Chương 3
Lý Do
Quả cầu lửa khuất dạng sau đám mây mù, thật khó có thể xác định được là nó đã lặn hay chưa. Sau chuyến bay dài – cứ mãi đuổi theo mặt trời về hướng tây nên người ta có cảm giác như mặt trời chẳng hề di chuyển – chẳng còn rõ phương hướng đâu cả ; giống như có thể điều khiển được thời gian vậy. Rồi dần dần, những toà cao ốc đầu tiên xuất hiện, thay thế cho những cánh rừng bạt ngàn xanh um ; lòng tôi bỗng trỗi dậy một cảm giác nao nao khó tả, vậy là chúng tôi sắp về đến nhà rồi.
-Em ít nói quá đấy – Edward lên tiếng nhận xét – Chuyến bay làm cho em bị mệt hả ?
-Dạ không, em không sao cả.
-Em buồn vì phải về sao?
-Em thấy thanh thản hơn là buồn, anh à.
Edward nhướng một bên mày lên, quay sang nhìn tôi. Vậy là tôi hiểu chẳng có cách nào – tôi ghét phải thừa nhận điều này – cũng như vô ích khi đề nghị anh tập trung chú ý đến đường sá.
-Ở một số mặt, mẹ em… nhạy cảm hơn bố em nhiều. Vậy nên lúc nào em cũng phải dè chừng.
Edward bật cười.
-Suy nghĩ của mẹ em thú vị thật. Giống trẻ con, nhưng lại rất sâu sắc. Mẹ em cảm nhận về cuộc sống khác với mọi người.
Sâu sắc. Một nhận xét chính xác về mẹ tôi – nhất là khi mẹ “trổ tài” quan sát. Trong cuộc sống thường ngày của mình, mẹ tỏ rõ là một người yếu đuối, rụt rè đến độ mẹ chẳng dám để tâm gì nhiều đến mọi thứ xung quanh. Ấy vậy mà cuối tuần rồi, tôi có cảm tưởng như chưa lần nào mẹ rời mắt khỏi tôi cả.
Dượng Phil đang trong mùa bận rộn – đội bóng chày của trường trung học, mà dượng đang nhận lãnh vai trò làm huấn luyện viên, đang thi đấu những trận quyết định, vì thế “quý bà” Reneé chỉ ở bên Edward và tôi – một dịp để đôi mắt của “bà” thoả sức thể hiện bản lĩnh. Tiếp theo sau những cái ôm, những tiếng kêu thét đầy vui mừng, là những ánh nhìn của “bà” Reneé. Ban đầu, đôi mắt xanh trong veo của “bà” mở rộng, bối rối, nhưng sau đó đầy ắp sự quan tâm.
Sáng hôm nay, hai mẹ con tôi đi dạo trên biển. Mẹ muốn chỉ cho tôi xem tất cả những cảnh đẹp xung quanh ngôi nhà mới của mẹ và dượng; mẹ vẫn hy vọng (tôi chắc mẩm như thế), rằng vầng dương rực rỡ trên cao sẽ hấp dẫn được tôi, sẽ dẫn đường đưa lối cho tôi rời xa thị trấn Forks. Vả lại, mẹ cũng muốn nói chuyện riêng với cô con gái, gì chứ điều này thì chẳng có gì khó khăn. Edward đã bịa ra một lý do khá hợp lý là phải viết gấp một bài luận, vì lẽ đó, anh sẽ phải giam mình ở trong nhà.
Bất giác, tôi nhớ lại cuộc nói chuyện ấy…
Mẹ và tôi thong thả dạo bước trên vỉa hè, cố gắng đi trong những bóng cọ lác đác đây đó. Mặc dù hãy còn sớm nhưng tiết trời đã khá oi nồng. Không khí mang đầy hơi ẩm, nên chỉ mỗi việc hít vào, thở ra cũng đủ khiến cho hai lá phổi của tôi phải pàm việc cật lực rồi.
-Bella này? – Mẹ tôi lên tiếng, ánh mắt dõi ra xa, qua bên kia bờ cát trắng, nơi những con sóng đang miên man vỗ vào bờ.
-Dạ?
Mẹ thở dài, không đón nhận cái nhìn của tôi.
-Mẹ lo lắm…
-Có chuyện gì vậy mẹ? – Tôi hỏi, nỗi lo lắng ngay tức khắc dâng lên – Con có thể làm gì ẹ không?
-Không phải chuyện của mẹ – Mẹ tôi lắc đầu, nói tiếp – Mẹ lo cho con và… Edward.
Cuối cùng, khi nói đến tên anh, mẹ mới đưa mắt sang nhìn tôi, gương mặt đong đầy những khắc khoải.
-Ồ – Tôi lầm bầm, mắt chuyển hướng sang hai du khách vừa chạy bộ ngang qua chỗ chúng tôi, người họ đầm đìa mồ hôi.
-Hai đứa thân nhau hơn mẹ tưởng – Mẹ tôi tiếp tục nói.
Tôi cau mày, cố gắng tái hiện lại trong đầu những gì đã diễn ra trong hai ngày qua. Đúng rồi, Edward và tôi đã có những cử chỉ rất thân mật với nhau – và mẹ bắt gặp. Không biế “quý bà” Reneé có sắp sửa “lên lớp” tôi về chuyện trách nhiệm này nọ không đây. Nếu có, chắc chắn sẽ không bao giờ nhẹ nhàng như ngài cảnh sát trưởng rồi. “Bà” Reneé chẳng đỏ mặt, lúng túng, hay bối rối gì đâu. Chẳng phải ròng rã suốt mười năm trời, chính tôi đã từng là khán giả trung thành với những bài thuyết giảng của “bà” đó sao.
-Cái cách hai đứa ở bên nhau ấy, mẹ thấy… lạ lắm – Mẹ thì thầm, vầng trán nhíu lại, còn đôi mắt thì đau đáu những âu lo – Cái cách nó nhìn con… lúc nào cũng tỏ ra canh chừng. Cơ hồ như nó sẵn sàng lao ra phía trước để đỡ đạn hay đỡ gì đấy cho con vậy.
Tôi phá ra cười khanh khách, dù rằng vẫn chưa có can đảm nhìn đáp lại mẹ.
-Điều đó không tốt hả mẹ?
-Không phải – “Quý bà” Reneé đăm chiêu suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm những từ ngữ thích hợp để diễn đạt – Chỉ là không giống ai cả. Với con, nó vừa nồng nhiệt cảm xúc… nhưng cũng lại vừa cẩn trọng. Mẹ có cảm giác như mẹ chẳng hiểu gì về mối quan hệ của hai đứa. Hình như có một bí mật nào đó mà mẹ không biết…
-Chắc tại mẹ hay suy nghĩ nhiều quá đó thôi, mẹ à – Tôi vội đáp, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật tự nhiên. Nhưng bụng thì rõ ràng là đang sôi lên. Không rõ “quý bà” Reneé đã trông thấy những gì rồi. Năng lực quan sát của “bà” từ xưa tới nay, theo tôi biết vẫn luôn luôn có thể đâm xuyên qua được những hành động vờ vịt nhằm che đậy sự thực, vẫn chọc thủng được cái vỏ bọc “tối tân” để nhận biết được thực, hư. Trước đây, điều này chẳng phải là chuyện gì to tát. Chưa hề có bí mật nào mà tôi không thể kể với mẹ, cho đến bây giờ.
-Mà không chỉ có nó đâu – Mẹ phát âm rành rọt từng tiếng một – Ước gì con có thể thấy được hình ảnh của mình lúc ở bên nó.
-Mẹ nói vậy là sao?
-Cái cách con vận động ấy, nhất nhất cứ hướng theo nó mà chẳng để ý đến gì khác. Khi nó cử động, dù chỉ một chút thôi, là y như rằng con đổi ngay tư thế theo đúng như vậy. Hệt như là nam châm… hay là lực hấp dẫn. Con chẳng khác gì một cái… vệ tinh, hay là gì đấy đại loại. Mẹ chưa từng thấy điều gì giống như thế.
Nói đến đây, “quý bà” Reneé bặm môi lại và cúi nhìn xuống đất.
-Mẹ đừng nói với con rằng – Tôi nói giọng trêu chọc và cố nở một nụ cười – dạo này mẹ đang đọc truyện trinh thám, mẹ nhé? Hay là truyện khoa học giả tưởng nhỉ?
Gương mặt của “quý bà” thoáng ửng hồng.
-Cái đó thì có liên quan gì đến chuyện này.
-Có quyển nào hay không mẹ?
-Ờ, có một quyển hay lắm… nhưng mà chẳng dính dáng gì tới điều chúng ta đang để cập ở đây cả.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Chúng ta đang nói về con mà.
-Mẹ chuyển qua tiểu thuyết lãng mạn đi, mẹ. Mẹ biết mẹ dễ bị ảnh hưởng đến thế nào mà.
Thế là ngay tắp lự, hai bên khoé môi của “quý bà” chợt nhếch lên:
-Mẹ hay bị “lậm” lắm à?
Trong tíc tắc ấy, tôi không dám lên tiếng trả lời mẹ. Mẹ dễ xuôi theo ý kiến của người khác quá. Đôi khi đây là chuyện tốt, vì không phải lúc nào ý kiến của mẹ cũng đúng, cũng hay. Nhưng lần này, lòng tôi không khỏi day dứt bởi lẽ đã qua mặt mẹ, nói dối mẹ, trong khi sự thật là mẹ đã nhìn nhận đúng.
Mẹ ngước mắt lên, và tôi vội vã kiềm chế cảm xúc của mình.
-Không phải “lậm” đâu mẹ – chỉ vì mẹ là mẹ thôi.
Mẹ tôi vui vẻ phá ra cười khanh khách, và dẫn tôi đi một mạch đến bãi cát trắng phau, phẳng lỳ, trải dài đến tận mặt nước xanh lơ.
-Tất cả những điều này không đủ để kéo con quay lại với người mẹ ngốc nghếch, dễ bị ảnh hưởng này của con hay sao?
Tôi đưa tay lên quệt trán rồi vờ xởi xởi lại mái tóc.
-Con đã quen với cái nóng, cái ẩm rồi – Mẹ “kết tội” tôi.
-Mẹ cũng đã từng gắn bó với những cơn mưa đấy thôi – Tôi tìm cách tránh né.
Mẹ cười, huých khuỷu tay vào tôi, rồi dịu dàng khoác tay tôi, cả hai mẹ con cùng trở lại chỗ chiếc xe của mẹ.
Ngoài những nỗi lo lắng dành cho tôi ra, trông mẹ rất hạnh phúc và mãn nguyện. Mẹ vẫn thường nhìn dượng Phil bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, thiết tha, và như vậy thì tôi cũng khuây khoả được phần nào. Vậy là cuộc sống của mẹ luôn đủ đầy, ấm êm. Có lẽ hiện giờ, mẹ cũng chẳng nhớ tôi nhiều lắm…
Ngón tay lạnh giá của Edward khẽ phết nhẹ lên má tôi. Giật mình, tôi ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt, trở về với thực tại. Anh cuối xuống, đặt nụ hôn lên trán tôi.
-Chúng mình về đến nhà rồi, Công chúa ngủ… gật ạ. Dậy thôi “nàng” ơi.
Chúng tôi đang dừng trước nhà của ngài cảnh sát trưởng. Đèn hàng hiên đã bật, chiếc xe tuần tra của cảnh sát đã đậu từ đời nào ở lối đi dẫn vào nhà. Tôi ngó nghiêng, chiếc màn ở cửa sổ phòng khách được vén quá nửa, đèn trong nhà rọi hắt ra, để lại trên bãi cỏ âm ư một vệt sáng màu vàng.
Tôi thở dài. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngài cảnh sát trưởng đang chờ đợi giây phút được “vồ” lấy tôi đây.
Hẳn Edward cũng có cùng suy nghĩ như thế, bởi lẽ anh nghiêm người lại, đôi mắt trở nên xa xăm khi bước ra ngoài mở cửa xe cho tôi.
-Sao hả anh? – Tôi cất tiếng hỏi Edward.
-Bố em sẽ không làm khó đâu – Anh đoan chắc với tôi, giọng nói không có lấy một chút nào dấu vết của sự bông đùa – Bố đang nhớ em.
Ngay lập tức, đôi mắt tôi sa sầm xuống, trĩu nặng những nghi ngờ. Nếu vậy, thì cớ sao Edward lại phải căng thẳng như đang sắp sẵn khiên, giáp để chuẩn bị ra trận như thế kia?
Hành lý của tôi rất nhỏ, nhưng anh vẫn giành mang vào trong nhà. Ngài cảnh sát trưởng giữ cửa mở cho chúng tôi.
-Mừng con gái của bố trở về! – Ngài cảnh sát trưởng reo vui ầm ĩ, có vẻ rất thật tâm – Jacksonville thế nào hả con?
-Dạ, ẩm lắm bố. Lại còn đầy ruồi nữa.
-Thế mẹ không ý định gửi con vào Đại học Florida hả?
-Dạ có, mẹ con ép dữ lắm. Nhưng con đã một mực từ chối.
Một cách miễn cưỡng, ngài cảnh sát trưởng đưa mắt sang Edward.
-Cậu đi chơi có vui không?
-Dạ, cháu rất vui, thưa ông – Edward trả lời một cách hoà nhã – Bà Reneé thật hiếu khách.
-Thế thì… ừm, tốt. Cậu vui, tôi cũng mừng – Ngài cảnh sát trưởng rời mắt khỏi Edward rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi.
-Con rất xúc động – Tôi thì thào vào tai “ngài”.
Ngài cảnh sát trưởng bật cười khùng khục.
-Bố nhớ con lắm, Bells. Khi con đi, bố toàn ăn ở bên ngoài thôi.
-Con về rồi, để con chuẩn bị bữa tối cho bố – Tôi nói sau khi vừa được bố buông ra.
-Con gọi cho Jacob trước được không? Từ hồi sáu giờ sáng tới giờ, cứ năm phút đồng hồ là nó lại gọi điện thoại cho bố hỏi thăm con. Bố có hứa với nó là bố sẽ bảo con gọi cho nó ngay khi con về đến nhà.
Không dám nhìn Edward, nhưng tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự im lìm, xa vắng nơi anh. Thì ra đây chính là điều khiến cho anh căng thẳng.
-Jacob muốn nói chuyện với con ư?
-Bố dám nói là rất rất muốn. Nó không kể với bố là chuyện gì… chỉ bảo rằng rất quan trọng, thế thôi.
Bố tôi vừa nói dứt lời, chuông điện thoại chợt réo vang, âm thanh buốt óc, nghe hối thúc một cách kì lạ.
-Lại là nó đấy. Bố dám cược cả tháng lương sắp tới luôn đấy – Ngài cảnh sát trưởng lầm bầm.
-Để con nghe – Nói xong, tôi hối hả chạy vào bếp.
Edward cũng nhanh chóng bước theo tôi, còn bố thì thong thả bước vào phòng khách.
Chuông vẫn reo, tôi nhấc máy, khẽ xoay người để đối diện với bức tường.
-Alô?
-Chị về rồi.
Ở đầu dây bên kia là giọng nói khàn khàn quen thuộc, bao nhiêu nhức nhối tron glòng tôi bấy lâu nay chợt vỡ oà. Đầu óc tôi tức thì trở nên váng vất, quay cuồng với hàng ngàn kí ức rời rạc, nhưng mau chóng chắp nối, lồng ghép vào nhau – một bờ đá ngổn ngang những củi rề, những xác cây gãy đổ; một gara được dựng từ những tấm bạt, giữa um tùm cây; mấy lon xôđa ấm áp đựng trong túi giấy; một căng phòng bé tẹo có kê một chiếc ghế xôpha nhỏ nhắn, hai chỗ ngồi, đã bạc màu theo tháng năm. Một đôi mắt đen sâu thẳm biết cười, một cánh tay nóng hổi như đang bị sốt ôm gọn lấy tôi, những chiếc răng trắng sáng tương phản với làn da sậm màu, và một gương mặt với nụ cười rộng mở chẳng khác nào một chiếc chìa khoá dùng để mở cánh cửa bí mật của trái tim, nơi chỉ có họ hành thân thuộc mới được phép bước vào.
Cõi lòng tôi bồng bềnh như người lữ khách tha hương chợt nhớ về quê cũ, tâm hồn tôi chợt thổn thức một khát khao được tìm về chốn xưa, bên người đã ình mượn tạm bờ vai để nương náu giữa đêm trường bơ vơ, lạc lõng nhất của cuộc đời.
Cuối cùng thì tôi cũng lên tiếng, cố gắng xua đuổi nỗi nghẹn ngào bất ngờ dâng lên trong cổ họng:
-Ừ.
-Tại sao chị không gọi cho em? – Jacob gặng hỏi.
Cơn giận dữ lẩn quất trong câu hỏi kia ngay tắp lự làm cho tôi giật nảy mình, người tôi cứng lại.
-Bởi vì chị chỉ vừa về tới nhà được đúng bốn giây, và bố chị đang cho chị hay rằng em gọi thì em gọi đến.
-Ồ. Xin lỗi.
-Được rồi. Tại sao em cứ gọi điện liên tục cho bố chị vậy?
-Em muốn nói chuyện với chị.
-Ừưư, chị cũng nhận ra được điều đó. Em nói đi.
Im lặng một lúc.
-Ngày mai, chị có đi học không?
Tôi không khỏi cau mày, không thể hiểu được vì sao người bạn nhỏ lại hỏi một câu “trên trời dưới đất” như thế.
-Tất nhiên là có rồi. Tại sao chị lại nghỉ học nhỉ?
-Ai mà biết. Chỉ tò mò thôi.
Lại im lặng.
-Thế thì em muốn nói gì, hả Jake?
Tiếng nói ở đầu dây bên kia ngập ngừng trong giây lát:
-Thật ra thì cũng chẳng có gì cả. Chỉ vì em… em muốn nghe lại giọng nói của chị, vậy thôi.
-Ừưư, chị biết rồi. Chị rất vui vì em đã gọi điện thoại cho chị, Jake ạ. Chị… chị… - Và tôi không biết phải nói sao nữa cả. Thực lòng, tôi muốn thét lên rằng tôi đang chuẩn bị xuống La Push. Nhưng tôi không thể thốt ra được.
-Em đi đây – Jacob đột ngột lên tiếng.
-Hả?
-Em sẽ sớm nói chuyện lại với chị, được chứ?
-Nhưng mà Jake à…
Song, cậu ta đã cúp máy. Bên tai tôi chỉ còn lại một tiếng “títtt” dài, cùng một nỗi ngỡ ngàng.
-Thật ngắn ngủi – Tôi lầm bầm.
-Mọi chuyện ổn chứ em? –Edward lên tiếng hỏi, giọng nói thật nhỏ nhẹ và đầy những cảnh giác.
Một cách chậm rãi, tôi quay lại để đối diện với anh. Gương mặt anh thật bình lặng – rất khó dò được tâm tư.
-Em không biết. Không hiểu có chuyện gì.
Chắc chắn chẳng bao giờ Jacob lại đi quấy rồi ngài cảnh sát trưởng chỉ để hỏi xem tôi có đến trường hay không. Nếu cậu ta muốn nghe giọng nói của tôi, thì tại sao lại vội vội vàng vàng gác máy như vậy?
-Phán đoán của em có lẽ tốt hơn anh – Edward trả lời, khoé môi hơi gượng nở một nụ cười.
-Ưmmm – Tôi ậm ừ. Anh nói đúng. Tôi hiểu tường tận về Jake. Với ai chứ với tôi thì không thể nói rằng cái lý do lý trấu ấy của cậu ta đã hoàn thành tốt vai trò là chiếc khiên che chắn kỹ đến độ tôi không thể nào nhận ra được nội tình sự vụ.
Tôi tha hồ để cho tâm trí của mình trôi xa, trôi xa – lang thang xuống tận một vùng đất nằm cách thị trấn nhỏ tôi đang ở khoảng mười lăm dặm, nơi có những người da đỏ sinh sống, vùng đất La Push – Trong khi đó, tay tôi bắt đầu lục lọi các ngăn trong tủ lạnh, thu gom vài thứ thực phẩm để sửa soạn bữa tối cho bố, Edward đang đứng tựa người bên thành kệ bếp. Tôi lờ mờ cảm nhận được là anh đang quan sát mọi động thái diễn ra trên gương mặt tôi, nhưng tôi chẳng còn hơi sức đâu mà lo ngại về nỗi anh đã trông thấy gì nữa, lòng tôi hiện đang rối như tơ vò.
Chuyện đi học hình như là mắc xích quan trọng nhất. Chẳng phải Jake đã hỏi tôi chuyện đi học đi hành đó sao. Hẳn là người bạn nhỏ quan tâm đến một câu trả lời khác, chứ khọng thì chẳng lý gì cậu ta ráo riết gọi điện thoại cho ngài cảnh sát trưởng đến như thế được.
Vì sao chuyện tôi đi học lại trở nên quan trọng đối với Jacob?
Tôi cần phải tìm ra nguyênnhân khả dĩ hợp lý nhất. Giả như ngày mai tôi không đến trường, thế thì sao, có gì hệ trọng không? Tôi bắt đầu thử đặt mình vào cương vị của Jacob. Ngài cảnh sát trưởng cứ tiếc rẻ chuyện tôi mất trắng một ngày học, nhất là đang trong giai đoạn chuẩn bị bế giảng như thế này, nhưng sau một hồi “uốn ba tấc lưỡi” giải thích này nọ, tôi đã thuyết phục được “ngài” tin rằng chỉ có mỗi một ngày thứ Sáu không đến trường thôi thì chuyện học hành của tôi chẳng bị ảnh hưởng gì hết. Hẳn Jake cũng lo lắng cho tôi như thế.
Không. Não bộ của tôi ngay lập tức lên tiếng, phản đối cái giả thiết quá hời hợt, giản đơn đó. Có lẽ tôi đã bỏ sót một vài dữ kiện quan trọng nào đây.
Ba ngày… vì cớ gì mà đột nhiên ba ngày tôi vắng mặt ở Forks lại khiến một người vẫn luôn từ chối trả lời điện thoại, cũng như mọi dấu hiệu liên lạc từ phía tôi, thay đổi, tại sao cậu ta lại trở nên quan tâm đến tôi thái quá như vậy? Ba ngày có thể thay đổi được gì nơi người ta?
Tôi đứng chết trân ngay giữa bếp. Gói thịt băm viên đông đá từ từ thoát ra khỏi những ngón tay đang tê cứng của tôi. Một tíc tắc nghe dài như trăm năm trôi qua, vậy mà tôi vẫn chưa nghe thấy một tiếng “thịch” – tiếng gói thịt rơi xuống sàn nhà.
Thì ra là Edward đã thộp được nó và đặt nó lên kệ bếp. Tôi chỉ vừa kịp nhận thức được điều đó thì đôi tay của anh đã dịu dàng siết quanh người tôi, cùng lúc với đôi môi mềm mại phả một làn hơi dịu mát bên tay tôi.
-Có chuyện gì vậy em?
Tôi lắc đầu, cơ thể vẫn còn bàng hoàng đôi chút.
Ba ngày… khoảng thời gian vừa đủ để làm thay đổi mọi thứ.
Chẳng phải tôi đã tính đến chuyện không học đại học rồi đó sao? Làm sao tôi có thể an tâm ở gần con người sau ba ngày biến đổi đau đớn, hòng thoát khỏi quy luật sinh – tử vốn tự nhiên của vạn vật, ột mục đích duy nhất là sống đời bên Edward đây? Sự biến đổi đó sẽ khiến tôi trở thành một kẻ suốt đời mang cái gông khát máu của chính mình, vĩnh viễn không có ngày mãn hạn…
Bố tôi đã kể với ông Billy rằng tôi đi du lịch ba ngày chăng? Ông Billy đã nghi ngờ? Và Jacob muốn biết tôi có còn là một con người theo đúng nghĩa hay không? Cậu ta chỉ muốn kiểm định rằng bản giao ước của người sói vẫn chưa bị phá vỡ – rằng người nhà Cullen vẫn không dám cắn một ai… Cắn, chứ không phải giết…?
Nhưng liệu cậu ta có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ dám cả gan quay về nhà ngay cả khi không còn là chính mình nữa không?
Edward khẽ lay tôi.
-Bella? – Anh lại lên tiếng, lần này là hoàn toàn lo lắng.
-Em nghĩ… em nghĩ rằng cậu ấy đang kiểm tra – Tôi lầm bầm – Kiểm tra cho chắc. Rằng… em có còn là một con người đúng nghĩa hay không đấy.
Cả thân người Edward đột nhiên đông cứng lại, tôi nhận ra một titếng rít nho nhỏ vang lên bên tai mình.
-Chúng mình sẽ phải đi thôi anh – Tôi thì thào – Đó là chuyện trước mắt. Để không phải vi phạm giao ước. Chúng mình sẽ không quay về nữa.
Vòng tay anh quanh người tôi khẽ siết lại thêm.
-Anh biết.
-A hèm! – Ngài cảnh sát trưởng hắng giọng thật lớn sau lưng chúng tôi
Giật nảy mình, tôi lúng túng cởi tay Edward, gương mặt hốt nhiên nóng bừng. Edward lại tựa lưng vào kệ bếp, đôi mắt anh trở nên se sắt. Tôi nhận ra trong đó những lo lắng, kể cả những bực bội chất chứa trong lòng.
-Nếu con không muốn nấu ăn, bố kêu người ta đem pizza tới cũng được – Ngài cảnh sát trưởng nói bóng gió.
-Đừng bố, thật ra, con đang chuẩn bị nấu đây mà.
-Được rồi – Ngài cảnh sát trưởng trả lời, tay không quên khoanh lại trước ngực… và lần này có thêm động tác tựa hẳn người vào khung cửa.
Tôi thở dài, bắt tay vào việc, cố gắng phớt lờ ngài cảnh sát trưởng… à không, bây giờ đã chuyển thành ngài thanh tra rồi.
-Nếu anh nhờ em một chuyện, em có làm giúp anh không? – Edward chợt hỏi tôi, giọng nói du dương có phần gượng gạo.
Chúng tôi đã sắp tới trường. Mới vừa rồi, Edward còn vô cùng thoải mái và nói cười hồn nhiên, tự dưng bây giờ đôi tay anh lại ghì chặt lấy cái vôlăng, các khớp ngón tay đang cố gắng duỗi thẳng ra để không phải phá hỏng vật đang được nắm giữ.