Lương Giai Mộc một lần nữa bị gọi lại thì trong lòng đã thầm than.
Nàng đoán không sai mà, vừa rồi nhìn ánh mắt hoài nghi của hắn nhìn chằm chằm nàng thì trong lòng nàng đã có dự cảm không ổn rồi.
Không được...phải bình tĩnh, nàng làm sao có thể thiếu tự tin với thuật dịch dung của mình được chứ.
Lương Giai Mộc thầm trấn định, trong lòng đếm đến ba rồi quay lại.
Nàng quyết lấy hết mọi tài năng diễn xuất của hai kiếp gộp lại, lần này nhất định phải giật luôn giải oscar.
"Vương Gia, ngài gọi nô tỳ sao?"
Nam Cung Dạ ánh mắt sắc bén nhìn nàng, đuôi mài khẽ nhíu lại.
Hắn không nói gì mà chỉ từ từ bước đến gần nàng hơn.
Lương Giai Mộc lần đầu tiên cảm thấy hồi hộp tới như vậy.
Thật đáng ghét, nàng từ khi nào lại sợ hắn như vậy chứ.
Nàng cố ý né tránh ánh mắt xuyên thấu vạn vật kia, nhẹ cúi người hành lễ.
"Vương Gia...vừa rồi đa tạ ngài chịu đứng ra giúp nô tỳ.
Đại ơn đại đức của vương gia nô tỳ xin ghi tạc suốt đời."
Nam Cung Dạ vì muốn đến gần nhìn rõ nhưng người trước mặt lại đột nhiên khom lưng cúi thấp người.
Làm hắn không nhìn rõ gương mặt của nàng, hắn như thế nào lại có cảm giác nữ tử này có gì đó không ổn.
"Bổn vương nhớ không lầm thì ngươi chính là nha hoàn bên cạnh Lý tiểu thư Lý Gia."
Lương Giai Mộc vẫn duy trì trạng thái cúi thấp đầu, nàng không tin hắn nhận ra được cái gì a~.
"Đúng là nô tỳ."
"Ngươi ngước mặt lên cho bổn vương xem."
Thiên a! Lần này có phải là tiêu rồi hay không.
Cái tên cáo già này thật khó đối phó, đã vậy hôm nay còn xui xẻo gặp hắn ta.
Ông trời ơi, Nam Cung quốc này cũng đâu phải là nhỏ nha~.
Lương Giai Mộc thầm mắng, từ từ ngước mặt lên.
Nàng cố giữ biểu tình hợp lẽ thường nhất có thể.
Đúng vậy, nàng hiện tại là thân phận nha hoàn thì khi đứng trước một Trấn An Vương quyền cao chức trọng như hắn thì tốt nhất là nên bày ra bộ dáng sợ hãi e dè mới phải.
Lương Giai Mộc giọng pha chút run rẩy nói.
"Vương...vương gia, ngài có việc gì cần sai bảo nô tỳ sao?"
Quả nhiên Nam Cung Dạ không nhìn ra được một chút điểm bất thường nào.
Nàng ta xem ra cũng chỉ là một nha hoàn bình thường, là do hắn quá đa nghi rồi sao?
"Đôi mắt của ngươi rất giống với một người mà bổn vương đang tìm."
Lương Giai Mộc vừa nghe không hiểu sao có chút chột dạ, đảo mắt lãng tránh đi.
Đây là bị nói trúng tim đen nên có tật giậc mình sao?
Nam Cung Dạ giọng điệu mang theo vài phần lãnh khí.
"Ngươi sao lại nhìn đi nơi khác rồi, là muốn trốn tránh điều gì sao?"
"Nô tỳ không có."
Nam Cung Dạ cảm thấy càng lúc càng nhìn ra được một chút gì đó ở nữ tử này.
Thật sự muốn biết nàng có phải là chuột nhỏ mà hắn ngày đêm truy lùng hay không?
Hắn càng lúc đến gần nàng hơn, đôi mắt không ngừng châm chú nhìn vào gương mặt của người đối diện.
Hắn đột nhiên quát lớn.
"Mau nhìn thẳng vào bổn vương."
Lương Giai Mộc đến đây cũng hết cách, trong lòng tim đã đập mạnh liên hồi.
Tốt nhất là đừng để hắn bắt được tại trận, dưới thân phận này nàng còn phải giúp Lý Lâm Ngọc cho đến cùng.
Nếu lần này lại bị hắn phát hiện thì coi như xong rồi.
Nàng hồi hộp đưa ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt của Nam Cung Dạ.
Nam Cung Dạ tiến đến gần hơn nữa, hắn bất ngờ đưa tay cố định cằm nàng.
Hắn thật muốn nhìn cho rõ, nếu người này chính là Lương Giai Mộc thì hắn nhất định sẽ không tha cho nàng.
Nghĩ đến việc thời gian qua hắn đã tìm đủ mọi cách để tìm được nàng thì trong lòng lại nổi lên một trận lửa nóng.
"Bổn vương cảm thấy đôi mắt này của ngươi so với người bổn vương đang tìm là một người..."
Nam Cung Dạ vừa định nhếch môi cười một tiếng thì đột nhiên bị người trước mặt làm cho khựng lại.
"Mắt của ngươi...ngươi đang bày trò gì vậy?"
Nữ tử trước mặt hắn bỗng nhiên đảo mắt một cái làm hai lòng mắt lệch nhau (làm mắt lé ấy) nhìn vô cùng quái dị.
Nàng rõ ràng vừa rồi vẫn còn bình thường mà, tại sao vừa chớp mắt một cái đã thành ra như vậy.
Hắn có phần không tiếp nhận được nên lập tức bỏ nàng ra.
"Vương Gia...đôi mắt này của nô tỳ trước giờ khi nhìn một vật nào đó quá tập trung thì sẽ bị như vậy."
"Ngươi...rõ ràng là giở trò hồng qua mặt bổn vương."
"Nô tỳ thật không dám."
"Ngươi..."
Nam Cung Dạ còn chưa nói hết đã bị người nào đó quỳ xuống ôm chầm lấy chân hắn.
Người đó không ai khác chính là Lương Giai Mộc.
Nàng dành phải ra hạ kế cuối cùng, giương mặt khẽ chuyển một cái lập tức biến thành bộ dáng e thẹn, giọng nói nũng nịu ôm lấy chân hắn.
"Vương Gia...nếu ngài đã có ý với nô tỳ như vậy thì tiểu nữ cũng nguyện đi theo ngài làm thị thiếp suốt đời."
Nam Cung Dạ như bị sét đánh trúng, nữ nhân này đang nghĩ gì vậy chứ.
Nàng ta là nghĩ hắn có ý gì với nàng hay sao, bộ dáng như vậy nhất định không phải Lương Giai Mộc mà hắn muốn tìm.
"Ngươi mau bỏ tay ra cho bổn vương."
Lương Giai Mộc biết kế sách của nàng đã có hiệu quả, nàng đoán quả thật là không sai mà.
Nam Cung Dạ hắn chính là rất chán ghét những nữ tử đeo bám tiếp cận hắn.
Được lắm nàng sẽ lợi dụng điều này làm cho hắn dẹp bỏ mọi hoài nghi với thân phận hiện tại của nàng.
Nàng vẫn cố ý kiên trì bám trụ nhất quyết không buông, bên miệng còn không ngừng cầu tình.
"Vương Gia...tiểu nữ không cần chức vị gì to lớn, chỉ mong được ở bên cạnh hầu hạ cho ngài.
Nếu ngài đã để mắt tới tiểu nữ, tiểu nữ nguyện cam lòng đi theo vương gia."
"Bổn vương không có chút tình ý nào với ngươi cả, ngươi bỏ tay ra khỏi người của bổn vương."
"Vương Gia...nô tỳ thật sự muốn đi theo ngài"
"Tần Luân."
"Có thuộc hạ."
"Còn không mau kéo nàng ta ra..."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
"Vương Gia...nô tỳ rất ái mộ ngài."
Tần Luân khẽ thở dài, tâm trạng vương gia thật thay đổi thất thường mà.
Vừa rồi nếu hắn đoán không lầm thì vương gia là nhìn nhằm nữ tử này thành người mà ngài ấy cần tìm.
Lúc nãy còn chủ động tiếp cận nữ tử nhà người ta, còn bây giờ lại muốn xua đuổi thật khó hiểu chết đi được.
Đối với việc nữ nhân luôn tìm cách tiếp cận vương gia nhà hắn thì hắn không còn xa lạ gì nữa.
Nhớ lúc trước có không ít người như thế, không màng cả liêm sỉ đeo bám tìm cách tiếp cận.
Hại vương gia nhà hắn đến nay đối với nữ nhân sinh ra chán ghét không ít.
Chẳng hạn như người nô tỳ này...
Lương Giai Mộc cứ thế để Tần Luân kéo nàng rời đi, được lắm nàng rốt cuộc cũng thành công rồi.
Nam Cung Dạ ngài không ngờ có đúng không? Đây chính là ngài tự cho người kéo lão nương đi à nha, về sau đừng có mà hối hận.
Nàng vẫn tiếp tục diễn, giọng điệu đau thương khóc thúc thít.
"Nô tỳ đã rõ...biết bản thân không xứng với vương gia.
Nếu đã vậy, nô tỳ xin cáo lui trước."
Nam Cung Dạ nhìn nữ tử trước mặt không hiểu sao trong lòng lại có một linh cảm gì đó không ổn.
Nhưng hắn vẫn không thể nghĩ ra được, nữ tử này có điểm gì khác thường cơ chứ?
"Được ngươi mau lui đi."
"Nô tỳ xin cáo lui."
Lương Giai Mộc tất nhiên là trong lòng gào thét vì vui sướng rồi, nhưng trên gương mặt vẫn giữ nét đau lòng diễn cho đến cùng.
Nàng quay lưng nhanh chân chạy khỏi.
