Nhất Thống Thiên Hạ

Mắt thấy giống đực cường tráng cao lớn trước mắt khóc thương tâm như vậy, trong lòng Hạ Ân dâng lên trăm ngàn mối cảm xúc ngổn ngang. Y vốn không phải người ôn hòa biết quan tâm tới người khác, kẻ nào khóc đến mù mắt cũng chẳng liên can gì tới y, nhưng không thể không quan tâm đến đôi mắt của mình được, y vẫn chưa muốn mù. Cơ mà hiện tại nên quay đầu rời khỏi sao? Ý tưởng này ngon lành đây, nhưng không được thực tế cho lắm. Bên ngoài có rất nhiều binh lính của bộ lạc Tạp Sắt.

Vì vậy, Hạ Ân nhìn chung quanh một lượt, rốt cuộc vẫn kéo chiếc còng đang kêu ‘leng keng’ đi tới, nhấc làn váy dày đến kinh khủng kia lên lau mạnh trên mặt người nọ: “Đừng khóc, không thấy mọi người đều chết ngất rồi hay sao? Ngươi khóc cho ai xem.”

A Lỗ Pháp ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn tú kia, nhìn bạn giống đực xinh đẹp vô cùng này, ánh mắt màu lam tràn ngập hơi nước: “Ngươi không phải người sao?”

Trên đầu Hạ Ân treo đầy hắc tuyến, gân xanh trên thái dương nổi lên chi chít: “Là giống đực thì đừng có hở chút là khóc lóc!”

“Đáng ghét! Ngươi căn bản không hiểu nỗi buồn khổ của người ta, rõ ràng trái tim người ta bằng thủy tinh mong manh dễ vỡ như vậy, vì sao… vì sao vận mệnh lại tàn khốc như thế này chứ, cứ một lần lại một lần khiến người ta tan nát cõi lòng. Nếu bộ dạng của người ta được như ngươi thì tốt rồi, người ta không muốn làm giống đực, không muốn, không muốn không muốn.”

Dường như muốn tăng mạnh sức cuốn hút của những câu nói này, bạn thú vương giấu mặt sau đôi tay cường tráng, quần áo bao quanh thân hình rắn chắc thả sức vặn vẹo, vương tọa bị A Lỗ Pháp lung lay gần như muốn đổ, hắn đưa mấy ngón tay đặt bên miệng, ra sức rên rỉ.

Ngôn từ phối hợp với cử động tứ chi khiến mấy người vừa cố gắng giãy dụa nâng mí mắt lên lại phun một ngụm máu, dấu hiệu của sự sống gần như biến mất không còn dấu vết.

Hạ Ân quay đầu liếc mắt một cái, đuôi mày nâng cao, nội tâm dâng lên khoái cảm trả được mối thù lâu nay, tuy nhiên… nhân lúc quay đầu, y cũng đưa vào miệng mình một miếng dược thảo an thần dưỡng khí.

“Cho dù ngươi tiếp tục như vậy cũng không thể thay đổi hiện trạng, dù sao ngươi cũng là thú vương, với thực lực như vậy còn lo lắng không thể đạt được mục tiêu hay sao?” Dứt lời, Hạ Ân không để ý tới A Lỗ Pháp đang khóc hu hu, cầm lấy xiềng xích kéo kéo nhưng dây xích sắt vẫn không suy chuyển. Bản thân vô dụng như vậy khiến tự trọng của Hạ Ân bị tổn thương nghiêm trọng, không để ý một đoạn da trên tay đã bị cọ sát tới trầy ra. Y tiếp tục kéo một trận nữa, nhưng dây xích sắt vẫn kiên cố như trước.

A Lỗ Pháp khóc lóc một hồi, đau lòng vơi bớt, cảm thấy lời Hạ Ân nói cũng chẳng vô lý, lúc này không tìm được lão công thì sau này vẫn còn cơ hội. Hiện tại, việc quan trọng nhất là phải tỉnh táo, trước tiên phải “quần” tên Cách Lực Mỗ một trận nên thân, tiếp đến lại bắt nạt hắn thêm một trận nữa, sau đó cẩn thận lập kế hoạch cho tương lai.

Tâm tình vừa chuyển biến tốt đẹp một chút, A Lỗ Pháp thấy bạn giống đực xinh đẹp vừa nãy đang nghiến răng nghiến lợi đánh vật với dây xích sắt. Hắn vươn tay ‘rắc rắc’ vài tiếng, dây xích sắt lập tức bị bẻ gãy, mở ra.

Hạ Ân trố mắt nhìn A Lỗ Pháp, anh chàng với ánh mắt ửng đỏ kia tiện tay ném dây xích sắt vừa bị bẻ thành hai nửa sang một bên, vẻ mặt đau lòng, nâng chiếc váy bị nước mắt cùng đồ trang điểm làm hỏng, than thở.

“Váy này người ta làm rất lâu, nhưng người ta thích nó vô cùng, thật là đáng thương.”

Hạ Ân tin tưởng đại lục này không được mấy giống đực có thể thoải mái phất tay hủy đi dây xích sắt, y dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá thú nhân tóc vàng với vẻ ngoài tuấn lãng kia, không quá tin tưởng, hỏi: “Ngươi là kim thú?”

“Sao?” A Lỗ Pháp ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng nhìn Hạ Ân, lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: “Tuy rằng người ta sinh ra đã đoan trang không cách nào chối bỏ, tránh không được việc người gặp người thích, nhưng ngươi không thể yêu người ta đâu nha, Bạch mã vương tử của người ta phải cường tráng như “Alaudi hoặc Schwarzenegger” nha.”

“Vậy ngươi không bao giờ soi gương hả?” Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Ân cơ hồ muốn phát hỏa, quyết định không dài dòng với người này nữa, lập tức động thủ xé vạt áo phiền phức gắn đầy trân châu kia.

“Y nha! Không được, sàm sỡ…..” A Lỗ Pháp đưa hai tay siết chặt vạt áo, ngoan cố chống lại.

“Câm miệng.” Hạ Ân vừa nói, bàn tay cũng không chậm chễ, bộ váy được làm từ loại vải tốt nhất này bị y kéo hai ba cái đã nát bươm, chỉ thấy bên sườn vai rắn chắc màu mạch nha xuất hiện… thú văn màu vàng.

Hạ Ân nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin… đây là kim thú, là gia tộc thần thú đã biến mất lâu nay, là người có được sức mạnh siêu phàm, gần ngàn năm nay cũng chỉ xuất hiện trong thần thoại. Tương truyền, mỗi khi kim thú xuất hiện sẽ khiến cho toàn bộ đại lục dấy lên một trận biến chuyển trời long đất lở.

Cho tới nay, những thú nhân trong đại lục chỉ nghĩ đây là một truyền thuyết, ngân thú vẫn là sinh vật mạnh mẽ nhất, nhưng khi nhìn thấy kim thú, Hạ Ân không thể không thừa nhận, ngân thú không đủ sức mạnh để chống lại đối thủ cường đại như vậy.

“Ngươi… đến tột cùng ngươi muốn làm gì?” nhiệt huyết phát ra từ thâm tâm khiến Hạ Ân không thể xem nhẹ, lập tức kích động. Y đã gặp được kim thú, là vị anh hùng trong mộng của tất cả thú nhân đó nha.

“Người ta mới là người nên hỏi ngươi muốn làm gì.” Mắt thấy Hạ Ân không thực hiện bước tiếp theo, A Lỗ Pháp vừa thất vọng vừa thở dài một hơi. Mặc dù Hạ Ân không nổi thú tính với một người xinh đẹp như hắn, nhưng từ khi xuyên không tới nay thì đây là lần đầu tiên bị sàm sỡ, vẫn là một kỷ niệm đáng nhớ: “Aizz, quần áo đều bị xé hỏng rồi.”

Hình tượng sụp đổ… là cảm nhận duy nhất của Hạ Ân.

Cái gì kim thú, cái gì mà biến chuyển, thần thoại cái quái gì… Tất cả mọi người nên tìm chết đi là vừa. Y không bao giờ tin tưởng thế giới này nữa.

Dập tắt tia lửa giận cuối cùng trong lòng, Hạ Ân bỏ lại A Lỗ Pháp, đi đến bên cạnh, kéo chiếc váy dài băng bó vết thương.

A Lỗ Pháp cũng chẳng có thiện cảm với bạn giống đực còn xinh đẹp hơn cả mình, nhìn đám người nằm la liệt một đống trên mặt đất, hắn nổi giận đùng đùng kêu ra ngoài: “Người đâu, lôi đám người chết này xuống dưới đi.”

Tiếng bước chân tiến lại gần, lại một trận phun máu như mưa. Cách Lực Mỗ, vị anh hùng ôm chân đại vương nhà ta khi xuất trận không ngừng run rẩy, khóe môi liên tục trào máu tươi, run giọng cầu xin: “Đại vương… người làm ơn thay bộ quần áo kia được không?”

“HỨ!”

Nổi giận đùng đùng đi đổi một bộ quần áo bằng da thú, đội cận vệ ở chung cùng đại vương mấy tháng nay rốt cuộc cũng có thể khôi phục một chút sức lực, đứng lên, lau vệt máu bên khóe miệng, sau đó lập tức dọn dẹp đám người đáng thương lần đầu tiên tiếp xúc với đại vương nhà mình.

An nghỉ đi mọi người…..

Tù trưởng và những người liên can bị tha xuống dưới.

“Cách Lực Mỗ.”

Cách Lực Mỗ vừa định thừa dịp hỗn loạn để đào tẩu, đáng tiếc không trốn khỏi ánh mắt màu lam của đại vương nhà mình, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt tiểu tức phụ (cô dâu nhỏ) đáng thương mà ngoan ngoãn đứng một bên, không ngừng nháy mắt với Hạ Ân…. “Ngươi là lão công của đại vương nha, mau giúp ta một chút.”

Hạ Ân bắt được sóng điện, lông mi chớp chớp. Trước tiên không nhắc tới việc y vốn không biết người này, cho dù có biết cũng không muốn nhúng chân vào vũng nước đục ngàu đấy, vì vậy y lập tức đi về phía cửa. Đáng tiếc, chưa kịp đi vài bước đã bị vệ binh cản lại, đẩy vào trong phòng, khóa cửa.

“….Đây là sao vậy?” Hạ Ân nhăn mày thật chặt.

Cách Lực Mỗ cười lạnh trong lòng: Nói đùa, chẳng lẽ lại dễ dàng buông tha cho người có thể bình tĩnh đưng trước mặt đại vương hay sao? Vì hạnh phúc của toàn bộ giống đực trên đại lục, vị giống đực xinh đẹp anh hùng này cũng nên hiến thân vì tương lai đi.

“Cách Lực Mỗ, ngươi còn nhớ mục đích chủ yếu khi tấn công bộ lạc Tư Lực hay không?” A Lỗ Pháp trầm giọng hỏi, ngồi ngay ngắn trên vương tọa khiến hắn toát ra một thân khí chất, không giận mà uy.

Cách Lực Mỗ co rúm người, hắc hắc cười theo: “Chẳng phải đại vương muốn cướp giống đực của bộ lạc Tư Lực hay sao?”

“Vậy thì… giống đực đâu?” A Lỗ Pháp nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm.

Cách Lực Mỗ run rẩy, kéo Hạ Ân đang không ngừng giãy dụa: “Ủa, không phải đây sao?”

“Ta không cần giống cái!”

“Ta không phải giống cái!”

Đôi mắt màu lam tựa các vị thần đối diện cùng đôi mắt màu bạc đầy yêu mị, tia lửa văng khắp nơi.

Dù sao Cách Lực Mỗ cũng là thủ hạ đã vượt qua muôn ngàn thử thách của đại vương nhà mình, vì ứng phó tình huống ngày hôm nay, hắn đã sớm chuẩn bị bài vở đầy đủ. Thừa dịp bọn họ trừng mắt, hắn quyết định phải nhanh chóng đẩy ngã Hạ Ân, lập tức trói đối phương lại như chiếc bánh trưng, bịt miệng, ném sang một bên. Các Lực Mỗ tỏ vẻ đau thương dưới ánh nhìn đầy nghi ngờ của đại vương nhà mình.

“Đại vương, người đừng chỉ nhìn bề ngoài nhu nhược của anh bạn giống đực này mà nghĩ như vậy, thật ra hắn rất đáng thương.”

“Ồ?” Lòng tốt của A Lỗ Pháp bỗng nhiên sống lại, liếc mắt nhìn chú “sâu” nhỏ bé đang giãy dụa trên mặt đất, hắn cũng hiểu người nọ mang trong mình nhiều chuyện đau thương. Dù sao đây cũng là người đầu tiên dám xé quần áo của hắn, sàm sỡ hắn kể từ khi hắn xuyên không tới đây, kỳ thực hắn rất để ý tới người này.

Biết đại vương nhà mình có “trái tim thủy tinh”, Cách Lực Mỗ cố gắng nhéo đùi mình thật mạnh, hốc mắt ửng đỏ: “Anh bạn thú nhân này tên là Hạ Ân. Phụ thân của hắn chính là đại vương đời trước của bộ lạc Tư Lực, sau lại bị Phi Nhĩ Tín… Ách, chính là kẻ bị đại vương vặt thành hai mảnh khi đại chiến. Năm đó, hắn cướp đoạt vương vị rồi giết chết Hạ Lai, sát hại toàn bộ huynh đệ của Hạ Ân, nhưng hắn ngưỡng mộ vẻ đẹp của Hạ Ân, ép buộc thiếu niên Hạ Ân của chúng ta phải uống thánh hồng dược, muốn biến người ta thành giống cái.”

“Có loại thuốc thần kỳ như vậy sao?” đôi mắt A Lỗ Pháp sáng rực lên.

“Đại vương, loại thuốc đó vô dụng với ngài, sức mạnh của ngài không phải chỉ cần một lọ là có thể phá đi được.” Cách Lực Mỗ vừa nói xong đã ăn ngay một đấm bay ra xa.

“Má nó, khiến người ta hy vọng rồi lại lập tức hủy đi. Đáng ghét!”

Cách Lực Mỗ giãy dụa đứng lên, muốn nói đại vương có tức giận cũng không nên tùy tiện động thủ như giống cái, sức mạnh của hắn không phải dạng khoa tay múa chân đâu nha. Nhưng vì muốn giữ lại cái mạng nhỏ, Cách Lực Mỗ chỉ còn cách nuốt lệ vào trong, xoa mắt trái đã thâm tím, tủi thân nói tiếp: “Hạ Ân cũng là nhân vật anh hùng đó nha, đã rơi vào tình huống đó còn dám chạy trốn, không biết dùng cách gì lại có thể kiềm chế công dụng của thánh hồng dược. Từ khi chạy trốn tới nay, mong muốn trở thành giống đực uy vũ cường tráng của y còn lớn hơn bất luận kẻ nào. Mong ước của y cũng giống như khao khát trở thành giống cái đáng yêu dịu dàng của đại vương vậy. Đại vương đánh bại bộ lạc Tư Lực chính là vừa vặn cứu hắn khỏi hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, chẳng lẽ như vậy còn không đáng giá hay sao?”

Nghe xong, A Lỗ Pháp nhất thời cảm động lây, nhìn về phía Hạ Ân đang cố gắng giãy dụa nhưng vẫn không chạy thoát được: “Một bạn giống đực gầy yếu như vậy lại luôn không chịu thua, luôn khát khao trở nên mạnh mẽ….” A Lỗ Pháp vô cùng đồng cảm với Hạ Ân.

Nhìn đôi mắt màu lam phát ra đồng cảm, Cách Lực Mỗ thở phào một hơi… “Qua cửa.”

A Lỗ Pháp tiến lên, cởi mấy thứ đồ trói buộc người nọ, hừng hực khí thế ôm thân hình còn gầy yếu hơn mình vào ngực, thở dài: “Được rồi, chúng ta đều là người bị số phận trêu ngươi. Yên tâm, từ nay về sau chúng ta sẽ cố gắng giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi sẽ trở thành giống đực mạnh mẽ, ta sẽ tìm được lão công lý tưởng.”

(Lão công: chồng, ông xã)

“….” Hạ Ân không tránh thoát được sức lực kinh người kia, bắt đầu phóng ánh mắt xem thường. Hắn tin tưởng bản thân có thể trở nên mạnh mẽ, nhưng hoàn toàn không tin người này có thể tìm được bạn đời lý tưởng.

Không có bạn giống đực nào bị mù sống trên đại lục này đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui