Nhất Thụ Nhân Sinh

Lại nói, Tạ Nhất không phải là cố tình không nghe điện thoại của Vương Thụ Dân. Chuyện ngoài ý muốn cả. Số là di động của cậu đã bất hạnh tử trận.

Năm nay tỉ lệ người mắc bệnh đau dạ dày sắp vượt qua tỉ lệ người nói tiếng phổ thông chứ chả đùa. Là chứng bệnh "quang vinh" của dân trí thức miệt mài đau khổ lao động và học tập chứ chả chơi. Cơ bản thì đám người quang vinh này ngoài đầu óc và cây bút ra thì chẳng động đậy cái gì khác, ngày ba bữa lấy đói làm mệnh đề, khi nào nhớ ra thì mới nhét đại thứ gì vào bụng. Không đau dạ dày cũng uổng.

Chung thì tật xấu này cũng chẳng giết được ai, cũng như đau răng ấy, thỉnh thoảng lại chường ra, thông báo cho người khác biết rằng thì là mà ta vẫn còn tồn tại trên cõi đời này, rồi cảnh cáo ta ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào tới sức khỏe của mi.

Khổ thay Tạ Nhất thuộc dạng vô hiệu với cảnh cáo. Là kẻ dạy mãi không bao giờ sửa. Vì vậy mà bệnh đau dạ dày thành trầm kha luôn.

Trong văn phòng có hẳn hòi một phòng tá dược, nhưng uống thuốc mãi cũng lờn. Cậu vừa cầm cốc nước nóng vừa ôm bụng nằm úp sấp trên bàn, đau bụng không chịu nổi, cái mặt không cần soi gương cũng biết đã trắng bệch như quỷ. Vì vậy, Tạ Nhất lần đầu tiên xin Jason cho về sớm.

Jason lo lắng hỏi han, còn hảo ý bảo tài xế chở cậu về. Nhưng người Hoa có thói những khi đụng phải chuyện như vầy liền lắc đầu cảm ơn rồi từ chối bởi thấy thế phiền phức lắm. Jason cũng không phải kiểu hay để tâm, ai nói sao thì nghe vậy, thuộc dạng ruột để ngoài da, nên khi nghe Tạ Nhất nói thế thì liền nghĩ cậu chỉ khó chịu chút thôi, chẳng có gì đáng lo cả.

Lúc đầu Tạ Nhất đã váng đầu hoa mắt rồi, khi rời phòng làm việc còn thấy tệ hơn. Cho nên, công nhân viên ở dưới sảnh được dịp trợn mắt ngoác mồm khi lần đầu được mục kích cảnh phó tổng phong độ ngời ngời trượt chân té sấp té ngửa té lăn quay cù đèo từ trên tầng cao xuống. Trong 3 giây đồng hồ ai ai cũng hóa đá im bặt.

Điện thoại di động cũng nhân quá trình cậu lộn nhào mà lọt khỏi túi văng xuống đất gãy làm đôi. Khoan, sao trong tình cảnh này lại còn nhớ thương nhắc di động làm gì? Thôi kệ đi. Chính vì nguyên nhân đó mà mỗi khi Vương Thụ Dân gọi đều sẽ nghe thông báo rằng "Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được..."

Khi Tạ Nhất tỉnh lại thì trời đã tối, giật ngón tay mới phát hiện là đang vô nước biển, bốn bề toàn mùi thuốc sát trùng, vài chỗ trên người được băng bó, động đậy một chút liền đau.

Tưởng Linh Khê và Jason đi theo ông bác sĩ trông như phật Di Lặc vào, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tưởng Linh Khê ngồi xuống cạnh giường bệnh, đôi mắt to tròn trong veo lạnh lùng nhìn cậu. Cả Jason cũng có vẻ không vui.

Tạ Nhất cười một cái, "Sao vậy bác sĩ, mặt mày hai người họ làm sao vậy? Tôi mắc bệnh nan y à?"

Ông bác sĩ già đánh vào đầu cậu một cái, "Thằng nhóc này nói bậy gì đó, nhổ nước miếng nói lại đi."

Xem ra cũng mê tín phết.

Dù sao thì bác sĩ vẫn là lớn nhất, vậy nên Tạ Nhất ngoan ngoãn để ông lật qua lật lại kiểm tra, hỏi gì đáp đó. Sau rốt, bác sĩ đẩy gọng kính, mặt nghiêm trọng nói, "Này nhóc, cậu biết cái gì gọi là, nửa đời trước bán mạng kiếm tiền, nửa đời sau bán tiền kiếm mạng không?"

Tạ Nhất gật gù, "Biết."

Bác sĩ nhăn mặt, "Té từ trên lầu xuống? Cậu có biết cậu cao số lắm không? Tôi nói cậu hay, tôi từng thấy một người bốn mươi tuổi té từ trên lầu xuống gãy xương sống, bị liệt nửa người, không thể đi đứng gì được nữa, đã thế còn chẳng thể kiểm soát được tiểu tiện đại tiện. Còn có một cô gái, tuổi tầm tuổi cậu, lúc té thì đập trúng cái ót, chưa kịp vào phòng cấp cứu thì đã theo ông bà luôn..."

Tạ Nhất đen mặt, chẳng biết là ai miệng quạ đen ở đây nữa, nhác thấy bác sĩ đang lái câu chuyện sang lĩnh vực y tế khoa học bèn ngăn lại, "Mai mốt tôi sẽ không mặc kệ bản thân nữa, không coi trọng sức khỏe nữa. Bác sĩ, làm phiền ông quá! Không phải  bây giờ tôi không bị gì hết sao, tay chân còn nguyên..."

Bác sĩ khinh khi lườm cậu một cái, "Cậu vầy mà gọi là không bị sao hết hả? Loét bao tử, loét tá tràng, thêm cả chứng thiếu máu trầm trọng..." Lại chỉ cánh tay gầy như que củi của cậu, "Chẳng bằng đứa con nít. Nhóc, không phải tôi trách mắng gì, nhưng cậu nhìn cánh tay cậu coi, có còn là tay người nữa không."

Tạ Nhất âm thầm rủa, đồ bác sĩ bất lương.

Bác sĩ hả hê luông tuồng mượn giọng điệu thân nhân mà mắng nhiếc dạy bảo cậu cả buổi, sau rốt mới chịu ân xá, "Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, cũng không có gì ngoài ý muốn hết, tay trái trật khớp, vài ba bữa là khỏi, nhớ cẩn thận, khi nào thấy đau thì nói, có thể bị nứt xương cũng nên."

Nghe giọng thì hình như vô cùng hy vọng cậu bị nứt xương.

Bác sĩ dùng lời nói phát tiết bạo lực xong thì thoải mái đi ra. Tạ Nhất thở hắt một hơi, quay đầu lại thấy Tưởng Linh Khê mặt mày vặn vẹo nhìn mình, bèn cười tươi rói gọi một tiếng, "Linh Linh."

Cô nàng bèn hứ một cái.

Tạ Nhất thở dài, ngoảnh sang nói chuyện với Jason, "Ông chủ, tôi xin nghỉ phép vài ngày nhé."

Không đợi Jason trả lời, Tưởng Linh Khê đã nói thay, "Bắt đầu từ mai lệnh cưỡng chế cậu nghỉ ngơi liền có hiệu lực. Lấy hết số ngày nghỉ trong mấy năm qua ra xài hết. Hai tháng. Không hết hai tháng thì đừng có đi làm trở lại."

Jason nhún vai, tỏ ý bản thân không có quyền phát biểu, rành rành một vẻ thê nô.

Tạ Nhất nhíu mày, "Chỉ là bệnh vặt, vừa dễ trị vừa không nguy hiểm, nằm viện hai ngày thêm một ngày nghỉ nữa là được. Bắt tớ nghỉ hai tháng tớ biết làm gì? Với lại không đi làm cậu nuôi tớ nhé?"

Tưởng Linh Khê gật gù, "Không sao, để Jason nuôi cậu, coi như đầu tư cho nhân tài, cho cậu nghỉ hưởng lương luôn."

Tạ Nhất lắc đầu, "Tớ còn hợp đồng cần giải quyết."

Tưởng Linh Khê kiên quyết, "Tớ làm thay cho."

"Nhưng mà còn..."

"Còn cái gì?" Tưởng Linh Khê cười mỉa.

Tạ Nhất suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nuốt lời định nói vào bụng, "Hết rồi."

Jason thở ra, "You told me you were ok." (Cậu bảo tôi là cậu không sao hết.)

"Xin lỗi, tôi cứ tưởng..."

Jason cũng không truy vấn nữa, vỗ vai bạn gái một cái, "I'll talk to the doctor." (Anh sẽ nói chuyện với bác sĩ.)

Anh xoay người bước ra, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tưởng Linh Khê và Tạ Nhất. Cô im lặng một lúc, thu lại vẻ mặt cười âm hiểm khiến người ta nổi da gà, ra chiều nghiêm trọng hỏi, "Cậu không có tiền à?"

Tạ Nhất chớp mắt, không hiểu ý. Cô dựa lưng vào ghế, nhìn xoáy vào cậu, cái nhìn rất sâu, "Cậu có nhà có xe, không vay không nợ, không thiếu cái gì, liều mạng làm việc như vậy là để làm chi?"

Cậu ngẩn ra, cô không để cậu có thời gian suy nghĩ bèn nói tiếp, "Để chứng tỏ mình mạnh mẽ? Nếu chỉ để mạnh mẽ thôi thì có cần phải liều mạng thế không? Cậu nghĩ cậu làm thế thì được gì?"

Chẳng được gì cả!

Cô tàn nhẫn vạch trần, "Cậu chỉ là đang sợ hãi thôi." Đoạn lại đứng dậy bước ra cửa, "Lòng cậu vẫn còn hoang mang sợ hãi lắm. Cậu hoàn toàn không biết bản thân muốn gì. Nhân hai tháng nghỉ phép này mà suy nghĩ cho kỹ đi."

Có đôi khi Tạ Nhất nghĩ, Tưởng Linh Khê và Jason đúng là tuyệt phối. Nếu Jason không thành thật thẳng thắn thì làm sao có thể chịu nổi một Tưởng Linh Khê thông minh sắc sảo, nhìn thấu tâm tư của mọi người?

*

Tạ Nhất quả thực rất cao số, ngoài bị thương ngoài da và trật khớp tay thì không có gì đáng ngại, vô nước biển xong thì bị đá ra khỏi bệnh viện.

Không còn việc để làm, cũng chẳng có nơi để đi, cậu suốt ngày ở lì trong nhà, buồn buồn thì thuê đĩa phim về xem, rảnh rỗi lại suy nghĩ tới điều Tưởng Linh Khê đã hỏi. Di động bị hư cậu cũng chẳng buồn quan tâm mua một cái mới. Nhà có điện thoại bàn, công ty có chuyện quan trọng ắt tự biết cách liên lạc. Còn phần Vương Thụ Dân...

Tạ Nhất nghĩ, xem như để bản thân an tĩnh vài hôm đi.

Miên man tự vấn lòng, giữa lúc đêm khuya người vãng, bốn bề tĩnh mịch, thị giác và thính giác không bị điều gì quấy nhiễu, chỉ trơ lặng một thân, yên ắng ngồi trong góc tối, dễ dàng thấy được chuyện sau trước nhập nhằng. Cậu nghĩ, tôi biết lời đáp kia, nhưng lại chẳng thể giải nghĩa thật tình.

Mãi cho đến khi nhận được một cuộc gọi từ một dãy số lạ.

Đối phương hỏi, "Xin chào, anh là Tạ Nhất phải không?"

"Vâng. Xin hỏi anh là ai?"

"À, cho hỏi anh và ông Tạ Thủ Chuyết có phải là cha con không?"

Tạ Nhất thấy như có nơi nào đó trong đầu nổ bùm một cái. Cái tên đã lãng quên rất mực nhiều năm tùy tiện bị một người lạ khơi ra, bao nhiêu hồi ức tối tăm buồn tủi, như thủy triều dồn nén bỗng ùa lên, dữ dội tràn qua, khiến cậu nhất thời không biết phải nói gì.

Đối phương đợi một lúc không thấy trả lời bèn nói tiếp, "Anh Tạ, cha anh, ông Tạ Thủ Chuyết vài ngày nữa thì hết hạn tù, anh có thể tới đón ông ấy được không?"

Hết hạn... Ra tù?

Tạ Nhất nhíu mày. Người đàn ông kia đã mất tích nhiều năm, cả Giả Quế Phương cũng không biết tăm hơi, đi đâu làm gì, hóa ra là bị bắt giam. Cậu không hỏi Tạ Thủ Chuyết phạm tội gì, án phạt bao nhiêu năm. Tất cả đều không quan trọng. Cậu chỉ hỏi địa chỉ trại giam, thời gian ra tù, và thủ tục cần thiết.

Người duy nhất trên thế gian huyết mạch tương liên với cậu suốt bao nhiêu năm nay ở nơi mà cậu không biết, cũng không hề có chút tin tức nay lại khiến cậu thấy hoang mang mờ mịt. Hốt nhiên nhớ lại cái đêm hè oi nồng, nhớ bọc hành trang đơn côi tủi phận, nhớ âm thanh gãy vụn của nắm đấm cậu nện vào mặt ông.

Lẽ nào như lời Tưởng Linh Khê đã nói, đây là cơ hội mà thượng đế ban cho để cậu có thể quay về những năm tháng cũ xưa mờ mịt ấy, tìm lại mùa hè buồn bã tang thương của thời niên thiếu chao đảo mập mờ...

Gặp được điều bản thân khắc cốt ghi tâm nhưng lại cố tình vùi chôn sâu tận đáy lòng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui