Nhất Thưởng Tham Hoan

Nằm lì trên giường, Lâm Hoài thật sự không muốn động đậy, ngày hôm qua Lâm Lam Đế thật không biết kiềm chế, lại đem hắn làm cho hôn mê luôn! Hiện tại miệng hắn còn có chút không khép lại được, mật huyệt lại càng co rút đau đớn. Một bên oán niệm, vừa muốn nổi lên lại nghe thấy tiếng Lâm Lam Đế ______

“Hoài nhi cảm thấy thích khách là do ai phái tới?”

“Úy quốc?” Lâm Hoài cực kì mệt mỏi, cái đầu cơ bản là đình công rồi, lung tung nói một cái.

“Ngươi đã quên Hà Nguy?”

“Ai vậy a, không biết.”

“Là tả thừa tướng tiền nhiệm. Hắn hận ngươi ra mặt, chỉ một câu nói của ngươi làm hắn mất hết vị trí phải khổ tâm lắm mới có được. Cứ cho là hắn thay con hắn lâm triều nhưng ăn nói khép nép như vậy cũng đáng hoài nghi lắm… hừ.” 

“…Chỉ có ta nói, không có ngươi làm thì đâu thể thành a. Sao lại đem toàn bộ đổ lên người ta, huống chi ta chỉ nói một chút, cụ thể là ngươi làm a.”

“Cho nên chúng ta đều bị oán hận thôi.”

“…Muốn cải cách triều đình?” Lâm Hoài cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh, rất phấn khích, không nghĩ tới có thể đích thân trải qua một cuộc cải cách! Lâm Lam Đế bất đắc dĩ nhìn Lâm Hoài dược dược dục thí.

“Ân, vừa đúng lúc ta có thể lấy cớ tấn công Úy quốc.”

Mắt Lâm Hoài khẽ khép lại, nữa ngày cũng nghĩ không ra việc cải cách thì liên quan gì tới tấn công Úy quốc.

“Chỗ đứng của Úy quốc đã định trước sẽ bị tam quốc tiêu diệt. Chính là dân chúng không muốn chiến tranh, bị kéo theo mà thôi.” Lâm Lam Đế cười, cái tay không thành thật ở trên thắt lưng Lâm Hoài vẽ loạn, “Hà Nguy cải cách, như thế nào lại không liên quan tới Úy quốc chứ.”

“Không hiểu.”

“…Hà Nguy tổng lực nhất định phải dựa vào ngoại lực, mà Úy quốc tự biết sớm muộn gì cũng bị tam quốc tiêu diệt, cho nên muốn ra tay trước để chiếm lợi thế, An quốc có hai quốc gia, rất bất tiện, lại khiến cho tam quốc phản đạn, bất quá chỉ có Lâm quốc đơn độc, nói không chừng An quốc sẽ khoanh tay đứng nhìn.” Lâm Lam Đế vừa nói, vừa tặng cho Lâm Hoài ánh mắt kiểu như sao mà ngươi tự nhiên lạo ngốc như vậy.

Lâm Hoài vô tội a, hắn trước kia biểu hiện “Thông minh” cũng không phải vì chính bản thân mình nha!

” Ngươi sẽ chờ hắn cải cách?” Lâm Hoài có đánh chết cũng không tin Lâm Lam Đế sẽ ngồi chờ.

“Làm sao có thể.”

“Thích khách hôm qua tại sao không giết ta?”

“…Thử ngươi, thuận tiện thử vị trí trong cung. Hừ. Xem lại không biết ta có nên phái ám vệ theo bảo hộ ngươi.”

“Vậy ngươi có phái hay không?”

“Không có.”

“…Thích khách kia lai lịch thế nào?”

“Tám chín phần là do Hà Nguy phái tới.”

“Không thể nào, người nọ vừa đến liền tặng Hà Mâu một chưởng, xem ra còn rất nặng.”

“Hà Mâu tại Hà gia vốn là không đỡ được rào chắn… Thích khách trước tiên chưởng Hà Mâu một cái, ngươi sẽ không hoài nghi bọn họ là một người. Bản tính thật đáng đánh.”

“Không thể nào? Nếu ngươi nói vậy, đã biết chính xác ai là hung thủ?”

“Mới suy đoán mà thôi. Hoài nhi, ngươi đối với bất cứ chuyện gì đều phải cảnh giác.”

Bàn tay nhẹ vuốt chăn, tựa hồ còn dư âm hơi nóng từ Lâm Lam Đế, Lâm Hoài thu lại tâm trí, thở dài, thuận tiện có chút đồng cảm với người nào đó bị cải cách, phỏng chừng còn không biết bị tên đế vương này xem như đề tài tán ngẫu để thư giãn sau khi ăn no a?

Trước mắt bỗng nhìn thấy một người, giống như…Hình như là… thích khách hôm qua?!! Nhận ra hắn Lâm Hoài còn chưa kịp động, đã bị một chưởng đánh ngất. Con mẹ nó Hà Nguy…Ta trù cả nhà ngươi không ai chết tử tế, tuyệt tự luôn!

“Khụ khụ…” trong lúc ngủ say bị người ta sờ tới sờ lui, Lâm Hoài duỗi thẳng chân. Bị làm phiền đến không chịu đựng được, cửi ầm lên:” Con mẹ nó ngươi đừng có sờ nữa!! Ta mệt!!”

Mắng xong Lâm Hoài liền hối hận, bởi khuôn mặt này không phải là Lâm Lam Đế, mà là….vẻ mặt ngu xuẩn của Hà Mâu. Nhìn thấy Hà Mâu ở đây vậy người bắt hắn chính là người của Hà gia, cũng có nghĩa Hà Nguy phát động cải cách cũng không còn xa, hơn nữa nếu cái cách thất bại, hắn sẽ trở thành vật hộ mệnh của Hà gia, cũng có nghĩa … Hắn sẽ bị Hà Mâu thượng!!!

“Cứ chửi đi.” Hà Mâu cười dâm tà, hắn bị Hà Nguy phái tới một thôn nhỏ sau lại đến cái phòng trọ này vốn đã có oán khí, bất quá vừa nhìn thấy người nằm trên giường, nhất thời cái gì oán khí đều biến mất tăm, hắn đã có chủ ý muốn thân cận Lâm Hoài, nhưng luôn luôn bất hạnh không có cách nào, chỉ có thể tìm tới nhưng luyến đồng tương tự Lâm Hoài, tiếp tục nhắm mắt, một lần lại một lần xâm nhập, “Cứ việc mắng.”

“Không cho phép ngươi lại đây.” Lâm Hoài như con mèo nhỏ cuộn người lại, thân thể cứng đờ, hậu đình như có vật gì nhét vào….

Hà Mâu cười nói, “Da của ngươi thật sự tốt lắm….mặt sau chắc đã qua khuếch trương? Tuy rằng chưa đủ lắm.” Lúc hắn bỏ thứ kia vào đã thấy huyệt khẩu nhỏ nhắn hơi sưng, đỏ tươi mê người.

Lâm Hoài cực kì nhanh đưa tay rút cái đồ chơi phía sau ra, thiếu chút nữa tức chết, một cái ngọc thế cực kì nhỏ!!!!

“Là ta đặc biệt đặt làm cho ngươi.” Hà Mâu nhún vai, “Thích không?”

Thích mới là lạ, ngươi là tên biến thái chết tiệt, nghiện luyến đồng. Lâm Hoài nghiến răng nghiến lợi.

“Không muốn chịu khổ liền ngoan ngoãn ở lại đây, đem bảo bối này bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn phía sau của ngươi a, nó còn chưa ăn no.”

“Đi chết đi….” Lâm Hoài đem ngọc thế ném về trước, Hà Mâu thoải mái tránh né, chặc lưỡi:” Thật là không ngoan, nếu không phải thân thể ngươi yếu đuối không chịu nổi, ta đã sớm thượng ngươi rồi.”

… Lâm Lam Đế ngươi là đồ đần!!!!

Bị Hà Mâu xoay người nhấc chân lần nữa đem ngọc thế chậm rãi chen vào thân thể, Lâm Hoài một bên cắn răng chịu đau, một bên trong lòng mắng to  Lâm Lam Đế.

Hà Mâu như muốn hắn không sống dễ chịu, toàn bộ đều nhét vào phía sau, lại nhanh rút ra, chậm rãi ép vào. Lâm Hoài trong cơ thể bị ngọc lạnh lẽo ma xát dần trở nên nóng như lửa, gắt gao cắn môi, nuốt vào tiếng rên rỉ nhục nhã. Rất muốn….nhưng tuyệt đối không phải là việc ngu xuẩn này!!

Lời tác giả:

[Hoan mỗ dạo này rất mê mấy cái tình tiết cường bạo này…. Bất quá đối với tiểu Lâm Hoài biện pháp tốt nhất có lẽ là … hạ dược?]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui