Nhất Thụ Nhân Sinh

Mùa đông trời rất nhanh tối, chớp mắt một cái đã tới năm sáu giờ chiều, đường nhìn sáng tỏ. Đèn hai bên đường đã lên, thấy được những cánh đồng rộng lớn nằm hoang hoải giữa mùa đông, đợi chờ mùa xuân đến. Vương Thụ Dân len lén nhìn gương mặt nhìn nghiêng vô cùng chuyên tâm lái xe của Tạ Nhất. Ai cũng không lên tiếng. Đường về trôi về phía sau. Không gian câu tịch.

Vương Thụ Dân bỗng dưng trở nên hết sức kiên định. Khoảng cách giữa thành thị và thôn quê so với tưởng tượng cũng không khác xa nhau mấy. Dù chẳng quen phong thổ, nhưng không phải vẫn sống ngày qua ngày đấy sao?

Khác chăng thì chỉ có người. Cố nhân lòng hoài cố hương. Nơi nào người cũ đến nơi đấy quê xưa còn. Khi bạn xuống xe lửa hoặc máy bay, đập vào mắt là nhà xe như nước, chỉ khi như thế mới có được mong mỏi được "quay về", mới có một người khiến lòng quyết tâm gặp lại. Mang một trái tim hoài niệm, đến nơi dẫu chẳng là nhà, cũng sẽ thấy thân quen.

Vương Thụ Dân nhận ra, sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng tìm được nơi dừng chân. Nơi dừng chân ấy lại ở ngay bên cạnh hắn, chưa bao giờ rời xa, khi nào cần đến đều hết lòng chiếu cố. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều bưng tai bịt mắt chẳng phát hiện ra, lỡ làng ngần ấy năm.

Nhớ tới hồi còn học sơ trung, buổi sáng dậy không nổi, chẳng thể kịp ăn điểm tâm, Tạ Nhất luôn chuẩn bị hai cái cà mên một lớn một nhỏ. Cái lớn đựng cơm nóng hổi, cái nhỏ đựng đồ ăn ngon, để hắn đem tới trường. Hắn không chịu học hành, mặt dày cộp pi bài làm của Tạ Nhất. Ban đầu cậu không chịu cho hắn xem, nhưng sau khi thấy hắn vì không làm bài tập mà bị thầy cô trách mắng, liền mềm lòng. Tuy vậy, mỗi lần đưa bài cho hắn coi đều sẽ chừa lại hai bước giải để hắn tự động não. Dần dà đầu heo Vương Thụ Dân cũng có thể hiểu được đại khái môn đại số.

Vốn tưởng chẳng có gì, nhưng khi để ý thì sẽ thấy Tạ Nhất đối với hắn rất tốt.

Tốt đến mức hắn ngồi im lặng ngắm gương mặt nhìn nghiêng của cậu thôi cũng thấy vừa ấm áp vừa buồn khổ. Phức cảm này tràn tới miệng làm hắn muồn cười, tràn tới mắt lại làm hắn muốn khóc.

Hóa ra yêu một người, chính là dằn vặt giữa sướng vui và đau khổ. Không thể từ bỏ, không thể buông tay, chỉ cam lòng cắn răng chịu đựng.

Chạng vạng thì tới được Tây Đường trong truyền thuyết. Thật ra cổ trấn Giang Nam đâu cũng giống nhau, đều là ngõ nhỏ cong cong, tường rêu xanh phủ, suối ngọc rầm rì, hai bờ dương liễu, hương rượu quẩn quanh, ý thơ tràn trề, tâm can lay động.

Dọc đường đi hai bên toàn là nhà nghỉ cũ xưa, hoặc vài hàng quán bày mấy món đồ xinh xinh lưu niệm, con gái cổ trấn phong tình e ấp vừa làm lồng đèn giấy vừa rao hàng từ tốn. Tuy là mùa đông nhưng vẫn có rất đông du khách qua lại trên con hẻm nhỏ chật, phải chen vai thích cánh mà đi, cảnh tượng hệt như người ta đi chuyển kiếp, hai bên là người, dưới chân là sông lạnh.

Sau một lúc dòng người cũng giảm bớt, hai người một trước một sau rảo bộ trên những phiến đá đóng băng. Vương Thụ Dân lần đầu thấy cảm kích cô "bạn gái" của Tạ Nhất vì đã đưa ra ý kiến coi cũng được.

Vì là ngày lễ nên cảnh đêm Tây Đường càng trở nên đặc biệt, thu hút được rất nhiều người ghé thăm. Đi hỏi liên tiếp mấy khách sạn đều nghe câu trả lời là hết phòng. Tạ Nhất nhíu mày, lẽ ra phải đặt phòng trước mới đúng. Sau một hồi hỏi han cũng tìm được một khách sạn nhỏ nằm cuối đường, nhưng lại chỉ còn một phòng trống.

Vương Thụ Dân hết sức là hả hê, không thèm xem phòng đã nhận chìa khóa, tay chân lanh lẹ đến mức khiến người ta phải nghi ngờ hắn là kẻ lừa đảo. Tạ Nhất cũng không phản đối gì, trời đã tối, không thể cứ đi tìm chỗ nào tốt hơn, hơn nữa bình thường đi công tác cũng tùy tiện tìm một khách sạn nào đó, với lại phòng có hai giường, tự ai người nấy ngủ....

Thế nhưng khi chìa khóa tới tay, cửa mở ra, hai người cùng choáng váng.

Tạ Nhất thì choáng váng vì hết hồn thật, còn Vương Thụ Dân thì choáng váng vì vui mừng thật.

Cổ trấn trở thành địa điểm du lịch, kỳ thực đã được khai phá rất tốt, chẳng qua là khách sạn này không nằm trong số đó... Hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn quốc gia, tên khách sạn đã là "Bình Dân" nên những vật dụng cũng bình dân nốt. Tạ Nhất chỉ cái giường hoa cũ kĩ to đùng, quay sang trợn mắt hỏi bà chủ, "Bà chủ, sao... chỉ có một cái giường?"

"Đây chính là điểm đặc sắc của chúng tôi. Nếu cậu thuê khách sạn ở ngoài trấn thì vừa xa vừa đắt. Ở đây giường rất lớn, hai người cũng không to con lắm, ngủ không chật đâu. Bây giờ mà đi chỗ khác sẽ chẳng tìm được phòng nữa, du khách đông quá mà. Hồi trước còn có tới 3 người cùng chen trên một cái giường mà có hề gì."

Tạ Nhất bó tay.

Vương Thụ Dân nhanh nhẹn vào phòng ném hành lý lên giường, thấy Tạ Nhất còn đứng ở cửa liền mau lẹ kéo hành lý của cậu xuống, cười tươi như hoa nở, "Rất tốt rất tốt rất rất tốt! Chúng ta tới đây đi chơi, ngủ cũng chẳng nhiều, mai thì về rồi, có sao đâu nào."

Bà chủ hùa theo, "Đúng đó, cổ trấn có nhiều nơi để ngắm lắm, tuy là khách sạn bình dân nhưng ngủ cũng rất thoải mái. Tối nay định đi đâu chơi nè? Khi nào về thì gọi tôi nhé, tôi chuẩn bị nước nóng cho tắm, à khi đi nhớ mang chìa khóa theo nha."

Nói xong thì bỏ đi.

Tạ Nhất thẫn thờ nhìn cái giường khắc hoa trạm trổ đôi uyên ương, đầu tiên thì trách sao Trung Quốc rộng như vậy mà người ta cứ đổ hết về đây. Sau thì trách Vương Thụ Dân, tất cả đều do hắn mà ra, sao lại đi chọn một nơi như thế chứ... Không đúng, phải là, sao lại tự dưng chạy đây tới tìm cậu gây ra bao nhiêu là phiền phức. Cuối cùng là trách Tưởng Linh Khê và Jason, đúng là một cặp bài trùng, lòng tốt dùng không đúng chỗ, biết nơi này đông đúc thế mà không nhắc cậu đặt phòng trước.

Trách mắng đã đời, thấy Vương Thụ Dân đang hả hê ngồi trên giường nhìn cậu, "Tiểu Tạ, có mệt lắm không? Ngồi xuống nghỉ chút hay là ra ngoài đi dạo?"

Tạ Nhất không muốn nhìn cái giường hoa kia thêm lần nào nữa, cả cửa cũng chẳng bước vào liền xoay người đi thẳng. Vương Thụ Dân vội cầm chìa khóa chạy theo, "Không nghỉ thì không nghỉ. Cậu có đói không? Tìm chỗ nào dùng bữa hay là mua thức ăn ven đường cũng được..."

Sao trước đây không phát hiện mình lắm chuyện như vậy nhỉ?

Đèn dầu rọi trên sông, thuyền tranh lững lờ trôi theo dòng, hàn khí theo đó mà đến. Buổi đêm Tần Hoài dịu dàng tao nhã, phồn hoa lục triều chảy suốt nghìn năm, vừa buồn bã và cô tịch. Chẳng thành trấn nào có thể sánh bằng. Thiếu nữ bên sông lặng lẽ và e lệ, khiến lòng người chìm đắm mênh mang.

Trên đường rất đông du khách, Vương Thụ Dân theo sát phía sau Tạ Nhất, rồi đột ngột túm lấy cánh tay cậu, trời lạnh ngón tay cậu cũng buốt rét theo, chỉ có lòng bàn tay là ấm hơn một chút. Tạ Nhất theo quán tính định giũ ra nhưng Vương Thụ Dân lại siết thật chặt, đường phố nhiều người như vậy, không tiện gây chú ý, đành cau mày quay đi mặc kệ tên mặt dày kia.

Vương Thụ Dân giả ngu, như bao du khách khác mà háo hức ngắm nhìn xung quanh, cười suốt như thằng dở hơi.

Đi một đoạn dừng một chút, thấy gì ngon hay đẹp thì liền ghé lại, mệt thì vào quán ven đường uống một ấm trà, hay ngồi bên sông vừa nghỉ ngơi vừa ngắm người đẹp lướt qua. Lâu lắm rồi Tạ Nhất mới có thể không suy nghĩ gì, chỉ an nhàn tản bộ trên phố, mệt thì nghỉ, đói thì ăn. Thế nhưng lại cứ bị Vương Thụ Dân kéo đi một hồi, hết rẽ trái lại rẽ phải, chẳng phân biệt được phương hướng, lên gò thấp xuống cầu đá, bất tri bất giác người đã vãng, ngay cả ông cụ kéo hồ cầm cũng dọn đồ ra về.

Lần nữa đến bên mé sông, Vương Thụ Dân lấy điện thoại ra xem giờ, đã hơn mười giớ tối, liền hỏi, "Mệt chưa? Muốn về ngủ không?"

Tạ Nhất quả thật đã mệt rồi, nhưng vừa nghe vậy lại nghĩ ngay tới cái giường hãi hùng đó, bỗng nhiên chỉ muốn trì hoãn được phút nào hay phút đó. Nói thật lòng thì cậu chỉ muốn leo lên xe ngủ cho xong, đến sáng liền đi về.

Vương Thụ Dân nhìn mặt Tạ nhất hết xanh rồi đen, bèn ngoảnh đi mà cười trộm. Hắn đang mượn gió bẻ măng nên hiện giờ cảm thấy sung sướng vô cùng.

Cô gái nhỏ ngồi trong cái sạp bán hoa đăng gần đó hỏi, "Chú có muốn thả hoa đăng cầu nguyện không? Rất là linh đó." Cô bé tầm mười hai tuổi, cột tóc đuôi ngựa, hàng đa số đã bán xong, chỉ còn sót lại vài cái. Trên sạp có để một ngọn đèn nhỏ, kế bên là một tấm bảng be bé đề "Về nhà nghỉ đông". Cô bé đã cóng đến mức giọng nói vừa khàn vừa run.

Tạ Nhất nghĩ cô bé này không có mắt nhìn người rồi, thả hoa đăng toàn là đôi tình nhân nhỏ, đằng này lại đi mời hai thằng đàn ông. Cô bé lại nói, "Không đắt đâu, chỉ có năm đồng tám mà thôi." Đôi mắt cô bé to tròn, nhìn chằm chằm vào Tạ Nhất, sự van nài yếu ớt ấy khiến cậu bất giác mềm lòng.

Vương Thụ Dân ngồi xổm xuống nhìn. Những chiếc hoa đăng trôi trên sông chẳng qua chỉ làm bằng giấy thủ công sau đó thêm một ngọn nến nhỏ rồi thả xuống nước, thoáng một cái liền tắt ngúm. Hắn ngắm nhìn một hồi thì hỏi, "Em làm à?"

Cô bé gật đầu, suy nghĩ một chốc lại đáp, "Thỉnh thoảng là bà nội làm."

"Thế bà nội em đâu?"

"Trời lạnh lắm, con bảo bà về trước rồi." Cô bé chớp mắt, "Chú ơi, bán xong cái này là con có thể về nhà rồi. Chú mua đèn thả đi, ước nguyện nào cũng thành thật hết."

Vương Thụ Dân bỏ tiền vào gùi của cô bé, mua hết số hoa đăng còn lại, cô bé liền tốt bụng tặng hai người một hộp diêm.

Hắn như một đứa trẻ kéo Tạ Nhất ra bờ sông, thắp một cái hoa đăng, nhẹ nhàng thả xuống sông. Gió nhẹ, lửa no. Ban đầu chỉ có tiêm đèn là cháy, dần dàn lan ra cả mặt giấy, lửa bùng lên, sau cùng lại tắt ngúm, chìm vào đáy sông.

Tạ Nhất trầm ngâm nhìn từng chiếc hoa đăng cháy rồi lại tàn, không hiểu là đang suy nghĩ gì. Vương Thụ Dân lắc lắc hộp diêm trước mặt cậu, "Thả hoa đăng ước một điều ước không?"

Tạ Nhất cắm hai tay trong túi áo gió, lắc đầu cười đáp, "Tôi không có gì muốn ước."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui