Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi FULL


Lương Giai Mộc thấy Nam Cung Dạ đột ngột ôm nàng, còn không ở lại bên trong đại điện mà ra nơi này đợi nàng.

Không hiểu vì sao thái độ của hắn lại bất ngờ thay đổi lớn như vậy.

Giọng điệu trầm thấp mang theo ý buồn, nàng cảm nhận được trong lòng hắn dường như đang rất nặng nề.
"Vương Gia, ngài không sao chứ?"
"Nàng gọi ta là Cung Dạ được không?"
Nàng nghĩ hiện tại đang ở trong cung, trước mặt nhiều người như vậy nếu thẳng thừng gọi nhũ danh của hắn sẽ không hợp lẽ.

Bọn họ nhất định sẽ dựa vào điều này gây ra nhiều phiền toái cho nàng và hắn.
"Vương Gia..."
"Hửm..."
"Cung...Cung Dạ, chàng ra ngoài đây làm gì? Chúng ta trở về bên trong đi."
Nam Cung Dạ quan sát nàng thật kỹ, tự trách bản thân mình vừa rồi như thế nào không nhìn ra sắc mặt nàng khác thường.

Tuy nàng che giấu nội thương trong người rất kỹ nhưng sắc diện của nàng có phần tái nhạt hơn trước.

Ánh mắt Nam Cung Dạ ẩn chứa tia đau lòng cẩn thận đưa tay lau đi vệt máu nhỏ còn lưu lại ẩn ẩn nên khóe môi nàng.

Nhìn Mộc Nhi vì chuyện của hắn mà phải mạo hiểm khiến cơ thể bị nội thương không nhẹ thì tận tâm can hắn đau nhói, ray rứt không dứt.
"Nam Cung Thiên Hàn nói đúng, nàng vì ta làm nhiều việc như vậy có đáng hay không?"
Lương Giai Mộc ban đầu là ngạc nhiên, sau đó cũng hiểu được hắn đã thì ra âm thầm đi theo sau nàng cho nên mới nghe thấy mọi chuyện.
"Ta...!lúc đó quyết định làm như vậy cũng không nghĩ đến cái gì có đáng hay không đáng.

Trong đầu chỉ nghĩ bằng mọi cách phải vượt qua nhị công chúa Bắc Chu, chứng minh ta có đủ năng lực giành được chàng."
Từng lời nói của nàng như khắc sâu vào trong tim hắn, cả cuộc đời này của hắn cũng không nghĩ sẽ quên đi.

Cả đời người quan trọng nhất chính là tìm được một người khiến bản thân cam tâm từ bỏ mọi thứ chỉ để cùng người đó đi đến kết.

Người này từ lâu hắn đã tìm ra rồi, nhất định sẽ không buông tay nàng.
"Nàng bị nội thương nặng như vậy lại còn giấu giếm ta.

Hứa với ta, sau này cho dù nàng có gặp bất kì chuyện gì, người đầu tiên nghĩ đến sẽ là ta có được không?"
Nam Cung Dạ cúi người để gương mặt của hắn có thể đối diện với gương mặt nàng.

Bàn tay nhẹ xoa lên hai má nàng, động tác nhu tình nhẹ nhàng.


Ánh mắt hắn chứa đầy sủng nịnh ôn nhu vạn phần nhìn nàng thâm tình.
"Mộc Nhi ngoan, đồng ý với ta được chứ?"
Lương Giai Mộc trong lòng cảm thấy có một dòng nước ấm áp chảy qua tim mình.

Nàng lúc trước mơ mơ hồ hồ không hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu một người.

Hiện tại tâm chính mình đã được sáng tỏ hết rồi, hắn khiến nàng thay đổi cách nghĩ, thay đổi cả con đường.

Nàng cuối cùng cũng lựa chọn đừng chân để ở bên hắn, cùng nhau sống thật tốt.
Đứng trước ánh mắt nhu hòa của Nam Cung Dạ đang còn chờ đợi của nàng hồi đáp.

Lương Giai Mộc vui vẻ cười thật tươi gật đầu khẳng định.
"Ta hiểu rồi."
"Thật tốt."
Nam Cung Dạ đáy mắt ẩn chứa ý cười vui vẻ, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp dụ hoặc.
"Mộc Nhi mau mở miệng ra một chút."
"Tại sao..."
Nhân lúc nàng mở miệng nói chuyện thì thừa lúc này hắn kề sát vào mặt nàng, một bên tay vòng ra đặt ở phía sau cổ ngọc.

Hắn chạm vào môi nàng nhẹ nhàng hôn xuống.

Không giống như những lần trước có ý tham luyến không rời mà lần này chỉ nhẹ thoáng ôn nhu lướt qua liền rời khỏi.
"Chàng...cho ta uống thứ gì vậy, đắng chết đi được."
"Là Hoàng dược, trước mắt nó sẽ giúp nàng ổn định tâm mạch.

Tuy không lập tức trị hết nội thương trong người nàng nhưng cũng phần nào giảm đi một phần.

Về vương phủ, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng trị khỏi."
"Là Hoàng dược, trên đời không có đến ba viên nha...quý giá quá rồi.

Hơn nữa..."
Lương Giai Mộc hơi ngượng ngùng nhìn xung quanh, cũng may không có người nhìn thấy nếu không xấu hổ chết được.

Nơi này có thể gọi là nơi công cộng không nhỉ?
"Ngài trực tiếp đưa ta uống là được rồi, còn dùng cách thức này...haiz..."
"Ta làm như vậy là không phải để nàng uống nhanh hơn sao, hơn nữa tư vị cũng rất tốt."
Không nghĩ những lời như này lại phát ra từ trong miệng của Trấn An Vương uy nghiêm nha.


Nam Cung Dạ so với trước đây khi lần đầu tiên gặp hắn đúng là có thay đổi rất lớn.

Lương Giai Mộc chỉ biết phì cười, tảng băng lớn này cũng có ngày tan chảy thành mặt nước ấm áp nha.
"Nàng cảm thấy cơ thể tốt lên một chút nào chưa?"
"Chàng an tâm, ta đã tốt hơn rồi.

Vẫn có thể trụ được, chúng ta mau vào trong đi.

Phần so tài cuối cùng này không biết là chọn thi thứ gì nữa đây."
"Nàng không cần quá đặt nặng việc này, hay là cùng ta về phủ để ta giúp nàng trị thương trước.

Chuyện liên hôn ta có thể tìm cách xử lý thỏa đáng."
"Ta không sao, chúng ta vào trong thôi."
Lương Giai Mộc và hắn trở lại đại điện, bọn họ đang chuẩn bị cho phần so tài thứ ba.

Nàng nhìn các khuôn gỗ lớn thì hai mắt liền sáng rực.

Nàng trong lòng đã mấy phần đoán được phần thi tiếp theo sẽ là gì rồi.

Lúc này nàng hướng đến chỗ của thái giám muốn khẳng định chắc chắn một lần nữa.
"Diên công công, ta vừa rồi ra ngoài nên đã bỏ lỡ thể lệ cuộc so tài lần này."
Diên công công đương nhiên hiểu ý nàng tiếp theo muốn nói gì.

Hắn làm việc ở trong cung nhiều năm nên đối với việc này hiểu rất rõ.
"Hai phần thi trước đã là thư, cầm thì phần thứ ba được chọn là về thi họa."
"Là họa thật sao?"
"Nô tài không dám nói sai."
Diên công công biết rõ Lương Giai Mộc tuy chỉ là một nha hoàn nhưng hiện tại đã là người của Trấn An Vương nên thái độ đối với nàng cũng giữ lễ mấy phần.
Lương Giai Mộc sau khi đã khẳng định rõ ràng thì trong lòng đã vui vẻ đến nở hoa.

Đôi mắt lóe sáng như ánh hào quang, miệng cười sảng khoái.

Cảm thấy ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi nàng.


Lần này thì hay rồi, thi họa là thi họa đó, đây rõ ràng chính là cái cảm giác khi đi thi chọn đúng đề đây mà.

Thiên ạ~ rốt cuộc cũng đã chọn đúng sở trường của lão nương ta rồi.
"Ta thấy nàng tâm trạng rất vui vẻ, có phải tiếp theo có chuyện tốt gì hay không?"
Nam Cung Dạ đúng thật là nhìn nàng một lần liền đoán đúng, Lương Giai Mộc cười ẩn ý hỏi hắn.
"Chàng có từng nghe qua tài vẽ tranh của Bắc Đường Thanh Di kia như thế nào không?"
Nam Cung Dạ ho khan vài tiếng rồi cũng quyết định nói.
"Lần nào nàng ta so tài cũng đều đứng nhất..."
"Lợi hại vậy sao? Không ai là đối thủ của nàng ấy thật à?"
Nam Cung Dạ điềm tĩnh uống trà, tiện tay tự rót cho nàng một chút.

Không nhanh không chậm nói rõ.
"Trên giang hồ không phải có một người ẩn danh gọi là Họa Thánh hay sao.

Một bức họa bán ra giá trị lên đến vài trăm nghìn lượng vàng, cùng Bắc Đường Thanh Di có thể gọi là đối thủ."
Lương Giai Mộc nhướng mày, kiếm ngân lượng chính là thứ nàng yêu thích nhất mà.
Nam Cung Dạ thấy nàng trầm tư còn tưởng nàng đang lo lắng nên trấn an.
"Mộc Nhi đừng lo, đã có bổn vương ở đây."
Lương Giai Mộc một tay che miệng nói khẽ vào tai Nam Cung Dạ.
"Ta thấy Họa Thánh kia đúng lúc hôm nay lại có mặt ở đây."
"Nàng từng gặp qua rồi sao?"
"Từng gặp qua..."
Nam Cung Dạ nhìn nàng đưa tay từ từ chỉ hết một vòng lớn sau đó liền chỉ vào người chính mình.
"Là nàng..."
"Dạ Dạ nói đúng rồi."
Nam Cung Dạ không giấu được ngạc nhiên trong mắt, hắn nhìn thấy chữ viết của nàng vô cùng đẹp thì cũng đoán được tài hội họa cũng sẽ không tệ.

Nhưng lại không nghĩ ra được "Họa Thánh" mà người đời đồn đại là một lão nhân gia không ngờ lại chính là một tiểu cô nương như nàng.
"Mộc Nhi của ta quả nhiên rất tinh quái."
"HaHa, đa tạ công tử khen ngợi."
Lương Giai Mộc đối với bút họa của nàng ta cũng chưa từng tận mắt xem qua, chỉ nghe người ta đồn đại nàng ta chính là tài sắc vẹn toàn.

Luận về thứ gì cũng đều xuất chúng hơn người, nhưng nàng không tin lần này không thắng được Bắc Đường Thanh Di.
Cuộc thi cuối cùng cũng bắt đầu, phần so tài lần này có thể nói là đáng mong đợi nhất.

Về phía đoàn người Bắc Chu đương nhiên đinh ninh cho rằng nhị công chúa của bọn họ lại giành hạng nhất là điều hiển nhiên.

Trái lại có một số người khác sau khi Lương Giai Mộc đứng nhất cầm nghệ thì đối với nàng có chờ mong rất lớn, trong lòng lại có phần muốn cổ vũ cho nàng thắng.

Đám người kia không ai khác chính là những người vừa rồi đã thi cầm nghệ, bọn họ đến lúc này thật sự không mấy ưa thích Bắc Đường Thanh Di.

Vì nàng ta tư thái có phần cao ngạo lãnh đạm khó gần, quan trọng nhất chính là ở phần thi cầm lại cố ý lên thi đầu tiên.


Làm như vậy chả khác nào có ý muốn trấn áp hết bọn họ, khiến các người thi phía sau nàng không được để vào mắt.
Lương Giai Mộc và Bắc Đường Thanh Di không hiểu là trùng hợp hay cố ý lại được xếp ngồi gần nhau.

Vừa nhìn liền thấy ánh mắt không nóng rực sinh ra hận ý của nàng ta dành cho Lương Giai Mộc.

Phần thi cầm nghệ vừa rồi Bắc Đường Thanh Di thật không cam tâm, trong lòng đã ôm uất hận cộng hưởng ngày một nhiều.

Nàng ta không chấp nhận được chính mình như thế nào có thể thua Lương Giai Mộc, khẳng định là do nàng đã giở trò.
Nàng ta đè thấp giọng hướng về phía Lương Giai Mộc đang ngồi gần đó.
"Vừa rồi nhất định là do ngươi giở ra yêu thuật."
Lương Giai Mộc đối với vẻ mặt thật của nàng ta không mấy bất ngờ, từ sớm đã nhìn ra nàng ta tâm kế đa đoan bụng dạ không mấy tốt đẹp gì.

Có điều cũng rất giống nàng, có thế đấu với nhau mới thú vị chứ.
Nàng hai tay để chống lên cằm, đối với lời này của nàng ta trên miệng cười tươi rất vui vẻ.
"Bắc Đường công chúa thật thông minh, đúng là ta đã giở trò đấy.

Không ngờ có đúng không?"
"Ngươi..."
Bắc Đường Thanh Di tức đến nghẹn họng, trên tay siết chặt lấy y phục.

Chưa gì đã nghe nàng tiếp tục nhắc nhở.
"Nhị công chúa bớt giận, tập trung tập trung cuộc thi bắt đầu rồi."
Thái giám đứa phía trước bắt đầu tuyên báo cuộc thi bắt đầu, trong vòng nửa canh giờ nhất định phải hoàn thành.
Lương Giai Mộc cầm bút vẽ trên tay, tỉ mỉ kiểm tra, đúng thật đồ dùng hoàng cung không tệ nha.

Nàng tư thái an nhàn suy nghĩ sau đó cũng bắt đầu nét vẽ thứ nhất.

Xung quanh mọi người không ngừng quan sát, thì thầm đánh giá to nhỏ.

Nam Cung Dạ bên môi nở nụ cười ôn nhu, ngồi ngắm nhìn Mộc Nhi của hắn thật kỹ không rời mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng nghiêm túc như vậy, toàn bộ tâm tư đều tập trung hết vào bức họa như thế làm chủ được mọi thứ, trong số bọn họ nàng chính là nổi bật nhất.
Thời gian nữa canh giờ cuối cùng cũng sắp hết, đa phần có thể cho là đã hoàn thành.

Lương Giai Mộc trong lúc đang thực hiện các nét vẽ cuối cùng thì đuôi mày chợt nhíu lại.

Nàng quan sát được thứ gì đó không ổn, trong lòng đã nổi lên tia nghi ngờ.

Nàng đưa tay chấm nhẹ vào màu mực trên bức họa đưa lên mũi ngửi sau đó dùng một chút nhỏ chấm thử lên cổ tay không lâu màu mực đã nhạt dần rồi bay mất.

Không ổn, mực vẽ này có vấn đề, có người đã giở trò.
Nàng nhìn đến phía của Bắc Đường Thanh Di liền chạm phải ánh mắt nham hiểm cùng nụ cười thõa mãn của nàng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận