Nhất Thưởng Tham Hoan

Vào đông bầu trời trong xanh quang đãng, trận đại tuyết suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng dừng. Trời đất nhuộm một màu trắng, nhìn vào tạo cho người ta cảm giác thuần khiết vô tận.

“Hô, lạnh quá lạnh quá.” Lâm Hoài ra sức nắm chặt cái áo lông cừu, đứng bên ngoài điện giờ đã bị tuyết phủ, do dự không biết nên hay không nên chạm vào lớp tuyết lạnh băng.

Sau khi Lâm Hoài biết chính mình có thể nói chuyện trở lại liền liều mạng luyện nói, lúc đầu hắn còn mơ hồ không nói được rõ ràng, nhưng hắn lại muốn nhanh nói được, vậy mà kết quả một chút cũng không có mà còn làm cho yết hầu bị thương, sau khi bị Lâm Lam Đế cảnh cáo y mới chịu nói từ từ từng chữ để tâm hồn và thân thể hòa nhập. Hiện tại, chỉ cần không phải câu quá khó, Lâm Hoài đã có thể nói rõ ràng, đầy đủ; bất quá vẫn còn rất chậm, cho dù vậy hắn vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Một ngày hắn không thể nói quá nhiều, vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến yết hầu non nớt của hắn, điều này làm cho Lâm Hoài có chút luyến tiếc.

Lâm Hoài ở Kiền Minh Điện dưỡng thương hai tháng, sau khi ăn điểm tâm ngọt thì uống thuốc bổ cũng ngọt nốt, có lẽ thái y là sợ hắn nhiễm phong hàn. Cho hắn đứng ngây ngốc giữa trời tuyết lạnh suốt hai canh giờ đã là cực hạn của Lâm Lam Đế.


Cạnh hắn là Thanh Phong cả người căng thằng, chỉ cần thấy hắn chuẩn bị sờ tuyết thì trong nháy mắt xông lên trước mặt ngăn cản.

“Thanh Phong, hắn còn chưa có tới sao?” chậm rì rì nói, nhiều năm không lên tiếng, thanh âm của Lâm Hoài lại mang theo mị hoặc trầm thấp.

Nếu không sai biệt thì khoảng chừng giờ này Lâm Lam Đế đã đến Kiền Minh Điện, nhưng bất quá đến giờ này Lâm Lam Đế còn chưa có giá lâm.

“Bệ hạ vẫn còn đang lâm triều!”

“…giờ này?” Lâm Hoài nghi ngờ nhìn chằm chằm Thanh Phong, cơ hồ đem mặt Thanh Phong trừng cho thủng một lỗ. (tội quá)

“Đúng vậy đúng vậy, sau khi điện hạ bị trúng độc, việc đàm phán hòa bình của tứ quốc cũng không ai lo liệu, hiện tại bệ hạ là đang ở…Ôi! Tiểu Lan ngươi làm gì! Ôi… Ôi!”

Thanh Phong bị Tiểu Lan đuổi theo đánh, trái cây đỏ tươi lăn đầy trên mặt đất, nhìn rất giống…Máu tươi, hết sức chói mắt.

“Điện hạ?” Thanh Ngôn nhìn sắc mặt Lâm Hoài bỗng chốc tái nhợt, tâm thoáng chốc liền thu về.

“Thanh Ngôn đã từng xuất cung chưa?” Lắc đầu đem mớ suy nghĩ vớ vẩn quăng ra, Lâm Hoài từ trong lòng dâng lên phiền muộn. Cả đời bị tù đầy ở Kiền Minh Điện, cái gì cũng không thể thấy được…


“…bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thanh Ngôn chưa kịp trả lời, ngược lại còn hướng sau lưng Lâm Hoài quỳ xuống.

Lâm Lam Đế phất tay cho hắn lui xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Hoài nói: “Thế nào rồi?” đã nhiều năm rồi, hắn chưa bao giờ bận tâm đến cảm thụ của người khác, bất quá Lâm Hoài thì khác, cho nên khi lần đầu thấy Lâm Hoài lộ ra thần sắc bi thương, trong lòng hắn cư nhiên cũng cảm thấy bi thương. Những tưởng luôn trói buộc hắn ở bên người là tốt, là có thể luôn luôn khoái hoạt…dường như…ý nghĩ như vậy là một sai lầm.

Thấy Lâm Hoài bi thương, hắn cũng cảm thấy đau. Tâm bỗng run rẩy, sợ hãi nếu lần này không thể làm cho Lâm Hoài cảm thấy khoái hoạt thì vĩnh viễn không thể làm cho hắn khoái hoạt.

“Ta muốn xuất cung” Không cần dài dòng, chính là vào thẳng vấn đề.

“Hôm nay?”

“Ân, ta muốn xuất cung chơi vài ngày.”


Lâm Lam Đế chợt nhớ đã từng đáp ứng hắn, sau khi đàm phán kết thúc sẽ cho hắn ra ngoài chơi hai tháng, bất quá bởi vì hắn trúng độc nên đành tạm hoãn lại.

“Hai tháng, nhiều nhất hai tháng.” Lâm Lam Đế bổ sung, “Trước kia đã nói qua.”

Lâm Hoài sửng sốt, hắn chỉ nghĩ tối đa là hai, ba ngày, nguyên lai đối phương vẫn còn nhớ rõ. Trong lòng một trận ngọt ngào, chủ động hôn Lâm Lam Đế, sau đó nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng liền nhảy xuống, chạy mau về phía trước vài bước bỗng quay đầu lại, cười rực rỡ như ánh sáng. Không biết là tuyết trắng chiếu sáng nụ cười hay là nụ cười làm cho tuyết trắng bừng sáng.

Lâm Lam Đế nhớ lại một số ít thứ có thể so sánh với nụ cười rực rỡ ánh sáng ngày đó, nghĩ thật may mắn vì lúc đó đã đáp ứng Lâm Hoài. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, vật nhỏ dám hôn lén hắn, tránh khỏi vòng tay hắn, chạy được vài bước bỗng quay đầu lại, mái tóc như tơ tung bay, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, nụ cười như hoa, mặt trời làm cho tiểu nhân nhi như phủ một vầng sáng màu vàng mỏng manh mà lấp lánh.

[Chương ngày hôm nay mang theo một chút bi thương, bất quá, yêu không phải chỉ cố giữ lấy nhau mà quan trọng hơn yêu còn mang lại đau khổ cho nhau, tin ta đi, Lâm Lam Đế không hề ích kỷ, chính là tình yêu hắn dành cho Lâm Hoài ngập trời đến không có đường lui a. Tiết lộ một chút: Tiểu Lâm Hoài muốn xuất cung!! Nhưng…các người cũng đi theo làm gì? Đội ngũ hoành tráng như vậy đi ra ngoài không bị để ý mới là lạ đó?!!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận