Nhật thực (Eclipse)

Và đôi mắt là nơi cuối cùng tôi gửi hồn mình vào, bởi lẽ tôi biết chắc chắn rằng khi nhìn vào đó, toàn bộ lý trí của tôi sẽ không còn hiện hữu trong đầu tôi nữa. Đôi mắt anh mở rộng, long lanh, ấm áp với gam màu vàng mật ong, dưới hàng mi dày đen nhánh. Cứ mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt ấy, tôi lại cảm nhận được rất rõ rằng trong con người mình đang có sự đổi khác hẳn đi – cơ hồ như toàn bộ các đốt xương trong người tôi bỗng trở nên xốp như bọt biển… cùng một cảm giác hồi hộp khó tả. Cũng phải thôi, vì tôi đã quên mất động thái hô hấp là thế nào rồi. Và lúc này đây, tình trạng ấy đang diễn ra ở nơi tôi.
Đây là gương mặt mà bất cứ một nam người mẫu nào trên thế giới cũng phải ao ước được sở hữu, và sẵn lòng đánh đổi tất cả để có được. Tất nhiên, cái giá duy nhất phải trả và chỉ có một mà thôi, đó chính là linh hồn.
Không. Tôi không tin như vậy. Tôi cảm thấy là tội lỗi cho dẫu chỉ mới nghĩ đến điều đó mà thôi; và tôi cảm thấy vui – như tôi vẫn thường hay có cảm xúc này – khi nhận thức được rằng suy nghĩ của mình mãi mãi là một ẩn số đối với Edward.
Tôi nắm ngay lấy tay anh, muốn nấc lên khi những ngón tay lạnh giá của anh đan vào tay mình. Sự đụng chạm của anh đã thổi vào hồn tôi một nội niềm thanh thản đến tận cùng – nó giống như tôi đang phải chịu đựng một cơn đau, thế rồi bất ngờ cơn đau ấy vụt tan biến đi vậy.
-Anh – Tôi cười ngượng nghịu trước tiếng chào cụt lủn của mình.
Anh đưa nắm tay của chúng tôi lên, quệt nhẹ mu bàn tay của anh lên má tôi.
-Buổi chiều của em thế nào?
-Buồn tẻ lắm.
-Buổi chiều của anh cũng vậy.
Chúng tôi vẫn đan tay nhau, Edward lại dịch chuyển nắm tay của chúng tôi về phía anh. Đôi mắt anh nhắm nghiền khi chiếc mũi mơn nhẹ lên vùng da nơi cổ tay tôi, và rồi vẫn ở tư thế trầm mặc ấy, anh khẽ mỉm cười. Có lần anh đã giải nghĩa như thế là thưởng thức hương thơm của một loại rượu vang chỉ có một không hai trên đời.
Tôi cũng ý thức được rằng đó là mùi máu trong cơ thể mình – với anh, nó ngọt ngào hơn tất cả các mùi máu khác, giống như rượu vang hảo hạng mà đặt bên cạnh nước hay rượu nhạt mùi vậy – khiến anh phải khổ sở vì khát. Nhưng bây giờ thì dường như anh không còn phải tránh né nhiều như hồi đầu nữa. Tôi lờ mờ nhận ra được rằng đằng sau hành động tưởng chừng như có vẻ rất dễ dàng ấy là một nỗ lực phi thường.
Và chính cái nghị lực ấy của anh không lúc nào khiến tôi thôi buồn. Nhưng giờ thì tôi đã có thể tự an ủi mình được rồi, rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ không còn khiến anh phải khổ sở như thế này nữa.
“Thịch, thịch, thịch, thịch…” Tiếng nện chân của ngài cảnh sát trưởng vang vọng đến tai tôi, vẫn là thứ tiếng động quen thuộc biểu hiện cho sự khó chịu của “ngài” đối với vị khách của chúng tôi. Mở bừng mắt, Edward hạ nắm tay của chúng tôi xuống, nhưng vẫn giữ nguyên hiện trạng đan tay với tôi.
-Cháu chào ông, thưa ông Charlie – Lúc nào Edward cũng giữ phép lịch sự theo đúng nghĩa, dù rằng ngài cảnh sát trưởng chẳng bao giờ thấy nên đối xử với anh ngược lại như vậy.
Ngài cảnh sát trưởng làu bàu rồi dừng chân ngay bên cạnh tôi, hai tay khoanh thật chặt trước ngực. “Ngài” vẫn tiếp tục làm tròn nghĩa vụ phụ huynh, ấy là phải “luôn để mắt đến con cái” tối đa như những ngày qua ngài vẫn thường xuyên thực hiện.
-Anh mang đến cho em mấy bộ đơn mới – Edward nói với tôi rồi giơ ra một xấp phong bì làm bằng sợ cây chuối. Không quên để lộ thêm cả một mớ tem đang quấn quanh ngón tay út của anh.
Tất nhiên là tôi không thể tránh khỏi phản ứng kêu than tự nhiên. Không biết có còn trường nào là anh chưa bắt tôi làm đơn nữa không nhỉ? Và làm sao anh lại cứ tiếp tục cất công tìm kiếm mấy ngôi trường kéo dài hạn nộp đơn như thế nhỉ? Chẳng phải là đã quá trễ rồi đấy ư.
         Làm như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, anh mỉm cười; hẳn những suy nghĩ này lộ rõ lắm trên nét mặt của tôi thì phải.
-Vẫn còn kịp hạn nộp đơn vào  mấy trường. Với lại cũng có vài nơi sẵn sàng du di thêm thời hạn nộp đơn.
Tôi hoàn toàn có thể hình dung được động cơ phía sau những cái gọi là “du di” ấy. Thế nào mà chẳng có đôla dính vào.
Edward bật cười trước vẻ mặt khờ khệch có le lói một chút hiểu biết của tôi.
-Mình làm nha em? – Anh đề nghị, rồi dạn dĩ dẫn tôi bước thẳng đến chiếc bàn ăn.
Ngài cảnh sát trưởng hậm hực bước theo sau, dù rằng “ngài” chẳng phàn nàn gì về “lịch làm việc” tối nay của con gái “ngài”. Chẳng là dạo này, hễ cứ thấy mặt tôi là “ngài” lại ra rả cái điệp khúc hối thúc chọn trường mau mau.
Tôi vội vã dọn bàn, trong lúc Edward sắp xếp xấp đơn có bề dày đáng sợ. Khi tôi cầm quyển Đỉnh gió hú đem sang kệ bếp, Edward nhướng một bên mày lên. Tôi biết anh đang suy nghĩ đến chuyện gì, nhưng trước khi anh kịp buông lời, ngài cảnh sát trưởng đã mau mắn lên tiếng trước.
-Mấy cái đơn đó, Edward – Ngài cảnh sát trưởng nói, âm điệu nghe rầu rầu; bấy lâu nay, “ngài” vẫn hằng cố tránh nói chuyện trực tiếp với anh, giờ đã phải mở lời, tất nhiên là “ngài” càng lấy thế làm khó chịu lắm – Bella và tôi nãy giờ đang bàn tính chuyện năm sau.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cậu đã quyết định học trường nào chưa?
Edward ngước mắt nhìn ngài cảnh sát trưởng, nụ cười lại xuất hiện trên môi anh, và giọng nói của anh lại tràn ngập sự thân thiện:
-Thưa ông, cháu đang xem xét lại ạ. Cháu vừa nhận được mấy thư chấp thuận, nên buộc phải cân nhắc.
-Trường nào chấp thuận thế? – Ngài cảnh sát trưởng hỏi tới.
-Dạ thưa ông, Đại học Syracuse… Đại học Harvard… Đại học Dartmouth… Hôm nay thì cháu nhận được thêm lời chấp thuận của Đại học Đông Nam Alaska ạ – Nói đến đây, anh hơi xoay mặt sang phía tôi và nháy mắt. Còn tôi thì cố kềm chế để không phải bật cười.
-Harvard hả? Dartmouth nữa? – Ngài cảnh sát trưởng lầm bầm, không che giấu được nỗi vị nể của mình – E hèm, cũng có hơi… à, thế cũng được. Ờ, cái trường Đại học Đông Nam Alaska gì đấy… cậu thực sự chẳng cần phải cân nhắc đến nó đâu khi mà cậu đã được chấp thuận ở Ivy League. Ý tôi muốn nói là thể nào bố cậu cũng muốn cậu học ở…
-Thưa ông, bố cháu luôn ủng hộ quyết định của cháu ạ. – Edward nhẹ nhàng đáp lời ngài cảnh sát trưởng.
-E hèm.
-Anh đoán đi, Edward? – Tôi lên tiếng, giọng nói không giấu được vẻ tươi vui cùng một chút chòng ghẹo.
-Có chuyện gì vậy, Bella?
Tôi chỉ tay vào chiếc phong bì dày cộp nằm trên kệ bếp.
-Em vừa nhận được lời chấp thuận của Đại học Alaska!
-Chúc mừng em! – Edward cười toe toét – Thật là trùng hợp.
Đôi mắt ngài cảnh sát trưởng lập tức sa sầm xuống, hết nhìn tôi rồi lại nhìn sang Edward.
-Được rồi – “Ngài” lên tiếng sau một phút để cho đôi mắt hoạt động – Bố đi xem mấy trận đấu đây, Bella. Chín giờ ba mươi phút.
… Lại là mệnh lệnh quen thuộc của ngài cảnh sát trưởng mỗi khi để chúng tôi ngồi lại với nhau.
-Ủa, bố? Hồi nãy bố có nói với con về tự do…?
Bố tôi thở dài:
-Ừưư. Biết rồi, mười giờ ba mươi. Buổi tối ở trường học cũng có quy định giờ giấc cụ thể mà.
-Bella không còn bị phạt nữa ư, thưa ông? – Edward hỏi lại. Dù rằng tôi biết tỏng anh thật sự chẳng ngạc nhiên đâu, song vẫn không thể tìm ra được một mảy may dấu hiệu nào cho thấy là anh không bị bất ngờ khi biết chuyện ấy.
-Có điều kiện – Ngài cảnh sát trưởng lầm bầm chỉnh lại – Chuyện ấy thì liên quan gì đến cậu?
Tôi nhăn nhó nhìn bố, nhưng bố không nhìn tôi.
-Dạ, chỉ là cháu rất vui khi biết điều này thôi ạ – Edward nhẹ nhàng giải thích – Alice cũng đang mong có bạn đi mua sắm cùng, và cháu cũng nghĩ là Bella đang rất muốn trông thấy lại những ánh đèn đô thị – Nói đến đây, anh mỉm cười nhìn tôi.
Nhưng ngài cảnh sát trưởng thì gầm gừ qua kẽ răng:
-Còn lâu! – Gương mặt “ngài” trong thời khắc đó bỗng chuyển hẳn sang màu tím.
-Bố! Bố làm sao vậy?
Cố gắng lắm, ngài cảnh sát trưởng mới mở được quai hàm ra:
-Bố không muốn con tới Settle.
-Sao cơ?
-Bố đã nói với con về thông tin trên báo rồi mà… Bây giờ ở Settle, tình trạng giết người xảy ra nhiều ghê lắm, bố muốn con tránh xa cái thành phố đó ra, có được không?
Mắt tôi càng lúc càng mở to theo từng lời nói của ngài cảnh sát trưởng.
-Bố à, con chỉ đi có một lúc thôi chứ đâu có lê la cả ngày ở Settle đ…
-Không, ông nghĩ rất đúng, thưa ông Charlie – Edward vội lên tiếng, ngắt lời tôi – Quả tình cháu cũng không hề nghĩ đến Settle. Thành phố mà cháu nghĩ đến là Portland kia ạ. Vả lại, cháu sẽ không để cho Bella đến Settle đâu. Tất nhiên là không đâu ạ.
Ngỡ ngàng, tôi dán mắt vào anh, nhưng anh đã nhặt tờ báo của ngài cảnh sát trưởng lên và chú mục vào trang nhất của tờ báo.
Có lẽ anh muốn làm dịu cái lò lửa đang ngùn ngụt cháy ở trong lòng của bố tôi thôi, chứ cái ý nghĩ tôi sẽ bị một kẻ tâm thần nào đó rình rập rồi tính mạng gặp nguy hiểm, ngay trong lúc đang ở bên cạnh Alice hay Edward, mới thật khôi hài làm sao.
Và ngài cảnh sát trưởng đã hạ hoả ngay thật. “Ngài” ngó sững vào Edward thêm đúng một tích tắc nữa rồi nhún vai:
-Thế thì được – Rồi “ngài” lừng lững bỏ ra ngoài phòng khách, lúc này, bước chân đã có phần hối hả hơn… có lẽ là “ngài” không muốn bỏ lỡ pha giao bóng đầu tiên.
Tôi đợi cho đến khi chiếc tivi đã được bật lên để bố không thể nghe thấy lời nói của mình, mới bắt đầu cất tiếng hỏi:
-Sao mà…
-Xem nào – Edward đáp lời, trong khi mắt vẫn không rời khỏi tờ giấy. Cuối cùng, anh cũng đẩy tờ đơn sang cho tôi, nhưng đôi mắt vẫn không vơi bớt sự tập trung – Anh nghĩ em có thể viết lại mấy bài luận ra đây. Toàn những câu hỏi giống nhau không thôi.
