Lương Giai Mộc tìm một nơi kín đáo thực hiện thuật dịch dung trên gương mặt trước khi trở lại doanh trại.
Hiện tại nàng và Lý Lâm Ngọc xem như đã hiểu rõ nhau, nên chuyện nàng đột ngột rời khỏi cũng sẽ dễ dàng giải thích hơn.
Nhưng không hiểu tại sao trong lòng nàng lại có dự cảm lo lắng bất an.
Nàng nhân cơ hội ẩn mình vào với nhóm cung nữ mang rượu từ xe ngựa mà thuận lợi trở về trở vào doanh trại.
Tiếp đó cứ theo việc hòa vào trong đám người xung quanh mà trở về liều trại của mình.
Vừa đến nơi, nàng đứng cách đó một khoảng thì liền nhận ra có điểm khác thường.
Trước liều trại hai bên binh lính canh giữ đặc biệt nhiều, hơn nữa lúc này các cung nữ mang gương mặt hớt hãi ra ra vào vào không ngừng.
Điều làm nàng cảm thấy bất an chính là Lư thái y bên tay mang theo hòm thuốc vừa từ bên trong bước ra.
Quả nhiên linh cảm của nàng không sai, nàng chỉ vừa rời khỏi không lâu thì Lý Lâm Ngọc đã xảy ra chuyện rồi.
Nhìn binh sĩ đứng trước liều trại thì Lương Giai Mộc cũng đoán được hiện tại nhất định hoàng thượng đang ở bên trong.
Tuy trong lòng nôn nóng muốn biết chuyện gì xảy ra nhưng nàng lúc này không thể đột ngột bước vào.
Đành phải chờ đợi một lút rồi.
Không lâu sau đó Nam Cung Lập cuối cùng cũng bước ra ngoài, sắc mặt của hắn hiện tại có vài tia lo lắng lộ rõ.
Nhất định là vì chuyện của Ngọc Quý Phi.
Lương Giai Mộc chờ đến lúc này cũng được trở vào, một mạch đi thẳng đến bên giường của Lý Lâm Ngọc xem xét.
Hiện tại nàng ấy đang ngủ say, trên gương mặt vẫn còn lưu lại nét nhợt nhạt thiếu sinh khí.
A Lan cũng đứng bên cạnh vừa thấy nàng bước vào thì liền tỏ thái độ giận dữ.
"Tiện tỳ nhà ngươi rốt cuộc đã đi đâu, có phải trốn để qua lại lén lúc với nam nhân hay không?"
"Nương nương xảy ra chuyện gì?
A Lan không thèm quan tâm đến lời nói của nàng, ả ta tiến đến xô thật mạnh vào người của nàng.
Lương Giai Mộc lúc này không muốn tranh chấp với ả ta nên bật lùi lại vài bước.
Nàng nóng lòng muốn biết rõ ràng nên giọng điệu gấp rút một lần nữa lặp lại câu hỏi.
"Mau nói nương nương rốt cuộc đã bị gì rồi."
"Ngươi còn dám hỏi, nương bị như vậy tất cả cũng là do ngươi."
"Ta đã làm gì chứ?"
A Lan vừa rồi bị Hoàng thượng trách mắng cho một trận đến gương mặt cũng tái xanh.
Nếu không phải có Ngọc Quý Phi xin tội giúp thì chắc chắn sẽ bị đánh cho thê thảm.
Trong lòng không cam tâm nên đem mọi sự tức giận của bản thân muốn trút hết lên đầu của nàng.
Ả ta nhanh tay bưng chậu nước rửa tay bên cạnh tạt thẳng vào người nàng, trên miệng không ngừng chửi đổng.
"Ngươi còn dám nói, nếu không vì ngươi tham công tiết việc không ở bên cạnh chăm sóc tốt cho nương nương thì người không bị té ngã khiến long thai cũng bị ảnh hưởng."
Lương Giai Mộc cho dù có phản ứng nhanh thế nào cũng bị nước làm cho ướt dẫm một mảng lớn trên y phục.
Nàng hiện tại cũng không mấy quan tâm tới, trong lòng chỉ suy nghĩ về việc Lý Lâm Ngọc bị té ngã.
"Nương nương bị ngã như thế nào?"
A Lan lúc này cậy thế là nha hoàn cận thân lâu năm của Ngọc Quý Phi nên không ngần ngại muốn ra oai dạy dỗ Lương Giai Mộc.
Đây chính là muốn giở trò ma cũ bắt nạt ma mới.
"Xem như hôm nay ta thay mặt nương nương dạy dỗ nô tỳ nhà ngươi một trận."
Ả tay không khách khí ra tay định tát vào mặt nàng nhưng còn chưa kịp làm gì thì cổ tay đã bị giữ thật chặt khiến xương bên trong như muốn nức ra.
Lương Giai Mộc làm sao để ả ta tiếp tục ngông cuồng.
Từ khi bước vào đây đừng nghĩ nàng lần này đến lần khác bỏ qua cho ả thì ả muốn làm gì cũng được.
A Lan bị ánh mắt áp bức của nàng làm cho tái mặt, cổ tay truyền đến cảm giác đau đến thấu xương.
Bên miệng không ngừng kêu đau.
"Ngươi dám, mau buông ta ra..."
Lương Giai Mộc vốn không thích ồn ào nên ra tay bóp chặt khuôn hàm ả ta.
Khí thế lúc này rõ ràng không phải của Tiểu Mộc tầm thường một chút nào.
"Ngươi mắng ta là nô tỳ thì chi bằng tự mắng chính mình, ngươi nên hiểu chuyện một chút trước khi mạng mình không giữ được."
A Lan bị như vậy đã thất kinh hồn phách, miệng lời cũng không dám nói gì nữa chỉ biết im lặng gật đầu sợ sệt.
Ả biết chỉ cần tay của Tiểu Mộc động một chút nữa sẽ khiến ả đến xương hàm cũng vỡ vụng.
"Ngươi mau nói rõ hết mọi chuyện."
A Lan giọng nói hạ thấp ấp úng không dám lớn tiếng.
"Thả...thả ta ra trước..."
Lương Giai Mộc mạnh mẽ buông người ả ra, thái độ vẫn cứ lạnh nhạt chờ đợi.
"Nương nương sáng sớm hôm nay liền muốn ra ngoài dạo mát, ta lúc đó cũng có đi cùng.
Sau đó ta...ta có rời đi một chút đến khi quay lại đã thấy nương nương bị té ngã ngất xỉu trên nền đất."
"Tại sao đột nhiên lại bị té ngã?"
"Cái này...ta làm sao biết được.
Nương nương khi tỉnh lại vì thai khí bị ảnh hưởng nên mới như vậy."
Lương Giai Mộc trong lòng hoài nghi, nhận thấy có điểm gì đó không thích hợp.
Nàng đưa ánh mắt dò xét từng bước một ép sát nàng ta.
"Ngươi lúc đó đã đi đâu?"
"Ta...ta lúc đó là vì mắc mao xí, ta...không có biết gì cả.
Nương nương cũng đã nói là tự mình không cẩn thận bị ngã, không liên quan ta, ngươi đừng hỏi nữa..."
Lương Giai Mộc càng nhìn càng nghi ngờ, nàng biết ả ta vẫn đang muốn giấu giếm chuyện gì.
Chuyện Lý Lâm Ngọc trước nay mọi động thái đều vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng, chuyện tự mình không cẩn thận bị ngã đến bất tĩnh là điều có chút không thích hợp.Hiện tại dù cho có hỏi thế nào thì nhất định ả ta cũng sẽ không chịu khai ra.
Nàng không muốn bức dây động rừng, tự mình điều tra xem người chủ mưu phía sau là kẻ nào.
"Thái y đã nói thế nào?"
"Thái y nói...thai khí bị động nên rất yếu.
Cần phải nghỉ ngơi tẩm bổ nhiều hơn.
Nếu không...."
"Nếu không...khó có thể giữ được.
"
Lương Giai Mộc trong lòng như chứa một ngọn lửa nóng, nàng đoán chuyện này rõ ràng là có sự nhúng tay của một người nào đó.
Mục đích chính là nhằm vào long thai trong bụng Ngọc Quý Phi.
Trời đã sắp về chiều...
Lý Lâm Ngọc sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức cũng từ từ tỉnh lại, việc đầu tiên nhìn thấy đó chính là hình ảnh Tiểu Mộc đang ngồi ở mép giường chăm sóc cho nàng.
"Tiểu thư...tỷ dậy rồi.
Cũng đúng lúc, tỷ mau uống một chút thuốc đi."
"Được..."
Lương Giai Mộc mang chén thuốc bổ vừa được cung nữ mang đến, nàng nhìn sắc mặt có phần nhợt nhạt của nàng thì cũng sinh ra lo lắng, cẩn thận bồi nàng ấy uống thuốc.
"Tỷ cảm thấy như thế nào rồi?"
Lý Lâm Ngọc khẽ nhíu mày, đôi mắt u buồn nhìn xuống phía bụng nàng, đưa tay sờ nhẹ nhàng qua nó.
Thái y nói nàng mang thai được hơn một tháng, thời điểm này thai nhi rất dễ bị tổn hại.
Không ngờ bản thân mình lại sơ xuất khiến cho hài nhi trong bụng bị ảnh hưởng lớn.
"Tiểu Mộc, muội xem ta có phải rất vô vụng hay không? Từ nhỏ bị bắt nạt đều không thể chống trả, vào cung bị các phi tần kinh bạc cũng không dám phản khán.
Ngay cả hài nhi trong bụng cũng không bảo vệ tốt.
Ta rất sợ không đủ sức để giữ được nó."
Lương Giai Mộc biết tâm trạng của nàng ấy hiện tại, trong lòng một phần tự trách bản thân mình đã quá lơ là không suy nghĩ chu đáo.
"Tiểu thư...phải trách muội lúc đó không ở bên cạnh tỷ."
Lý Lâm Ngọc gượng cười chua xót.
"Muội cũng đâu thể bên cạnh bảo vệ ta cả đời, ta không trách muội."
Đúng thật là nàng cũng không thể ở bên cạnh giúp đỡ cho Lý Lâm Ngọc cả đời được.
Nhưng trước khi rời khỏi, nàng sẽ dẹp bỏ hết mọi chướng ngại để nàng ấy thuận lợi sống sót nơi hậu cung thâm sâu này.
Điều cần nhất ở nàng ấy hiện tại chính là phải đủ cường, đủ nhẫn tâm mới có thể tự bảo vệ được chính mình.
"Tiểu thư...ta có một chuyện muốn hỏi tỷ.
Tỷ là vì cớ gì lại bị té ngã nặng đến vậy."
"Chuyện này..."
Lý Lâm Ngọc bắt đầu nhớ lại tình cảnh lúc đó, nàng đang đi tản bộ rất bình thường không hiểu vì sao chính bản thân lại vô duyên vô cơ đột ngột bị trượt chân.
Vì quá bất ngờ nên không giữ được thăng bằng liền ngã nhào về phía trước.
"Ta cũng không hiểu vì sao, khi đó cảm thấy dưới giày đột nhiên trơn trượt...mơ hồ cảm giác được giống như đang giẫm phải thứ gì đó."
"Giẫm phải thứ gì đó sao...?"
Lý Lâm Ngọc nhớ đến lại thấy bản thân mình quá vô dụng, đi đứng thông thường cũng vụng về như vậy.
Hoàng thượng có phải rất thất vọng về nàng hay không, thai khí trong bụng hiện tại rất yếu...nếu có mệnh hệ gì nàng nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.
"Tiểu Mộc...tất cả đều là do ta không cẩn thận, không liên quan đến ai khác."
Lương Giai Mộc tất nhiên đã có suy nghĩ của riêng mình, nàng an ủi Lý Lâm Ngọc một chút sau đó để nàng ấy tiếp tục nghĩ ngơ tịnh dưỡng.
Trong lòng đã có suy tính, nàng một mình âm thầm ra khỏi liều trại tìm đến nơi mà Ngọc Quý Phi đã té ngã xem xét một chút.
Trước khi đi còn không quên an bài cho người ở bên cạnh túc trực chăm sóc nà́ng, không để bất kì người lạ nào bước vào.
Khi đến nơi nàng quan sát địa hình xung quanh, nơi này tương đối là bằng phẳng rất dễ đi lại.
Phía dưới nền đất cứng lâu năm là một thảm cỏ xanh mềm mại, nàng bước đến ngồi xuống cẩn thận quan sát phía dưới mảng cỏ xanh kia.
Ánh mắt sáng sáng tỏ phát hiện ra điều gì đó liền cầm lên một vài vật vẫn còn lưu lại tại nơi này, cùng lúc này giữ siết chặt nó trong lòng bàn tay.
Được lắm! Quả nhiên là có người giở trò ma quỷ.
Ngày hôm nay cũng chính là buổi đi săn cuối cùng của đại lễ lần này.
Tất cả các quan tướng trong triều đều có mặt trước sân lớn mà nôn nóng chờ mong, bọn họ muốn xem kết quả thi đấu năm nay ai mới là người giành chiến thắng.
Điều để họ nóng lòng chờ mong lúc này là trận cá cược của Trấn An Vương và thái tử Bắc Chu.
Lần này đúng thật là quá căng thẳng, bọn họ còn nghĩ là Trấn An Vương nhất định sẽ không thua cuộc nhưng ngày hôm qua ngài ấy như thế nào lại không trở về.
Chính vì vậy tình hình hiện tại vẫn là đang bất lợi cho phía Nam Cung quốc.
Nhìn đám người sứ thần Bắc Chu không ngừng huênh hoang khiến bọn họ thật ngứa mắt.
Cuộc thi đấu sắp kết thúc, mặt trời hiện tại đã sắp lặng xuống núi.
Không khí hai bên lâm vào trạng thái căng thẳng.
"Thái tử Bắc Chu trở về rồi."
Đám người sứ thần Bắc Chu không ngừng hò reo hoang hỉ, lúc này hầu hết tất cả các người tham gia thi đấu đều đã quay lại.
"Thái tử về rồi, thật tốt quá.
Nhìn đi thú rừng thu về nhiều hơn ai hết, còn cộng với lần trước xem như thắng chắc rồi."
"Đúng vậy...so ra nam nhân ở Nam Cung quốc cũng chỉ có như vậy."
"Haha..."
Tất cả các quan viên thuộc phía Nam Cung quốc vẻ mặt càng thêm xám xịt, thật muốn đứng lên trực tiếp ngăn lại những lời tự mãn khó nghe kia của bọn chúng.
Trấn An Vương như thế nào còn chưa trở về vậy chứ.
"Vương Gia ngài ấy sao còn chưa chịu quay lại?"
"Sao ta biết được, có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Chuyện này...haiz..."
Không chỉ có bọn họ mà Nam Cung Lập trên gương mặt cũng không giấu nổi nét suy tư, trong lòng sớm đã lo lắng.
Không biết hoàng thúc có trở về kịp hay không, phải nói lần đặt cược này không phải nhỏ.
Ai mà biết được Bắc Đường Thiên Kỳ kia sẽ đòi hỏi chuyện gì.
Mọi hi vọng lần này đều đặt hết trên người của Trấn An Vương, Nam Cung Dạ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Các bạn like chapter và để lại bình luận cho mình có động lực bão cuối năm nè**.
**Truyện đang đua top hi vọng các bạn tiếp ủng hộ mình nhé**..