Nhật thực (Eclipse)

Tôi quay mặt đi, hướng mặt về phía cuối vịnh, nơi có những bãi đá lởm chởm ngô cao khỏi mặt nước – trông chẳng khác gì những ngón tay bị mất đốt – mà cố gắng nắm bắt cho hết mọi chuyện. Tôi cảm nhận được bên cạnh mình, Jacob đang chú mục vào gương mặt tôi, chờ đợi tôi lên tiếng.
-Chuyện này cũng xảy ra với em phải không? – Cuối cùng, tôi cất tiếng hỏi, nhưng vẫn trông ra xa – Tiếng sét ái tình ấy.
-Ồ, không – Người bạn nhỏ trả lời rất… hùng hồn – Chỉ có Sam và Jared là “bị” thôi.
-Ừmmm – Tôi chỉ biết “lên tiếng” có thế, và cố tỏ ra vẻ quan tâm một cách chừng mực, xã giao. Và trong tôi, một cảm giác nhẹ nhõm lan toả ra khắp cõi lòng. Cớ sao lại như vậy nhỉ, tôi cố gắng tìm lời giải thích ình. Có lẽ tôi vui vì Jacob không nói huỵch tẹc ra rằng giữa hai chúng tôi đang có một mối liên hệ thần bí giống như những người sói với nhau; rằng mối quan hệ của chúng tôi hiện cũng khó biết nên xếp nó vào kiểu nào. Tôi không còn muốn biết những gì thuộc về lãnh vực tự nhiên nữa, bấy nhiêu thôi đã là đủ lắm rồi.
Jacob cũng thôi trò chuyện, và một cách nhanh chóng, bầu không khí xung quanh hai chúng tôi bỗng trở nên tĩnh mịch một cách đáng ngại. Trực giác trong tôi bắt đầu lên tiếng mách bảo: tôi không muốn nghe, không muốn biết những suy nghĩ của cậu bạn.
-Chuyện của Jared là sao vậy em? – Tôi hỏi để phá tan sự im lặng não nề.
-Không có gì nghẹt thở đâu chị. Suốt một năm trời, ngày nào cô gái ấy cũng ngồi bên cạnh cậu ta, thế mà cậu ta có đoái hoài gì đâu, chẳng thèm nhìn người ta lấy lần thứ hai nữa chứ. Vậy rồi sau khi biến đổi, ai xui nấy khiếu thế nào, cậu chàng lại quyết định quay sang nhòm cô ấy một cái, và thế là không sao rời mắt khỏi được. Kim cũng lãng mạn lắm. Cô nàng say cậu chàng như điếu đổ, còn viết tên họ của cậu ta bên cạnh tên mình trong cuốn sổ nhật ký nữa – Jacob phá ra cười một cách chế nhạo.
Tôi chau mày.
-Jared kể với em như thế à? Lẽ ra cậu ta không nên làm như vậy.
Jacob lập tức bặm môi.
-Đúng ra, em không nên cười mới phải. Nhưng dù sao thì cũng thấy ngồ ngộ.
-Người yêu tri kỷ mà.
Người bạn nhỏ thở dài.
-Kì thực, Jared cũng không cố tình kể với tụi em đâu. Em đã nói với chị về vụ này rồi, chị còn nhớ không?
-Ừ há. Em và các bạn có thể nghe được suy nghĩ của nhau, nhưng chỉ là khi mọi người biến thành sói, đúng không?
-Đúng. Cũng giống như con đỉa của chị vậy đó – Jacob lừ mắt.
-Edward – Tôi chỉnh lại.
-Ờ, ờ. Cũng có lẽ vì đó mà em mới hiểu được tâm trạng của anh Sam. Nếu anh ấy được quyền chọn lựa, chắc chắn anh ấy chẳng đời n ào để lộ cuộc sống riêng tư của mình cho tụi em biết đâu. Bởi vậy, đó là điều mà tụi em, đứa nào cũng ghét – Giọng nói của Jacob chợt khản đặc, chất chứa bao nỗi chua xót, nghẹn ngào – Thật đáng sợ. Không hề có riêng tư, không hề có bí mật. Tất cả mọi điều mà chị lấy làm e thẹn, xấu hổ đều bị phơi bày rành rành ra hết trước mắt mọi người – Cậu bạn rùng mình.
-Nghe thấy ớn quá nhỉ – Tôi thầm thì.
-Nó chỉ có ích chừng nào tụi em cần đến sự phối hợp của nhau thôi – Người thiếu niên giải thích một cách miễn cưỡng – Khi mà hoạ hoằn lắm mới có một con đỉa láng cháng lọt vào lãnh địa của bọn em. Gã Laurent đó vui thật. Mà nếu mà hồi thứ Bảy vừa rồi, bọn Cullen không xớ rớ trên đường truy đuổi của bọn em thì… chà chà! – Jacob rền rĩ – Tụi em đã bắt được ả rồi! – Jacob siết chặt hai bàn tay lại thành hai nắm đấm.
Tôi cảm thấy nao núng. Tôi lo lắng cho Jasper và Emmett có thể bị thương trước Victoria bao nhiêu thì tôi lại phát run cầm cập khi nghĩ đến chuyện Jacob sẽ đối đầu với Victoria bấy nhiêu. Emmett và Jasper thì gần như là bất khả xâm phạm rồi. Nhưng còn Jacob, cậy ấu vẫn còn có một phần người, dòng máu đang chảy trong người cậu ấy vẫn ấm áp.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Đúng, con người. Tôi bỗng mường tượng ra hình ảnh Jacob đang nghênh diện trước Victoria, mái tóc rực rỡ của cô ta bay phần phật quanh gương mặt nham hiểm một cách hiếm có. Jacob ngước mắt lên nhìn tôi, tò mò.
-Mà chẳng phải chị cũng “bị” giống như em sao? Hắn vẫn hay đọc trộm suy nghĩ của chị mà?
-Ồ, không đâu. Edward không thể xâm nhập vào trong não bộ của chị. Mà anh ấy cũng mong  như vậy lắm.
Sắc mặt của Jacob se lại, hằn đầy vẻ khó hiểu.
-Anh ấy không nghe được suy nghĩ của chị – Tôi giải thích, giọng nói có pha chút tự mãn… theo thói quen – Chị là trường hợp ngoại lệ duy nhất của anh ấy. Bọn chị cũng không hiểu vì sao anh ấy lại chịu thua trước chị nữa.
-Lạ nhỉ – Jacob thừa nhận.
-Ừưư – Vẻ tự mãn trong tôi bắt đầu tan biến – Chắc não bộ của chị có cái gì đó trục trặc mà – Jacob lẩm bẩm.
-Cảmmm ơnnn.
Ngay khi tôi vừa thốt ra câu nói đó, cả không gian bỗng rực rỡ, sáng loà; mặt trời vừa đánh tan được đám mây mù, mặt nước bất thần trở nên chói chang; tôi phải nhíu ngay mắt lại. Tất thảy mọi vật xung quanh chúng tôi đều có sự thay đổi lớn – mặt biển đang xám xịt, ảm đạm, trong nháy mắt, đã ngời lên sắc xanh da trời trong trẻo; cây cối đang tiu nghỉu cái màu ôliu thảm hại, chợt hoá ra sống động, mượt mà màu ngọc bích; và những hòn đá đang khoác lên mình màu cầu vồng ngũ sắc kia cũng bắt đầu lấp lánh vẻ kiêu sa.
Phải mất một lúc khá lâu, chúng tôi nheo nheo mắt cho đến khi nhãn cầu có sự điều chỉnh trở lại. Khắp nơi, không có lấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng ì ầm của sóng vỗ, vang vọng đến mọi ngóc ngách của bến cảng bình yên, tiếng lọc cọc của đá xô vào đá mỗi chu kỳ sóng dậy, và những tiếng quang quác gọi nhau của mấy con chim mòng biển đang chao liệng giữa không trung lồng lộng. Thật là một khung cảnh thanh bình đến lạ.
Jacobngồi sát thêmnữa vào tôi, rồi tựa hẳn người vào cánh tay của tôi. Cảm giác ấm áp. Ngồi yên chừng một phút như vậy, tôi bắt đầu cởi chiếc áo đi mưa. Tiệng ậm ừ của kẻ đang ngồi cạnh tôi cũng vang lên khe khẽ, tỏ ý hài lòng, cậu ta áp má lên đầu tôi. Và một cách rõ rệt, tôi cảm nhận được ánh mặt trời đang mơn man trên da thịt mình – dù rằng không toả ra được nhiệt lượng như Jacob nhưng tôi không khỏi vu vơ thầm nghĩ: không biết chừng bao lâu nữa thì mình sẽ bùng cháy lên đây.
Lơ đãng, tôi dang tay ra, nhìn ngắm vết sẹo mà James đã để lại đang phát sáng lấp lánh.
-Chị đang nghĩ gì thế? – Người bạn nhỏ khe khẽ hỏi.
-Mặt trời.
-Ừmmm. Cũng hay.
-Thế còn em đang nghĩ gì vậy? – Tôi hỏi ngược lại.
Người thiếu niên bật cười khúc khích, tuy vẫn giữ thái độ lặng lẽ.
-Em đang nhớ lại cái bộ phim ngốc nghếch mà chị dẫn em đi xem hồi đó. Tay Mike Newton ấy đã phải nôn thốc nôn tháo.
Tôi cũng bật cười, ngạc nhiên là thời gian đã làm thay đổi mọi kí ức. Kỷ niệm đó đã từng là một trong những điều khiến tôi phiền muộn, lúc nào cũng canh cánh bên lòng. Đêm hôm ấy đã có rất nhiều biến cố xảy ra… Vậy mà giờ đây, khi nghĩ về nó, tôi đã có thể bật cười. Đó là buổi tối cuối cùng Jacob và tôi được ở bên nhau, trước khi người bạn nhỏ hay biết được sự thật về dòng máu mình đang mang trong người – kí ức cuối cùng của một con người thực thụ. Hiện thời điều ấy đã trở thành một kỷ niệm nhẹ nhàng, kì khôi thay.
-Em nhớ ngày đó lắm – Jacob khẽ khàng – Ngày đó thật vui vẻ… hồn nhiên biết bao. May cho em là đã được sở hữu một trí nhớ tốt – Cậu bạn thở dài.
Lời nói của Jacob khiến toàn thân tôi cứng đờ, tôi bất thình lình nhớ lại một chuyện, và tất nhiên là cậu bạn của tôi nắm bắt được ngay cái phản ứng đó.
-Có chuyện gì vậy nhỉ?
-Về trí nhớ tốt của em… - Vừa nói, tôi vừa nhích người ra xa khỏi Jacob, hòng có thể nhìn thấy rõ được gương mặt cậu. Trong thời khắc này, gương mặt ấy chỉ hiện hữu độc nhất một vẻ ngơ ngác – Hôm sáng thứ Hai, em đã làm gì vậy? Em đã nghĩ đến điều gì khiến cho Edward buồn – Cái từ buồn này, thật ra, không diễn tả được hoàn toàn chính xác biểu hiện của Edward hôm ấy, nhưng vì tôi muốn có câu trả lời, nên có lẽ tốt nhất là tôi không nên khai mào bằng một câu hỏi mang tính chất chỉ trích.
Jacob tươi tỉnh lên thấy rõ, cậu ta phá ra cười ngặt nghẽo.
-Em chỉ nghĩ về chị thôi. Điều đó làm hắn không vui, có phải không?
-Nghĩ về chị ư? Em đã nghĩ gì về chị vậy?
Jacob lại cười, nhưng lần này, tiếng cười nghe có vẻ não nuột hơn.
-Em chỉ nhớ lại hình ảnh của chị trong cái đêm anh Sam tìm ra chị – Em đã nhìn thấy cảnh ấy qua kí ức của anh Sam, giống như em cũng có mặt ở đó vậy; và điều đó lúc nào cũng làm anh Sam rộn lòng, chị có biết không. Rồi em nhớ lại hình ảnh về chị khi chị lần đầu tiên đặt chân đến nhà em. Em dám cược rằng ngay cả chị cũng không biết lúc đó trông chị khổ sở đến như thế nào đâu, Bella. Rồi em nhớ lại cảnh tượng chị hay vòng tay tự ôm lấy mình, cố gắng để cơ thể của mình không bị sụp đổ ra sao… - Jacob cau mày, lắc đầu – Nhớ lại cái hình ảnh chị đã buồn vời vợi như thế nào, thú thật, em cũng khổ tâm lắm, nhưng đó không phải là lỗi tại em. Vậy nên, em chắc rằng hắn còn khổ sở hơn nữa. Nhưng hắn phải biết được những j hắn đã gây ra chứ.
“Bộp”, tôi đập một cái thật mạnh vào vai của kẻ đang ngồi sát bên cạnh mình. Đau cả tay.
-Jacob Black, em không được làm như thế nữa! Em hứa đi, hứa với chị là em sẽ không làm như vậy nữa.
-Còn lâu. Mấy tháng trời nay, em chẳng hề có gì làm vui cả.
-Làm ơn giúp chị đi, Jake…
-Ôi trời, chị tỉnh lại đi, Bella. Chừng nào mà em mới gặp lại hắn chứ? Chị đừng có lo.
Tôi đứng bật dậy, bước bội, nhưng gần như ngay tức khắc, cậu bạn đã chộp được ngay lấy tay tôi. Tôi ra sức giật tay mình lại.
-Chị sẽ rời khỏi đây, Jacob ạ.
-Đừng, đừng đi vội thế – Cậu phản đối, nắm tay của cậu siết chặt thêm – Em xin lỗi. Thôi… được rồi. Em sẽ không làm như vậy nữa. Em hứa đấy.
Tôi thở dài.
-Cảm ơn Jake.
-Nào, chúng mình về nhà em đi – Jacob nói một cách hào hứng.
-Thật ra thì cũng đã đến lúc chị phải đi rồi. Angela Weber đang trông chị, Alice cũng đang nơm nớp lo lắng cho chị nữa. Chị không muốn để cô bạn ấy phiền lòng về mình quá.
-Nhưng chị chỉ vừa mới đến đây thôi mà!
-Chị biết chứ – Tôi thừa nhận, và ngước mắt lên cao, ôi, mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu tôi rồi. Sao thời gian trôi qua nhanh quá không biết.
Đôi lông mày của Jacob nhíu lại gần nhau, đè nặng lên hai con mắt.
-Không biết đến khi nào em mới lại được gặp chị nữa – Giọng nói của cậu bạn nghe thật bi thiết.
-Khi nào anh ấy đi xa, chị sẽ trở lại đây – Tôi hứa hẹn ngay mà chẳng hề suy nghĩ.
-Đi xa á? – Jacob trố mắt – Đúng là một mỹ từ so với những gì là sự thật. Một lũ kí sinh đáng ghét.
-Nếu em cứ giữ cái lối ăn nói khó chịu như thế, chị sẽ không bao giờ đặt chân trở lại nơi này nữa! – Tôi không ngần ngại đưa ra “yêu sách”, vẫn cố gắng giằng tay ra khỏi tay người thiếu niên. Nhưng cậu ta nhất quyết không buông tay tôi ra.
-Trời, đừng có giận em như thế chứ – Cậu ta kêu lên trong khi miệng thì cười toe toét – Chưa gì đã giãy nảy lên như thế rồi.
-Nếu chị làm hết sức để có thể đến chơi với em, thì em phải suy nghĩ công bình hơn, đồng ý không?
Jacob ngây mặt ra, chờ đợi.
-Em nghe này – Tôi bắt đầu giải thích – Chị không bận tâm xem ai là ma-cà-rồng, ai là người sói. Chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì hết đối với chị. Em là Jacob, anh ấy là Edward, còn chị là Bella. Chỉ là như vậy thôi, không có gì khác cả.
Đôi mắt của Jacob hơi tối lại.
-Nhưng em là người sói – Jacob lên tiếng phản bác một cách miễn cưỡng – Và hắn là ma-cà-rồng – Cậu ta nói thêm, kèm theo một vẻ mặt kinh hãi.
-Còn chị có mệnh Xử Nữ, chuyên dính líu tới những chuyện quỷ quái đây! – Tôi hét váng lên, tức tối.
Jacob nhướng mày lên, cậu ta quan sát sắc mặt của tôi bằng một cặp mắt hiếu kì rồi sau đó nhún vai.
-Nếu thật sự chị nhìn mọi chuyện theo hướng đó…
-Ừ, chị nhìn như thế đấy. Chị vẫn sẽ tiếp tục nhìn như thế.
-Được rồi. Chỉ là Bella và Jacob thôi. Không có Xử Nữ xử niếc gì ở đây hết – Jacob mỉm cười, một nụ cười ấm áp, thân thuộc mà bao lâu nay tôi vẫn hằng nhung nhớ. Và, tôi bất chợt nhận ra rằng mình cũng chẳng khác gì cậu bạn: cái miệng đang cười căng hết cỡ.
-Chị nhớ em nhiều lắm, Jake ạ – Tôi thật thà thú nhận.
-Em cũng vậy – Nụ cười của Jacob sau câu trả lời đó lại rộng thêm ra nữa. Trong đôi mắt của cậu bạn ngập tràn những ánh nhìn hạnh phúc, ngây thơ; bao dấu vết của đắng cay, căm giận đã không còn nữa – Nhiều hơn những gì chị có thể nhận được. Chị sẽ sớm quay lại với em chứ?
-Chị sẽ cố gắng hết sức – Tôi đáp một cách quả quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui