ rạp trên mặt đất khóc hu hu, Cách Lực Mỗ túm cổ áo không ngừng la “Đại Vương đừng mà”, Hạ Ân bình tĩnh ngồi khoanh chân dưới đất… Còn đại vương nhà chúng ta vẫn đang trưng bày tư thế kinh điển của Marylin Monroe.
Thế giới yên lặng một phút, ngay sau đó, tiếng rít gào rung động màng tai của đại vương mang theo vô số chất lỏng dâng lên.
Máu: “Phốc!!!!!!!!!!!!!!!!!”
(từ tượng thanh chỉ sự phun trào)
A Lỗ Pháp: “Các lão công của người ta đâu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.” Hai gò má cứng ngắc của Hạ Ân giật giật, lẳng lặng nhìn đám thú chết ngắc, sau đó phủi phủi da thú trên người, đứng lên: “Đi thôi, tên đầu sỏ đem đám lão công của ngươi đi ở cách đây không xa đâu.”
Trong cơn cuồng nộ, A Lỗ Pháp nghe vậy liền nhấc váy lên, đôi chân tráng kiện chạy như bay, lưu lại phía sau chút tàn ảnh, biến mất ở phía trước. Hạ Ân tiến lên theo, đám người đổ máu quá nhiều phía sau cũng như đám xác chết dị hình Alien lủi theo phía sau, trong đó có một giống cái phiêu phiêu, ôm tim: “Ôi trời, A Lỗ Pháp của ta đẹp trai quá đi.” Bước chân của Hạ Ân không khỏi loạng choạng.
Lúc này, thần thú uy vũ không cách nào hình dung đang suy sụp ngồi trên ngai vàng trang trọng không cách nào sánh bằng trong thần điện hoa lệ không cách nào miêu tả, trên môi hắn mang theo vết máu, một tay bưng kín lồng ngực đau đớn, trừng mắt nhìn kẻ thù đang vọt vào.
“Là ý của…” Ta đây.
Còn chưa kịp nói xong, thần thú uy vũ không cách nào hình dung đã bị bàn tay hoa lan của A Lỗ Pháp tóm cổ nhấc lên.
“Trả các lão công lại cho người ta!!!!” A Lỗ Pháp nói.
Nhìn sinh vật trước mặt, đôi mắt thần thú như muốn nứt ra, cảm giác sợ hãi không cách nào hình dung khiến tim hắn run rẩy, hắn như giun nhìn thấy gà trống, cóc nhìn thấy rắn, tuyệt vọng giãy dụa: “Hu hu hu… Kim thú! Kim thú! Ta không có bắt đám lão công của ngươi mà, thật sự không có đâu!”
“Có, ngươi có! Lão công! Vừa rồi có rất nhiều lão công!” A Lỗ Pháp cường điệu.
“Hu hu hu… kia chỉ là ảo giác.” Thần thú nói.
“Mặc kệ, người ta muốn lão công, ngươi trả lại ảo giác cho người ta là được rồi!” A Lỗ Pháp ra lệnh.
“Hu hu hu… vô dụng, ảo giác vô dụng với ngươi, cho dù ta miễn cưỡng thi triển cũng sẽ bị phá vỡ, ta không chịu nổi bị phản phệ nhiều lần đâu. Hu hu hu.”
“Ngậm miệng, không được khóc! Chẳng phải ngươi là thần thú sao, cả mấy cái nhỏ này cũng không làm được hả!”
Chính lúc A Lỗ Pháp bóp cổ thần thú đang hoảng loạn, một tiếng quát khẽ ngăn hắn lại.
“A Lỗ Pháp, dừng tay trước đã.”
Nghe tiếng quát bảo ngừng lại này, hai tay A Lỗ Pháp buông lỏng, thần thú lập tức ngã trên mặt đất thở hồng hộc, nhìn tên đáng sợ đội lốt kim thú thiếu chút nữa giết thần thú đang lấy hai tay giấu mặt, thân hình vẹo sang một góc vô cùng quỷ dị, khóc sướt mướt chạy về phía ngân thú.
Sẽ chết sao? Nhất định sẽ chết.
Thần thú nghĩ rằng: kiểu gì thì tên ngân thú này cũng bị tên kim thú đè nát xương.
Nhưng sự thật lại khác xa suy nghĩ của hắn, ngay thời điểm kim thú sắp dùng tư thế điềm đạm đáng yêu hung mãnh nhào về phía ngân thú, chỉ thấy ngân thú vì lí do nào đó mà từ từ nâng cánh tay không đủ cường tráng lên, sau đó cứ dùng tư thế đó ngăn thế tiến công dạt dào của kim thú, miệng cũng nhẹ nhàng thốt một câu: “Ngươi muốn tuyệt giao?”
Một câu này tựa như thần chú chứa đầy ma lực, vừa dứt lời, kim thú đột nhiên ngừng lại, thân thể lại lần nữa triển khai thế thẹn thùng cần kỹ thuật cao mà ngã ngồi trên mặt đất, đôi chân tráng kiện vắt chéo, cắn khăn tay, khuôn mặt tuấn tú nâng lên một góc 45 độ, vẻ mặt u oán, nước mắt như mưa đậu trên cành hoa lê: “Hạ Ân khuê mật, ngươi lạnh lùng vô tình quá đi, tại sao lại lấy việc tuyệt giao ra uy hiếp người ta chứ~ Xấu xa, xấu xa, ngươi xấu xa quá đi. Trái tim thiếu nữ thuần khiết tựa thủy tinh của người ta tan nát rồi.”
Hạ Ân lười quan tâm trái tim thiếu nữ bằng thủy tinh của A Lỗ Pháp vỡ ra sao, y nheo mắt quan sát thần thú, biểu hiện nghiêm túc: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở bên trong di chỉ thần thú? Tốt nhất là ngươi khai thật ra, nếu không… Ta sẽ không ngăn tên đại vương muốn lão công đến phát điên này lại nữa.”
Đôi mắt A Lỗ Pháp sáng lấp lánh, lập tức quay vẻ mặt cơ khát về phía thần thú.
Thần điện hoa lệ nhưng ảm đạm lập tức bị ánh mắt này chiếu sáng rực rỡ, thần thú co rúm trên ngai vàng, khóc hu hu… ngân thú có thể khống chế kim thú thật đáng sợ.
“Ta… ta chính là chủ nhân của di tích này.” Các ngươi là cướp, là kẻ xâm nhập, là thổ phỉ.
Hắn nói ngầm cái gì, Hạ Ân nghe được, tùy ý phất tay, hung tợn mắng: “Mẹ nó chứ! Cái di tích này đúng là vô dụng, vậy mà dám nói sẽ thực hiện ba nguyện vọng? Nói xằng! Các ngươi nghe được tin quảng cáo vớ vẩn này ở đâu hả? Nói cho các ngươi biết, không được tin mấy cái quảng cáo trên kênh mua sắm TV hay radio.”
Bởi vì Lai Ngang còn đang “moa ha ha ha”, Lai Y lại không chịu được lời nghi ngờ của Hạ Ân nên phẫn nộ cãi lại: “Không phải, di tích thần thú là truyền thuyết lâu đời, mỗi người già trong bộ lạc đều biết cả.”
Côn Tháp tận lực ủng hộ người trong lòng: “Đúng đúng, chúng ta được nghe kể từ nhỏ tới lớn, là một thú nhân tới từ sa mạc kể lại mà, là thật đấy.”
Điểu nhân cao giọng nói: “Là lời đồn bậy bạ?”
Hạ Ân khoanh tay trước ngực, cơ hồ đã tin đây là chân tướng.
Cách Lực Mỗ giấu mặt khóc rống lên: “Hu hu hu, không muốn đâu, người ta không muốn trở thành chồng của đại vương đâu.”
“Cách Lực Mỗ đại nhân đừng ưu thương.”
“Cách Lực Mỗ đại nhân, ngài hãy nén bi thương thành sức mạnh!”
“Thật ra đại vương cũng không tồi.”
“Đúng rồi, ít nhất còn có trái tim thiếu nữ thuần khiết tựa thủy tinh.”
“…….Uhm, còn vô cùng rụt rè.”
Nhóm tử sĩ đua nhau an ủi, hoặc khuyên, hoặc lừa dối, mong rằng Cách Lực Mỗ đại nhân có thể nhận lời, giải quyết nguy cơ cho tất cả dũng sĩ trong bộ lạc, hiến thân cho đại vương. Tuy nhiên, Cách Lực Mỗ nghe xong lại khóc càng thương tâm.
“Không được!!!!!!!!!!” A Lỗ Pháp thét chói tai, nhảy dựng lên, hung hăng trừng mắt khiến đám thú nhân lùi lại thành một đám. “Không được! Sao ngươi có thể làm như vậy chứ! Sau khi người ta đã chạy rất nhiều ngày không ngủ để dưỡng sắc, sau khi người ta đã mạo hiểm để làn da yêu kiều này bước vào sa mạc, sau khi người ta đã trải qua nhiều ngày bị bão cát vây quanh, vậy mà ngươi dám nói không làm được? Không! Người ta không chấp nhận, người ta muốn trở thành giống cái xinh đẹp! Ngươi phải biến người ta trở thành như vậy! Ngươi phải biến! Ngươi phải biến biến biến!!!”
Đối mặt với lời chất vấn đó, thần thú thu mình nép vào ngai vàng nhỏ hẹp, lạnh run: “Hu hu… kim thú, ta… ta thật sự là thần thú mà.”
“Thật sự?” Hạ Ân nhíu mày nhìn thần thú co ro không đáng tin kia: “Nếu ta yêu cầu ngươi giải trừ chỗ thánh hồng dược còn lưu lại trên cơ thể.”
Thần thú gật đầu: “Quá dễ.”
Hai tròng mắt Hạ Ân sáng lóa.
Thần trí Lai Ngang đột nhiên minh mẫn trở lại: “Ta muốn trở thành ngân thú.”
Thần thú gật đầu: “Việc này còn dễ dàng hơn biến ngươi trở lại bình thường.”
Lai Ngang: “(/≧▽≦)/~┴┴ oa ha ha, cha mẹ ơi, con thành công rồi.”
Sắc mặt A Lỗ Pháp ửng hồng, áp chế hưng phấn muốn nhảy cẫng lên: “Vậy… người ta muốn biến thành giống cái xinh đẹp mảnh mai.”
Thần thú trưng vẻ mặt ‘nghĩ mà sợ’: “Không… không được.”
“Vì sao!!!!!!!!!!”
Nếu Hạ Ân không ngăn lại, chắc chắn A Lỗ Pháp sẽ xông lên giết thần thú.
“Hu… kim thú, ngươi đừng khiến người ta khó xử.”
Nghe thấy thần thú dùng đến cả ngôn từ của giống cái, Hạ Ân biết việc của A Lỗ Pháp không còn cách nào khác nên càng thêm hoang mang: “Tại sao? Chẳng lẽ kim thú khác thường?”
“Không phải nha!” Thần thú giấu mặt khóc rống: “Những kẻ khác có thể, nhưng kim thú trước mắt là kim thú +10086, là cấp siêu việt rồi, người ta chẳng còn cách nào khác đâu.”
A Lỗ Pháp nước mắt đầy mặt, không dám tin những gì vừa nghe, giậm chân khiến thần điện rung chuyển: “Không không không không không! Ngươi gạt người, người ta không tin!”
“Là thật là thật là thật, nếu ngươi không phải kim thú +10086 thì người ta sợ ngươi sao?”
“Không thể nào, nếu không thì ngươi hoán đổi linh hồn của người ta với Hạ Ân khuê mật đi. Người ta thích làm giống cái, hắn thích làm giống đực.”
Khóe mắt Hạ Ân giật giật một cái, y muốn nói y cũng là giống đực.
Thần thú vẫn lắc đầu: “Không thể như vậy… kim thú +10086, linh hồn của ngươi có cường độ cao, cho dù ngươi muốn đổi cũng khiến thân thể kim thú chịu không nổi rồi bị tán phá.”
“Không!!!!!Người ta từng là mỹ nhân đấy! Tại sao lại không được?”
“Hu, chẳng phải ngươi đã từng chết một lần? Hu hu, chỉ có thân thể kim thú bất bại này mới có thể chứa đựng linh hồn ngươi, cũng tương tự, linh hồn ngân thú không thể chi phối thân thể này cũng sẽ bị hòa tan, cho nên các ngươi không thể đổi linh hồn.”
“Gió lớn quá, ta chẳng nghe thấy gì cả.” Cách Lực Mỗ cùng chúng tử sĩ che tai, không dám tưởng tượng tới tương lai khủng bố sau này.
“Không!!!!!!!!!!!!” A Lỗ Pháp nâng hai tay che tai, trốn tránh hiện thực: “Sẽ không như vậy, người ta muốn trở nên xinh đẹp, người ta muốn làm mỹ nhân, người ta muốn lập gia đình~!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Ngày hôm đó, A Lỗ Pháp đánh về phía thần thú. Ngày hôm đó, thần thú bị đánh một trận sưng người, đồng thời hoàn thành nguyện vọng cho hai người. Ngày hôm đó, thần thú làm trái lương tâm mà nói dối như cuội: “Tin tưởng ta di, chỉ cần ngươi gặp được giống đực mạnh mẽ 10086×10086 thì linh hồn của ngươi sẽ suy yếu, đến lúc đó ngươi có thể biến thành giống cái.”
Rất nhiều năm về sau, A Lỗ Pháp vì tìm kiếm chân mệnh thiên tử mà thu phục tứ phương, trở thành người đứng đầu đại lục, thú vương toàn đất liền, nhưng hắn vẫn không kiếm được 0.00001 chân mệnh thiên tử.
Tuy nhiên, A Lỗ Pháp không hề nản lòng, hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, hắn biết đến bây giờ vẫn chưa kiếm được chân mệnh thiên tử là do tư tưởng của đám giống đực, bọn họ trông mặt bắt hình dong nên không thấy được trái tim thiếu nữ thuần khiết bằng thủy tinh của hắn, cũng bởi vậy nên mới xem nhẹ mỹ nhân như hắn. Cho nên, hắn quyết định giáo dục thiếu nhi, sửa lại sự thật: Đại vương xinh đẹp mới là chân lý, quyết định khiến cho tư tưởng thẩm mỹ mới thấm nhuần vào bọn trẻ từ khi còn nhỏ.
Rất nhiều, rất nhiều năm sau, rốt cuộc các tiểu bằng hữu cũng cho rằng đại vương là mỹ nhân, hơn nữa đó lại là chân lý tân tiến nhất. Truyền nhân các dũng sĩ kể lại, không lâu về sau, tỉ lệ sinh nở của thú nhân mỗi ngày một thấp.
Rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm về sau, khi Hạ Ân đã trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử, người không thể thiếu của đại lục. Một ngày nọ, y thu được rất nhiều lời kể lể khóc lóc của giống đực: “Hu hu hu, Hạ Ân ca ca cứu mạng. Đại vương cho xuất bản cuốn sách giáo khoa rất kỳ quái. Hu hu hu, trẻ con Ngõa gia chúng ta nói chỉ muốn kết hôn với mấy đứa trẻ con giống đực cường tráng của tộc gấu, không muốn tìm giống cái để sinh con. Hu hu, Ngõa gia sẽ… Ngõa gia sẽ tuyệt hậu mất… bla bla bla…..”
Hạ Ân nghiến răng nghiến lợi: “A……….. Lỗ……. Pháp……..!!!!!!!!!!!!!! Ngươi dám giấu ta làm chuyện này!!!!!!!!!!!!!!”
“Hu hu hu, người ta chỉ muốn tìm chân mệnh thiên tử thôi mà.”
“Được! Ta cho ngươi.”
Ngày đó, đại vương đạt được chân mệnh thiên tử đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Nhưng là….
“Người ta thích giống đực đầy cơ bắp cơ, không thích giống cái đâu.”
“(╯#- 皿 -)╯┴—┴”
Tác giả có lời muốn nói: The End…. con gái của ta tỉnh lại giữa đêm tìm gối ôm, ta bắt buộc phải đi đây.