Hoắc Hiển, tự Già An.
Đây là một người dùng thời gian vẻn vẹn bốn năm từ Đề Kỵ (*) bình thường của Cẩm Y Vệ thăng chức lên tới Trấn phủ tứ phẩm hiện giờ, để ba chữ "Cẩm Y Vệ" trở thành ác mộng không tan trong văn võ bá quan, thậm chí là cả Đại Chu, chỉ nhắc tới mỗi tên của hắn cũng có thể khiến người ta ra một trận rùng mình từ đầu đến chân.
(*)Đề Kỵ: chỉ quan lại truy nã tội phạm
Bối cảnh của Hoắc Hiển này có thể nói là tương đối đặc sắc.
Hắn xuất thân từ Tuyên Bình Hầu phủ thế gia trăm năm, tổ tiên là danh tướng kiệt xuất, cả nhà trung liệt, mấy thúc phụ đều lần lượt chết trận ở sa trường, ngay cả huynh trưởng của hắn cũng chết trong trận chiến Vân Dương vào bảy năm trước.
Mà tuy hắn chỉ là con thứ nhưng lại theo học Đại tướng quân Lâu Phán Xuân danh chấn thiên hạ năm Hiển Trinh, bảy tuổi có thể đọc thuộc làu làu binh pháp, mười hai tuổi đã có thể theo quân chinh phạt, tuổi còn nhỏ đã bộc lộ tài năng, khởi điểm cao cũng làm người ta cực kỳ hâm mộ.
Trong mắt người khác, sau này hắn cũng nên đi con đường lớn khang trang giáo vàng ngựa sắt, công thành danh toại, chết cũng chết thẳng thắn vô tư.
Nhưng cũng không ai nghĩ tới sau này lại là xu thế hoàn toàn tương phản.
Hắn đầu nhập dưới trướng Cẩm Y Vệ vào năm thi quan, ôm đùi Ti Lễ Giám một đường đi lên, thủ đoạn máu tanh huyết cũng không phải chuyện mà người có thể làm ra, biến cái gọi là "Cả nhà trung liệt" của Tuyên Bình Hầu phủ thành chuyện cười.
Nhưng đối nhân xử thế dường như cũng không phải là không có sơ hở.
Đại khái là do tâm tính thiếu niên, khi còn thiếu thời hắn từng bộc lộ tài năng không biết tém lại, tất cả tâm cao khí ngạo đều viết trên mặt, chuyện gì cũng thích tranh giành vị trí thứ nhất, trong sự buông thả luôn tràn ra lệ khí, Tuyên Bình Hầu rất không thích loại tính tình quá mức tranh cường háo thắng này của Hoắc Hiển, chỉ sợ tương lai hắn có một ý nghĩ sai lầm sẽ nảy sinh dã tâm đi quá giới hạn, vì thế lúc nào cũng dẫn dắt hắn, lại làm cho quan hệ phụ tử càng thêm lạnh nhạt.
Mới đầu phía trên có một huynh trưởng giỏi văn thiện võ đè ép, ngược lại cũng còn đỡ, nhưng vấn đề lập tức xuất hiện ngay sau khi trưởng tử Hoắc Quyết qua đời.
Vị trí thế tử lập đích trưởng tử, Hoắc Quyết không còn thì vị trí này tất nhiên phải truyền cho tiểu công tử đích xuất Hoắc Tông.
Nhưng Hoắc Tông tuổi còn nhỏ, từ lúc sinh ra trong bụng mẫu thân đã là một con ma bệnh, vai không thể gánh tay không thể xách, khó có thể chống đỡ trọng trách môn hộ, nhưng ngặt nỗi vị trí thế tử phải truyền lên trên người một người như vậy, vì thế nỗi bất bình nhỏ bé cùng với nỗi lo về dã tâm vượt quá bổn phận của Tuyên Bình Hầu cũng như măng mọc sau mưa.
Hoắc Quyết mất chưa được hai năm, thân thể Hoắc Tông lại càng không tốt, mỗi ngày chỉ dùng một ít đồ ăn lạnh đã gần như muốn lấy đi nửa cái mạng của hắn, cũng thiếu chút nữa lấy mạng Hoắc Hiển.
Sự việc bại lộ, Hoắc nhị công tử suýt nữa bị Tuyên Bình Hầu đè ở từ đường đánh chết, tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể nhặt về được một mạng.
Chỉ có điều từ đó về sau phụ tử không còn đồng lòng, huynh đệ phản bội, Tuyên Bình Hầu áp chế Hoắc Hiển khắp nơi muốn hắn tu dưỡng tâm tính, không chịu cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Cho nên sau đó hắn mới xoay người gia nhập Cẩm Y Vệ, dường như đây cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Chỉ có điều khi đó Cẩm Y Vệ yên lặng đã lâu không được trọng dụng, dưới sự phụ trợ của Đông xưởng cùng cấm quân đang gió nổi nước lên, gần như không được coi là một nơi có tiền đồ gì, mặc dù Tuyên Bình Hầu không vui nhưng cũng không quản hắn.
Không ngờ trong một năm, Cẩm Y Vệ đã mơ hồ có xu thế quật khởi, mà Hoắc Hiển khi đó liên tiếp qua lại với Triệu Dung của Ti Lễ Giám chưởng quản thái giám, có người từng nghe nói, hắn lén gọi Triệu Dung một tiếng "Nghĩa phụ".
Rất nhanh, hình ngục lần nữa được dùng lại, cực hình khởi động lại, cái tên Hoắc Hiển nhanh chóng truyền khắp triều đình và dân chúng khiến người ta nhắc đến đã biến sắc.
Cùng lúc đó, Hoắc Hiển cũng bị Tuyên Bình Hầu trục xuất khỏi gia phả, từ đó về sau tự lập môn hộ, trong miệng nói "Hoắc gia" cũng không phải là Hoắc gia phủ Tuyên Bình Hầu kia, mà là Hoắc gia Trấn Phủ sứ.
“Hí” một tiếng, vó ngựa đột ngột nhảy lên làm tung bay một đám bụi đất dày, dân chúng chung quanh chớp mắt đã chạy biến một nửa như thể trông thấy hồng thủy mãnh thú.
Hoắc Hiển ghìm ngựa trước xe tù, từ trên lưng ngựa cao cao đánh giá tên tù nhân Hứa Hạc này, trong ánh mắt lộ ra khinh mạn cuồng ngạo, nhưng khinh mạn khiến người ta chán ghét kia ở trên mặt hắn lại tôn lên vài phần cảnh đẹp ý vui.
Đại khái do túi da này quá tinh xảo, giống như một bức mật đồ tươi đẹp dùng đan thanh phác họa, nhất là cặp mắt kia như là bảo thạch khảm ở trong bức vẽ, làm cho khuôn mặt này của hắn gần như có vẻ xinh đẹp, nhưng lại không giống với nét yêu dã của nữ tử, càng nhiều hơn là góc cạnh rõ ràng sắc bén, nhất là khóe môi khẽ nhếch lên còn lộ ra vài phần lạnh bạc.
Đôi mắt già nua của Hứa Hạc hình thành đối lập rõ ràng với người trẻ tuổi trước mắt này, mu bàn tay da bọc xương của ông ấy nổi gân xanh, trong ánh mắt phẫn nộ mang theo một tia tiếc hận người bên ngoài không thể nhìn thấu.
Đúng, là tiếc hận.
Ông ấy là Thái phó được ắc phong vào năm Hiển Trinh, năm đó làm quan với Lâu Phán Xuân, hai người một văn một võ lại trò chuyện rất vui vẻ, vẫn luôn coi đối phương là tri kỷ.
Tính tình Lâu Phán Xuân kiêu căng, phóng đãng không kiềm chế được, vì thế cũng thu nhận một đồ đệ tính tình quỷ quái giống như ông ấy, khi đó Hoắc Hiển mới bảy tám tuổi mà Lâu Phán Xuân đã coi hắn là bảo bối, nói tư chất hắn cực tốt, sau này nhất định có thể thay ông ấy bảo vệ non sông Đại Chu.
Lâu Phán Xuân có thể nói là nửa cha của Hoắc Hiển, lúc hai người bạn tốt bọn họ uống rượu ông ấy cũng thường xuyên mang Hoắc Hiển theo bên cạnh, ông ấy không cho Hoắc Hiển uống rượu, cũng rất xấu xa muốn hắn rót rượu, muốn chọc giận người ta mà còn muốn hắn nghẹn không được phát tác.
Bởi vậy Hứa Hạc đã tiếp xúc mấy lần với Hoắc Hiển, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng ngầm chờ mong thiếu niên này.
Sau đó gặp Đông cung sinh biến, Lâu Phán Xuân phụng chỉ sửa lại án xử sai hãm sâu vào biển lửa, đốt thành một bộ thi thể cháy xém, không ai mang theo Hoắc Hiển đến xin rượu ông ấy nữa.
Sau đó không lâu hoàng đế băng hà, tân đế đăng cơ, ngay khi Hứa Hạc bận rộn phụ tá tân đế, thiếu niên trước kia đã đi sai đường, lúc gặp lại đã mang một dáng vẻ khác.
Trong lúc cảm khái chỉ nghe được một tiếng "loảng xoảng", xiềng xích xe tù bị chặt đứt, loan đao ném ở bên cạnh Hứa Hạc phát ra tiếng vang thật lớn, kéo ông ấy ra khỏi hồi ức trước kia.
Hứa Hạc mở mắt thấy Hoắc Hiển mỉm cười nói: "Thái phó, không phải muốn giết ta sao?”
Trong mắt nam tử hiện lên ý cười nhàn nhạt, cảm khái "A" một tiếng rồi thở dài nói: "Con người ta mềm lòng, không thể nhìn thấy người hối hận mà chết, vừa rồi ta đã nghe lời người nói nên suy xét đến tâm nguyện của người, cho người cơ hội thay trời hành đạo, người có muốn không nào?"
Giọng điệu giả vờ giả vịt này thật khiến người ta chán ghét, Hứa Hạc vốn là người nóng nảy, nghe vậy giận dữ trừng mắt: "Ngươi…”
Dân chúng vây xem xung quanh cũng không biết dã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hứa thái phó lảo đảo xuống xe tù, hai tay run rẩy cầm loan đao hổn hển tiến về phía người trên ngựa, quả thực đang tập kích theo kiểu tự giết mình.
Hoắc Hiển cũng không nhúc nhích mà chỉ kéo dây cương lại, để Hứa Hạc bổ nhào vào khoảng không, đao trong tay cũng bay ra ngoài.
Mọi người nhao nhao hít sâu một hơi, ngựa của Hoắc Hiển lập tức lấy tốc độ như gió chạy về phía ông ấy, không ngừng vó bay qua người Hứa Hạc.
Có người kêu lên sợ hãi, có người che môi, chỉ thấy Hứa thái phó ngửa mặt lên trời không nhúc nhích, máu tươi trong miệng bắn lên mặt, hấp hối mở to mắt.
Dân chúng nhát gan ầm ầm tản ra, tràng diện một lần loạn cào cào.
Cơ Ngọc Lạc nhìn thoáng qua nam nhân trên lưng ngựa đưa lưng về phía Hứa Hạc trong tiếng ồn ào, hắn đang cúi đầu chậm rãi lau dây cương trong tay, vẻ mặt chuyên chú mà lạnh lùng.
Chỉ có luồng ánh sáng mỏng từ tầng mây kia chiếu vào lông mày thâm thúy của hắn, trong một khoảnh khắc lại toát lên vẻ rất đau thương.