Nhất Thưởng Tham Hoan

“A!” Khoé mắt Lâm Hoài thoáng nhìn thấy Lâm Lam Đế, sợ hãi kêu một tiếng, lập tức vọt vào trong ngực y, làm nũng cọ tới cọ lui, đem một tay dính đầy máu giấu vào trong cổ tay áo.

Dưới sự chú mục kinh ngạc của thái giám, Lâm Lam Đế không có đẩy ra Lâm Hoài, ngược lại đem hắn ôm càng chặt.

“Chạy tới nơi này làm cái gì? Không phải nói với ngươi là không được xuống giường rồi sao?” Một cái trừng mắt sắc như dao đem thái giám đuổi ra ngoài. Lâm Lam Đế trong lòng có chút vui sướng, xem ra bảo bối của y đích xác không giống người thường.

Lâm Hoài cũng không biện giải, chỉ là dùng sức phe phẩy tay y. Bất cứ giá nào! Mất mặt liền mất mặt, so với bỏ mạng càng hảo hơn!! Nếu làm cho Lâm Lam Đế nghe thấy tiếng lòng của Lâm Hoài, không tức chết đi được mới là lạ.

Người đối diện bị trói nghe thấy thanh âm Lâm Lam Đế liền mạnh run rẩy, chính là y mới làm cho gã rơi vào nông nỗi sống không bằng chết như vậy, ngay cả muốn chết cũng thành hy vọng xa vời, mỗi ngày chỉ có vô tận đau đớn.


“Không sợ?” Lâm Lam Đế ôm Lâm Hoài ngồi ở trên ghế duy nhất sạch sẽ, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hoài đem đầu vùi sâu vào trong ngực Lâm Lam Đế, trái phải lắc đầu. Hắn mới không sợ những hình phạt này, lại càng không sợ máu, hắn kiếp trước chính là xem phim kinh dị mà lớn lên, nếu sợ thì đã sớm chịu không nổi mà đi tự sát, sao còn có thể đến nơi này?

“Hoài nhi chuyên môn đến thẩm vấn hắn?” Trong lời nói của Lâm Lam Đế không che giấu sự hờn giận, Lâm Hoài cư nhiên không để ý thân thể chính mình mà chạy tới thẩm vấn một phạm nhân đã hạ độc hại hắn, thật sự là làm cho Lâm Lam Đế có chút ăn giấm chua.

Phối hợp bày ra khuôn mặt khổ sở, Lâm Hoài ngay cả mi mắt đều thuỳ hạ, lúc này không giả vờ đáng thương, thì còn đợi lúc nào nữa chứ?!

Quả nhiên, Lâm Lam Đế thập phần thích bộ dạng này của hắn, cắn một ngụm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, tiếp tục hỏi: “Cái gì cũng chưa hỏi ra được đúng không? Đi trở về.” Vật nhỏ lắc lắc thân mình tỏ vẻ kháng nghị. Kháng nghị không có hiệu quả. Lâm Lam Đế nguy hiểm nheo mắt, “Còn không trở về!?”

Uỷ khuất từ trong ngực Lâm Lam Đế nhảy ra, cẩn thận mỗi bước đi là hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn nhìn. Dù sao đã muốn bị phát hiện, vậy chính đại quang minh đi trở về là được rồi.

Ám vệ đáng thương thiếu chút nữa mềm lòng. Bất quá...... Bệ hạ có công lực tự quyết định...... Thật sự là cường hãn a......

Từng bước một tới gần người bị trói, ánh mắt Lâm Lam Đế càng ngày càng lạnh.


Người nọ đương nhiên cảm nhận được Lâm Lam Đế tới gần, thân thể không tự chủ phát run. Lâm Lam Đế, rất nhiều năm trước trong tứ quốc liền có hung danh, thủ đoạn đối đãi tù binh, mật thám, phản đồ không chút vị tình, không thể không độc ác. Kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật. Thế nhưng một người như vậy, bộ dạng lại dị thường tuấn dật.

“Tuy rằng ngươi cái gì cũng không nói, bất quá ngươi đừng nghĩ là trẫm tra không được là do ai làm.” Lâm Lam Đế âm trầm nói, lộ ra một hàng răng trắng, “Giết hoàng tử của trẫm bằng thuốc độc, sẽ trả giá đại giới. Bất quá để cho trẫm phải tức giận..... Ngươi cư nhiên độc đến người thương của trẫm, không tồi không tồi......”

Ám vệ cả người run lên, gã đương nhiên biết xưng hô này biến hóa là có ý gì. Lâm Lam Đế...... Cư nhiên ngay cả đứa con của mình cũng không buông tha, kia lại là một đế vương như thế? Vốn tưởng rằng mấy năm gần đây Lâm Lam Đế đã tu thân dưỡng tính, bất quá xem ra cũng không hiệu quả nhiều lắm.

Người nọ cũng hiểu được, “Ta chỉ...... Độc hại...... Lâm Khiêm.” Đây là câu thứ hai hắn nói kể từ khi bị bắt, câu đầu tiên là “Là ta hạ độc.”

“Ngươi cho trẫm là ngốc tử sao!!?” Lâm Lam Đế giận không thể át, “Hạ độc Lâm Khiêm?!! Ngươi không biết ngươi hạ độc chỉ có thể có tác dụng ở điểm tâm? Mà Lâm Khiêm...... Căn bản là không ăn những thứ kia, người thích ăn chúng chính là thập nhất hoàng tử của trẫm, Lâm Hoài! Đừng nói với trẫm, là ngươi không biết.”

Mắt thấy người này run càng lợi hại hơn, Lâm Lam Đế liền khôi phục tao nhã, “Ngươi thật sự không biết a...... Dù sao cũng là người chịu tội thay mà thôi.”


Dừng một chút, ác ý nói nhỏ: “Trẫm không biết các ngươi vì sao muốn hại Hoài nhi, bất quá...... Đã muốn hại hắn, thì phải có gan thừa nhận lửa giận lớn nhất của trẫm. Ngươi không cần muốn chết...... Trẫm sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết. Trong hoàng cung cũng có người của các ngươi đúng không? Làm cho bọn họ hảo hảo nhìn xem kết cục của ngươi cũng tốt.”

“Không cần đem người giết chết.”

“Tuân chỉ.”

Thản nhiên nhìn ám vệ liếc mắt một cái, bọn họ quy củ Lâm Lam Đế rõ như lòng bàn tay, không nói thừa lời, không làm dư chuyện. Cho nên Lâm Lam Đế cũng không có cảnh cáo gì, trực tiếp chán ghét phất tay áo rời đi.

Ám vệ thở phào một hơi, áp lực thật đáng sợ. Đế vương quả thật là người hay thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận