Những quan viên có mặt tại buổi yến tiệc ngày hôm nay không ai là không kinh ngạc.
Bọn họ chưa kịp tiếp thu tình huống hiện tại, người thì hai mắt mở lớn, người thì đang uống rượu liền muốn phun ra, mồm há to không tin vào tai mình.
Phải nói, ngay lúc này đây tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía Lương Giai Mộc, khiến nàng từ một nha hoàn nhỏ bé trở thành nhân vật được mọi người chú ý nhiều nhất.
Sau câu nói đó của Nam Cung Dạ, không khí xung quanh đột ngột trở nên im bặt.
Không chỉ có bọn họ mà ngay cả Lương Giai Mộc cũng bị Nam Cung Dạ làm cho giật mình, chưa hiểu nơi này đang xảy ra chuyện gì.
Nàng len lén đưa mắt nhìn hắn, sau đó chớp chớp mí mắt vài cái muốn ra hiệu cho hắn.
Nàng trong lòng thật muốn hỏi hắn rốt cuộc hắn có biết mình đang nói gì không? Những lời này không thích hợp để nói ra tại nơi đây nha.
Không phải đã cùng nàng thỏa thuận tốt rồi sao...
Nàng không biết Nam Cung Dạ có hiểu ý của nàng qua ánh mắt hay không, tiếp đó chỉ nhìn thấy hắn vẻ mặt kiên định nhìn nàng gật đầu.
Lương Giai Mộc vừa nhìn liền an tâm thở phào nhẹ nhõm, thật may quá hắn hiểu rồi nha.
Nhưng lời nói tiếp theo của hắn càng khiến nàng chấn kinh muốn hộc máu tại chỗ.
Nam Cung Dạ một thân nghiêm nghị, giọng nói to rõ muốn để cho tất cả các quần thần nơi đây đều nghe thấy.
"Hoàng thượng, Tiểu Mộc nàng chính là người mà bổn vương đã chọn làm vương phi.
Hôm nay nhân có mặt các bá quan văn võ ở đây, ta muốn chiếu cáo khắp thiên hạ, tháng sau định ngày tốt sẽ cưới nàng vào vương phủ."
Lương Giai Mộc hiện tại thật muốn xông đến mạnh mẽ che miệng hắn lại...nhưng thật sự đã không kịp nữa rồi.
"Hoàng Thúc, người nói thật sao? Chuyện này...nàng ấy...sao có thể chứ."
Xung quanh bắt đầu truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, mỗi người một ý thay nhau lời qua tiếng lại không ngớt.
Bắc Đường Thiên Kỳ cứ nghĩ mọi chuyện sẽ theo ý mình, nhưng đến phút cuối lại bị Nam Cung Dạ phá hỏng.
Đây rõ ràng là cố ý muốn phá hư chuyện tốt của hắn.
"Hoàng thượng, Thiên Kỳ trước đã nhận được hoàng ân của người hứa sẽ ban nàng cho ta.
Quân vô hí ngôn, không thể chỉ vì một lời nói của Trấn An Vương mà thay đổi.
Hoàng thượng anh minh, tin rằng người sẽ không làm Bắc Chu ta thất vọng."
Nam Cung Lập còn chưa dung nạp được hết mọi chuyện, tình hình hiện tại là như thế nào đây? Một người là Trấn An Vương danh tiếng lẫy lừng, còn một người là đương kim thái tử kế vị của Bắc Chu...hiện tại chỉ vì một nha hoàn nhỏ bé mà muốn tranh giành với nhau.
"Chuyện này...Thái Tử có phải đã nhìn sai người rồi hay không? Dung mạo của nàng như vậy thật sự là người mà thái tử muốn tìm?"
Bắc Đường Thiên Kỳ kiên định quay mặt về phía nàng, trực tiếp nhìn thẳng vào nàng mục đích là để nàng nhìn rõ được người hắn.
Sau đó hắn khẳng định lại một lần nữa.
"Người mà Thái tử Bắc Chu, Bắc Đường Thiên Kỳ ta chọn làm Thái tử phi không ai khác chính là nàng."
Lần này không chỉ có các quan viên Nam Cung quốc mà cả đoàn người sứ thần của Bắc Chu cũng đứng ngồi không yên.
Ông trời ạ, hôm nay là muốn để bọn họ tận mắt chứng kiến được tình cảnh này, để tự mình biết được trên đời này chuyện vô lý đến mấy cũng có thể xảy ra.
Nam Cung Lập là người khó xử nhất, hắn cố kìm nén lắm mới lấy lại được vẻ bình tĩnh như lúc này.
Trong lòng tam quan sớm đã bị lời nói của hai người bọn họ làm cho sụp đổ hoàn toàn.
"Chuyện này trẫm có chút bất ngờ, hai người thật sự...chọn nàng ấy."
"Đúng vậy."
Lời Nam Cung Lập vừa mới nói xong đã nhận được sự đồng thanh trả lời của hai người trước mặt, đáp án cả hai đều giống như nhau.
Lương Giai Mộc đứng ở giữa hai người bọn họ, hết nhìn người này đến người người khác.
Trên gương mặt nàng đâm chiêu không thôi, nàng trong lòng không nghĩ bản thân có một ngày lại rơi vào tình huống cẩu huyết như thế này.
Lão thiên ạ~ Nàng chỉ muốn sống thật an tĩnh thôi mà, có gì quá đáng đâu chứ.
Bắc Đường Thiên Kỳ hiện tại chỉ muốn nhìn Lương Giai Mộc, hắn tiến lên vài bước về phía nàng, sau cùng là nở nụ cười tiêu sái.
"Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Nàng có nhận ra ta không?"
Lương Giai Mộc lúc này thật muốn duỗi chân đá hắn một cái, ngày đó chỉ hận không để hắn bị rắn cắn chết cho rồi.
Hôm nay gặp lại còn đem phiền phức đến cho nàng, hắn đêm đó rõ ràng đã nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng.
Lương Giai Mộc từng chữ một nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
"Thái tử Bắc Chu...tiểu nữ lần đầu tiên được diện kiến ngài."
Bắc Đường Thiên Kỳ biết nàng cố tình né tránh hắn, còn nhìn ra ánh mắt không vui của nàng.
Đây là đang muốn phân định rạch ròi với hắn sao? Hắn trái lại càng thêm hứng thú, nhìn Nam Cung Dạ đang giữ tay nàng, hắn trên môi cười nhẹ sau đó chậm rãi nói.
"Tiểu Mộc, nàng sao lại mau quên đến như vậy.
Chuyện của chúng ta đêm đó nàng không nhớ sao? Sau khi nàng rời khỏi, bổn thái tử ta liền nhớ mãi không quên được."
Lời nói này của hắn là cố ý nói thành như vậy, đem những lời này nói thành ý khác khiến nó trở nên mập mờ không rõ ràng.
Mục đích còn không phải là nhằm vào Nam Cung Dạ hay sao, khiến hắn phải hiểu lầm mà ganh tức.
Trái lại với suy nghĩ của hắn, Nam Cung Dạ vẫn rất bình thản không có biểu tình nào khác, lúc này chỉ càng thêm giữ chặt lấy tay nàng.
Lương Giai Mộc trước những lời nói đầy ý nhị kia, nàng không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác lo sợ Nam Cung Dạ sẽ hiểu lầm.
Nàng nhẹ kéo tay mình ra khỏi người Nam Cung Dạ, chân bước về phía trước vài bước.
Tay nàng ẩn trong tay áo cung lại thành nắm đấm, tâm trạng lúc này chính là muốn giết người.
Nếu không phải ở trước mặt nhiều người như vậy thì nàng hiện tại đã đánh hắn đến mạng cũng không còn.
Đừng nghĩ nàng dễ bắt nạt, Lương Giai Mộc áp chế lại cảm xúc trong người, trên môi khẽ cười lên thâm hiểm.
Nàng thay đổi sắc mặt làm ra vẻ kinh ngạc, vô cùng ngây thơ nói thật lớn tiếng.
"Ngài nói như vậy tiểu nữ liền nhớ ra rồi, không ngờ thái tử lại là người lính canh bị rắn nhỏ cắn bị thương khóc lóc thương tâm trong rừng đêm đó.
Cũng nhờ khi đó ngài kêu lớn tiếng như vậy, tiểu nữ mới nghe được mà tìm đến giúp ngài."
Lời nói của nàng đủ lớn lại hết sức chân thật khiến mọi người xung quanh không ai là không nghe rõ.
Bọn họ đầu tiên là muốn phụt cười thành tiếng sau đó mới từ từ nén lại ý cười, len lén đưa mắt nhìn về phía Bắc Đường Thiên Kỳ mà bàn luận to nhỏ.
Thì ra chuyện mà Thái tử Bắc Chu nhớ mãi không quên chính là việc bị rắn cắn này, cuối cùng cũng hiểu được thì ra mọi chuyện đều là như vậy.
Bắc Đường Thiên Kỳ đầu đầy hắc tuyến, hắn thật không nghĩ nàng sẽ nói được những lời này.
Chỉ trong vòng vài câu đã biến hắn thành trò cười trong mắt người khác, cùng lúc cũng hóa giải hết mọi ý tứ trong lời nói của hắn.
Nàng quả nhiên không đơn giản, rất tốt...nàng như thế mới xứng đáng làm Thái tử phi của hắn.
Lương Giai Mộc nói xong liền giương mặt nhìn Bắc Đường Thiên Kỳ một cách đắc ý, sau đó mới chuyển ánh mắt về phía Nam Cung Dạ khẽ nháy mắt với hắn, muốn nói nàng có phải rất lợi hại đúng không, ngài không được hiểu lầm đấy nhá.
Nam Cung Dạ nhìn cử chỉ tinh nghịch này của nàng cũng phì cười, chuột nhỏ này của hắn một khi đã thù ghét ai thì người đó coi như tiêu rồi.
Nam Cung Lập cảm thấy không khí lúc này có phần gượng gạo nên hắng giọng vài cái để hóa giải tình cảnh hiện tại.
"Hụ...hụ, trẫm cũng một phần nào đó hiểu được rồi, Thái tử có phải nên nghĩ lại không, nàng ấy tuy có công lao nhưng chỉ là một thị nữ nhỏ nhoi.
Chuyện này..."
"Hoàng thượng, người đã nói sẽ ban nàng cho ta.
Thiên Kỳ xin tạ chủ long ân, hai ngày sau sẽ mang nàng trở về Bắc Chu quốc."
Nam Cung Dạ bước đến thẳng thừng đối diện với Bắc Đường Thiên Kỳ.
Hắn mang nàng đặt ở sau lưng mình, từng chữ một đều chứa đựng sự thị uy cực hạn.
"Thái tử cũng đừng không nói lý như vậy chứ? Muốn mang vương phi của bổn vương đi là chuyện không thể nào."
Bắc Đường Thiên Kỳ cũng không chịu nhúng nhường, đời này đã chọn Nam Cung Dạ trở thành khắc tinh của chính mình.
Hắn không giành được nàng quyết không cam tâm.
"Trấn An Vương đây mới là người không nói lý lẽ, bổn thái tử rõ ràng đã nhận được ân điểm của hoàng thượng thì việc mang nàng đi vô cùng thích đáng.
Trái lại...Trấn An Vương ngài mới chính là người có ý muốn làm trái lại hoàng lệnh, để người khác nhìn vào còn tưởng rằng ngài còn có mưu đồ gì khác."
Nam Cung Dạ nét mặt vẫn rất bình thản khiến người khác không nhìn ra một chút tâm tư nào.
Hắn hướng về phía Nam Cung Lập hỏi lại.
"Hoàng thượng vừa rồi có hứa sẽ ban thưởng thị nữ cho Thái tử đúng chứ?"
Nam Cung Lập khó xử nói
"Đúng là trẫm đã hạ chỉ như vậy."
"Vậy thì đúng rồi, người mà hoàng thượng hứa ban thưởng cho Thái tử đây là một thị nữ trong cung...còn nàng thân phận từ sớm đã là vương phi của bổn vương thì lời này không thể tính trên người nàng được.
Quân vô hí ngôn không sai lệch, thái tử chi bằng chọn một cung nữ trong số những người này mà mang về Bắc Chu thì hơn."
Bắc Đường Thiên Kỳ không kiềm nổi lửa giận nói lớn.
"Ngài rõ ràng không có đạo lý, nàng từ khi nào đã trở thành vương phi chứ.
Đến cả hoàng thượng còn không biết được, đừng nghĩ tự mình nói vài câu mà có thể làm trái lại hoàng lệnh.
Xin hoàng thượng cho Bắc Chu ta một công đạo."
Tình hình lúc này lại một lần nữa trở nên căng thẳng, khiến Nam Cung Lập không biết phải giải quyết như thế nào.
"Hoàng thúc, chuyện này...trẫm cảm thấy người có phải hay không không được thỏa đáng.
Khẩu vụ của trẫm đã hạ cũng không thể rút lại...hay là người..."
Nam Cung Dạ không hài lòng trực tiếp ngăn lời hắn lại.
"Hoàng thượng còn nhớ buổi dạ yến lần đó bổn vương trước mặt quần thần đã chiếu cáo gì hay không?"
"Chuyện này..."
"Bổn vương lần đó đứng trước toàn thể các quan viên ở khắp Nam Cung Quốc tuyên cáo rằng sẽ lập nữ tử trong bức họa Sơn Tuyết Mỹ Nhân làm Vương Phi của ta.
Hoàng thượng xác minh việc này có đúng hay không?"
"Đúng là có chuyện này...nhưng nữ tử trong bức họa đó..."
"Người đó chính là nàng."
Xung quanh bắt đầu trở nên xôn xao không ít, bọn họ căng tròn hai mắt ra thật to nhìn xem rốt cuộc mọi chuyện đằng sau là như thế nào.
Có người còn âm thầm lấy giấy viết ra ghi chép nhằm lưu lại một chuỗi các sự việc chấn động ngày hôm nay thành một thoại bản để con cháu đời sau tham khảo.
"Ông nói xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?"
"Sao ta biết được chứ, nhìn đi nàng ta sao có thể là cái gì mỹ nhân gì đó chứ.
Ta thật không nhìn ra điểm nào cả."
"Nói nhỏ một chút, Trấn An Vương là ai chứ ngài ấy nói gì thì đều là như vậy nha.
Nói mèo thành chó chúng ta cũng phải tin."
Nam Cung Lập lúc này cũng lên tiếng nói.
"Hoàng thúc, nàng chính là mỹ nhân trong bức họa đó sao?"
Nam Cung Dạ ánh mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi lại.
"Hoàng thượng thấy có chỗ nào không giống?"
"Chuyện này...trẫm nhìn cũng thấy giống."
Dưới ánh mắt băng lãnh bức người kia thì Nam Cung Lập cũng phần nào hiểu ý của Trấn An Vương, hoàng thúc hiện tại là đang cố tình lấp liếm hết mọi chuyện đây mà.
Nam Cung Dạ trên môi khẽ cười hài lòng nhìn xuống đám người bên dưới, hắn một thân cao cao tại thưởng hỏi tiếp.
"Lưu thái sư, ông cũng nhìn thấy bức họa kia rồi thì thử nói xem nàng có giống hay không?"
Lưu thái sư sao lại không thức thời mà hiểu ý bề trên được chứ, ông ta không một chút ngại miệng thừa nhận.
"Lão thần thấy giống, đúng là rất giống, chính xác là cùng một người."
"Còn Văn thừa tướng thì sao?"
"Thần cũng cảm thấy y như vậy."
Đến hoàng thượng cũng đã nói rồi thì bọn họ cũng chỉ thuận theo là được.
Ngay cả Lương Giai Mộc cũng muốn chấp tay bái phục bọn họ, nhìn bộ dạng của nàng hiện tại mà những lời này cũng nói ra được.
Nàng cảm thấy ngại miệng thay cho họ, đúng thật là quan lại cũng không dễ dàng gì mà, chỉ trách Nam Cung Dạ thật sự quá mức cường giả rồi.
"Vậy tốt lắm, không còn bàn cãi gì nữa.
Thái tử cũng đã rõ ràng mọi chuyện rồi chứ?"
Bắc Đường Thiên Kỳ tuy biết nàng đúng thật là người trong bức Sơn Tuyết Mỹ Nhân nhưng trong lòng không cam tâm trước những lý lẽ qủy nguyệt kia của Nam Cung Dạ.
Hắn ta rõ ràng là so với hồ ly còn giảo hoạt hơn nhiều, trước mặt nhiều người như vậy lại ngang nhiên đổi trắng thay đen.
"Ta không phục, ngài rõ ràng đang giở trò tự bày ra chuyện này."
"Chuyện này bổn vương đã cho chiếu cáo khắp thiên hạ, nếu thái tử không tin thì có thể chọn hỏi bất kì ai..."
"Ngài..."
Nam Cung Lập không biết nên giàn xếp như thế nào cho êm đẹp.
"Thái tử...Nam Cung quốc ta mỹ nhân không ít, trẫm sẽ đề bù cho khanh một người khác.
Chuyện của Tiểu Mộc hay là..."
Bên ngoài lúc này vang lên tiếng truyền báo của La thái giám.
"Bẩm hoàng thượng, nhị công chúa Bắc Chu xin được vào diện kiến.
Còn nói có một chuyện quan trọng muốn được gặp người."
"Được, cho nàng vào đi."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Nữ phụ lên sàn bày trò tranh giành vị trí vương phi với chị nhà rồi...
**Cảm các bạn đã bình luận, like ủng hộ tinh thần mình nha.
Rất cảm ơn các tiểu khả ái còn hào phóng tặng xu cho mình nà ❤**.