Tốt nhất sau này đừng gặp phải hắn nữa nha, có gặp cũng nàng cũng sẽ làm lơ hắn.
So ra đối phó với Nam Cung Dạ còn hao tổn thần trí hơn cả đối phó với Văn Chiêu Nhiên kia.
Sau khi Lương Giai Mộc rời đi, thì từ phía của đại điện Nam Cung Lập cũng từ từ mà bước đến.
"Là Hoàng thúc, hôm nay người lại có nhã hứng đến ngắm hoa."
Nam Cung Lập thân mặc long bào khí chất vương giả có thừa, trên môi nở nụ cười điềm đạm hướng về phía của Nam Cung Dạ đi đến.
"Ta cũng là do tâm trạng không tốt, muốn đến đây một chút."
Nam Cung Lập vội nói tiếp.
"Hay là chúng ta đến đình viện phía trước cùng nhau uống trà, hoàng thúc xin mời."
"Được."
Trong đình viện...
Hai người bọn họ ngồi trên ghế đá cùng uống trà ngắm hoa, bên cạnh có hai cung nữ đứng hầu hạ.
Tần Luân thì đứng ở một phía canh gác.
"Gần đây chính vụ bận rộn cũng may có hoàng thúc giúp một tay.
Trẫm thật nên nói lời cảm tạ người."
Nam Cung Dạ tay ngọc nhẹ nâng ly trà đưa đến bên miệng thưởng thức, giọng điệu vẫn là ung dung tự tại.
"Đây là chức trách của bổn vương, hoàng thượng không cần phải khách khí."
Nam Cung Dạ vừa uống một ngụm trà thơm thì nhớ đến việc gì đó mới nói tiếp.
"Gần đây chuyện của Lưu thái sư ta cũng có nghe nói đến.
Hoàng thượng định sẽ xử trí thế nào?"
"Chuyện Lưu Quý Phi, nữ nhi của Lưu thái sư phạm phải trọng tội nên trẫm định tước đi phẩm vị của nàng ta giam vào đại lao."
Nam Cung Dạ bên miệng khẽ chuyển, mắt phượng đen dài lay động.
"Hoàng thượng hay là nhân chuyện lần này cứ thuận theo lời của Lưu thái sư, lão ta trước giờ vẫn là chưa thật sự toàn tâm toàn ý với hoàng thượng."
"Ý của hoàng thúc chính là...."
"Bổn vương chỉ là có ý như vậy...việc tiếp theo như thế nào cứ thuận theo ý của hoàng thượng."
" Là nhờ hoàng thúc nhắc nhở, trẫm kính người một ly."
"Không cần...bổn vương đã đến lúc phải hồi phủ rồi."
Nam Cung Dạ định rời đi chợt nhớ đến điểm gì đó, hắn liền hướng về phía của Nam Cung Lập dò hỏi.
"Ta còn có một việc mạo muội muốn hỏi hoàng thượng."
"Hoàng thúc cứ nói."
"Ta muốn biết Lưu Quý Phi rốt cuộc đã phạm phải tội gì mà khiến hoàng thượng nổi giận như vậy?"
Nam Cung Lập vừa nghe hỏi đến cũng không đáp ngay, hắn là chút ấp úng khó nói.
Chuyện này hắn đã cho người phong tỏa tin tức không để truyền ra bên ngoài.
Hắn cũng đã điều tra rõ ràng, nguyên nhân bản thân mình đã bị trúng mê dược nên mới thành ra như vậy.
"Nếu hoàng thúc muốn biết, trẫm cũng không thể giấu giếm.
Lưu Kỳ Hương ngang nhiên đám dùng mê dược gọi là Si Nhục tán trên người trẫm.
Khi mọi chuyện bại lộ trẫm liền bắt giam nàng ta."
"Si Nhục tán?"
"Đúng là như vậy."
Nam Cung Dạ cũng đã từng nghe nhắc đến cái tên này, đây có thể gọi là độc thuật thất truyền từ lâu.
Về sau cũng không ai nhắc đến, không thể ngờ lại xuất hiện trong hoàng cung đại nội.
"Hoàng thượng làm sao mà phát hiện?"
"Cái này...trẫm cũng không rõ, là ngày đó độc dược bất ngờ mất đi tác dụng."
Nam Cung Dạ cũng không hỏi gì thêm nữa, hắn cảm thấy trong chuyện này có điểm gì đó rất thần bí.
Chuyện này làm hắn chợt liên kết với Trấn Nguyên đan của mình, nếu quả thật là như vậy thì người hắn đang tìm kiếm rất có thể đang ở tại hoàng cung.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tác giả :"Chúc mừng cô Lương Giai Mộc đã nhận được giải oscar của năm."
"Xin phỏng vấn n9 của chúng ta một chút, ngài nghĩ sao khi đã để nương tử của mình 4 lần chạy thoát."
Nam Cung Dạ: "Bổn vương thật sự ngu ngốc."
**Hôm nay cuối tuần có nhã hứng tấu hài cho các tỷ muội, mong là không nhạt**.
**Cảm ơn mọi người**!.