Hẳn là ngài cảnh sát trưởng vẫn còn đang giỏng đôi tai lên hết cỡ đây. Thở dài, tôi bắt đầu điền các thông tin cũ mèm ra giấy: tên tuổi, địa chỉ, các mối quan hệ… Vài phút sau, tôi ngước mắt lên, Edward đang trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi lại cúi mặt xuống bàn, và đó là lần đầu tiên tôi chú ý thấy tên trường.
Thở phì phì, tôi gạt tờ giấy sang một bên.
-Bella?
-Anh nghiêm túc đi, anh Edward. Trường Dartmouth kia à?
Một cách dịu dàng, anh cầm tờ giấy lên, đặt xuống trở lại trước mặt tôi.
-Anh nghĩ rằng em thích bang New Hampshire – Anh nhẹ nhàng giải thích – Ở đó có đầy đủ các khoá học buổi tối cho anh, những cách rừng rất hơp với những người đam mê đi du khảo. Giới hữu sinh thì vô cùng phong phú – Nói đến đây, anh toét miệng nở một nụ cười ranh mãnh, vì biết chắc rằng tôi không thể nào kháng cự lại được.
Tôi hít vào một hơi thật sâu.
-Anh sẽ để em hoàn trả lại cho anh, nếu điều đó khiến em vui – Anh ra lời hứa hẹn – Nếu em cần, anh sẽ tính lãi luôn.
-Anh làm như em có thể vào được Dartmouth mà chẳng cần phải đút lót một khoản tiền kết xù ấy. À, hay đó là khoản anh cho em nợ? Hay nhà Cullen sắp sửa mở rộng thêm thư viện cho trường? Ôi trời ơi. Sao chúng mình cứ phải bàn đến chuyện này vậy hả anh?
-Em có thể chỉ điền vào tờ giấy thôi, được không, Bella? Đâu có mất mát hay phải chịu đau đớn gì đâu.
Miệng tôi tức thì trễ xuống.
-Anh thì biết gì? Em không tin mình có thể làm được.
Nói xong, tôi đưa tay lấy mấy tờ giấy, tính vò viên chúng lại thật chặt rồi ném vào thùng rác, nhưng không còn thấy giấy tờ nào đâu nữa. Tôi chằm chằm nhìn mặt bàn trống không lấy một lúc, rồi sau đó mới ngước nhìn Edward. Anh không hề có lấy một cử động nào, nhưng rất có khả năng xấp đơn từ kia đang nằm gọn ở trong túi áo khoác của anh lắm.
-Anh đang làm gì thế? – Tôi gặng.
-Anh ký tên em đẹp hơn là em ký. Mấy bài tiểu luận kia thì em đã làm rồi.
-Anh đang nhiệt tình thái quá đấy, anh có biết không – Tôi thì thào, trong cái hy vọng mong manh rằng ngài cảnh sát trưởng đang hoàn toàn để tai để mắt vào trận đấu – Em thật sự không cần phải xin xỏ vào trường nào nữa cả. Trường Alaska đã chấp nhận em rồi. Em cũng có thể tự trang trải được học phí cho học kì đầu tiên. Đây là lý do chính đáng nhất. Không cần phải ném tiền qua cửa sổ như thế, bất kể là tiền của ai.
Gương mặt của kẻ đối diện bất thần quận lại như thể đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn.
-Bella, em…
-Anh đừng có Bella này, Bella nọ để mà năn nỉ em. Em thừa nhận rằng em cần phải làm theo nguyện vọng của bố, nhưng cả anh, cả em đều biết rằng mùa thu tới, em sẽ không nhập học. Em không nên ở gần bất kì một người nào.
Kiến thức của tôi về cuộc sống ma-cà-rồng trong những năm đầu tiên “lột xác” không có được là bao. Nhưng Edward thì không bao giờ đi sâu vào chi tiết – đây không phải là đề tài ưa thích của anh – song, tôi vẫn biết nó chẳng dễ chịu gì. Hình như kiềm chế là một kỹ năng cần phải luyện tập lắm mới thành. Vậy nên bất cứ thứ gì mà khác với chương trình học của trường hàm thụ là điều tôi không muốn bàn đến.
-Nhưng thời gian lúc nào thì vẫn chưa được quyết định – Edward vẫn dịu dàng nhắc tôi – Em vẫn có thể học được một, hai học kì kia mà. Còn nhiều niềm vui khác của con người lắm mà em vẫn chưa trải qua.
-Sau này rồi em sẽ biết tất cả thôi.
-Đó không phải là những điều mà sau này em sẽ biết đâu. Em không có cơ hội thứ hai trở lại làm người, Bella ạ.
Tôi thở dài.
-Lúc nào mà anh chẳng tính toán thời gian hợp lý, Edward. Cứ loanh quanh mãi như thế này thì nguy hiểm quá.
-Chưa có nguy hiểm gì cả – Edward vặc lại.
Tôi hậm hực nhìn anh. Chưa có nguy hiểm gì ư? Thì đúng rồi. Tôi chỉ bị có mỗi một ma-cà-rồng cố chấp đang rình rập mình thôi, bởi lẽ, cô ta muốn trút bỏ tất cả mọi uất hận về cái chết của bạn tình xuống đầu tôi, bằng những đòn tra tấn chậm rãi và mang tính chất giày vò cho hả. Nhưng ai mà thèm lo lắng tới Victoria đâu. À, đúng rồi, còn nhà Volturi nữa chứ – cái gia đình ma-cà-rồng đầy quyền lực cùng với nhóm chiến binh quyền năng của họ – những kẻ luôn luôn muốn trái tim của tôi phải ngừng đập bằng cách này hay cách khác, vì loài người không được phép biết đến sự tồn tại của họ. Đúng rồi. Chẳng có lý do gì để mà kinh hồn bạt vía cả!?!
Alice vẫn thường xuyên sử dụng năng lực đặc biệt của mình, và Edward luôn luôn tin tưởng vào khả năng nhìn thấy trước tương lai – đúng một cách kì lạ – của cô em gái, để mà tính xa tính gần. Thật là mất trí khi cứ ứng xử liều lĩnh theo cái kiểu như vậy.
Nhưng kể ra cũng chẳng sao, tôi đã tháng trong lần biểu quyết ở nhà anh rồi. Ngày tôi thay đổi kiếp sống chỉ sau ngày tôi tốt nghiệp trung học không còn bao xa, chỉ độ vài tuần tính trên đầu ngón tay nữa mà thôi.
Bất giác, tôi chợt nghe bụng mình nôn nao một cách khó chịu khi nhận ra rằng chẳng còn mấy thời gian nữa. Lẽ dĩ nhiên cuộc biến đổi này là hoàn toàn cần thiết – bởi đó là điều tôi hằng mong muốn hơn tất thảy mọi thứ trên thế gian này gộp lại – vả lại, tôi đã ý thức được một cách sâu sắc rằng cuộc sống của gia đình tôi sẽ chẳng vì thế mà có thay đổi gì: tối nào cũng như tối nào, bố tôi, Charlie cũng vẫn sẽ ngồi ngoài phòng khách theo dõi các trận đấu yêu thích của mình. Reneé, mẹ tôi – hiện đang sinh sống ở bang Florida xa xôi ngập tràn ánh nắng – lúc nào cũng chỉ mong tôi hưởng trọn mùa hè trên bãi biển với mẹ cùng vị hôn phu mới của bà. Và Jacob, người không như bố mẹ của tôi, sẽ biết chính xác được điều gì đang diễn ra khi tôi quyết định đến học ở một ngôi trường xa xôi, hẻo lánh. Thậm chí ngay cả khi bố mẹ tôi sẽ chẳng có lấy một mảy may nghi ngờ về nỗi trong suốt một thời gian dài, tôi trì hoãn việc đến thăm hai người với lý do chi phí đi lại đắt đỏ, chương trình học quá nặng – không dám chểnh mảng, hay bị đau ốm; Jacob vẫn sẽ biết được sự thật.
Trong phút chốc, cái ý nghĩ về nỗi sợ hãi của Jacob kia bỗng lấn át tất cả mọi nỗi đau trong tôi.
-Bella – Edward thì thầm tên tôi, gương mặt anh thắt lại khi cảm nhận được nỗi khổ sở đang hiện hữu ở nơi tôi – Em không cần phải vội vã. Anh sẽ không để cho ai làm hại được em. Em hãy cứ sống hồn nhiên, vô ưu vô lo cho đến bao lâu mà em muốn.
-Em muốn nhanh – Tôi thì thào đáp lời anh, mỉm cười một cách yếu ớt, và cố gắng thêm vào một chút hài hước – Em rất nôn nóng muốn trở thành một nhân vật huyền bí.
Đôi quai hàm của Edward lập tức siết chặt lại; rồi một cách bực bội, anh nói qua kẽ răng:
-Em không ý thức được mình đang nói cái gì đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui