Chuyện xảy ra ở cửa thành nhanh chóng truyền rộng khắp, không thể nghi ngờ rằng nó đã thêm một nét mực đậm màu làm cho việc xấu của Hoắc Hiển.
Buổi trưa, Hoắc Hiển nhàn nhã ung dung từ ngự thư phòng đi ra, tiểu thái giám Thắng Hỉ nhanh nhẹn tiến lên: "Ơ, đại nhân, Hoàng thượng cũng không giáo huấn ngài chứ?"
Thắng Hỉ là người của Triệu Dung, mỗi lần Hoắc Hiển tiến cung đều được hắn ta dẫn dắt.
Hoắc Hiển kéo khóe môi cười với hắn ta tựa như không quá để ý, nói: "Phạt bổng lộc hai tháng, cũng còn đỡ.”
Thắng Hỉ thầm nghĩ, đây đâu phải là còn đỡ, rõ ràng là khoan dung quá mức rồi, đổi thành hành vi của người khác như thế, không chịu mấy trượng là chuyện không thể...
Nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Hai năm trước tiên đế băng hà lại không có con nối dõi có thể thừa kế đế vị, vì thế không thể không nâng đỡ thân vương từ trong tông thân thượng vị.
Nhưng quá trình này có thể nói là một trận gió tanh mưa máu, ngẫm lại đã khiến người ta rét lạnh.
Thân vương trong tông thân có tư cách kế vị có đến mấy người, trong đó có người có tư chất tốt hơn rất nhiều so với người hiện giờ, như Ninh Vương kia là người được triều thần ủng hộ nhiều nhất.
Nhưng người khi đó thái giám chưởng ấn Triệu Dung chọn trúng vẫn là Kỳ Vương này, không vì cái gì khác, bởi vì hắn ta nhát gan ngu ngốc, dễ dàng điều khiển.
Khi đó Hoắc Hiển tiếp nhận mật lệnh của Triệu Dung dẫn hơn mười xưởng vệ một đường lẻn tới đất phong của Kỳ vương, khi triều thần còn chưa kịp phản ứng thì đã thần không biết quỷ không hay đón Kỳ vương vào trong cung, kiệt lực bài bác các nghị luận không cùng ý kiến mới để hắn ta lên làm chủ hoàng thành, sau khi đăng cơ lại thay hắn ta nhốt Ninh vương ở đất phong, triệt để ngăn chặn dụng tâm kín đáo của bộ phận triều thần.
Có thể nói, từ đó về sau Hoắc Hiển có công lao phò trợ nhà vua.
Tuy rằng rất cả những chuyện này có thể thuận lợi tiến hành dưới sự ủng hộ của Triệu Dung, nhưng so với thái giám lớn tuổi, thần tử trẻ tuổi xấp xỉ tuổi hắn ta, lạc thú xấp xỉ với hắn ta, hiển nhiên càng khiến hắn ta yêu thích hơn.
Vả lại tâm tính người làm hoàng đế luôn có chút thay đổi, khát vọng đối với quyền uy cũng sẽ càng thêm mãnh liệt, vì thế cũng càng kiêng kị Ti Lễ Giám, nhưng hắn ta lại dựa vào sự che chở của Ti Lễ Giám, loại cảm giác vô lực bị người ta quản chế này làm cho Thuận An Đế hết sức uể oải, mà Hoắc Hiển cũng dựa dẫm vào Triệu Dung làm cho hắn ta có loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Thắng Hỉ lại cười nói: "Hoàng thượng vẫn thương đại nhân, vậy chỗ Hứa thái phó…”
Vốn dĩ chuyện xử tử Hứa Hạc đã bị quần thần ngăn cản, hôm nay Hoắc Hiển nháo loạn như thế càng kích thích quần thần phẫn nộ, trước mắt ngoài cung đã có một đám người đang quỳ.
Thuận An đế giằng co nhiều ngày như vậy sao còn chịu được, chỉ hỏi tình huống của Hứa Hạc, vừa nghe chỉ còn nửa hơi thở đã khoát tay nói: "Dù sao cũng chết, rốt cuộc cũng là lão thần tam triều, không cần đi đến pháp trường nữa, để ông ấy toàn thây đi.”
Mặt Thắng Hỉ lộ vẻ vui mừng, chỉ nói: "Như thế cũng tốt, coi như là tích đức.”
Đi ra khỏi nội đình, Hoắc Hiển mới nói: "Hôm nay ta lỗ mãng sợ rằng nghĩa phụ sẽ giận ta.”
Thắng Hỉ nói: "Nào có chứ, đốc công nghe nói Hứa Hạc chửi bậy liên tục ở cửa thành, toàn bộ một bụng ăn vở dùng để chôn sống người, như thế ai nghe có thể không giận cho được cơ chứ?"
Phía trước sắp ra cửa cung, con ngựa buộc ở trên cửa hông đang cúi đầu ngửi cỏ dại trong góc.
Hoắc Hiển liếc mắt rũ mắt đá viên đá ven đường, sắc mặt khó đoán nói: "Cũng không có gì, chỉ có điều ông ấy nhắc tới sư phụ ta, ta nghe đã thấy phiền.”
Thắng Hỉ nhướng mày, ai cũng nói Hoắc Hiển không nhớ tình cũ, ngay cả Tuyên Bình Hầu phủ cũng chèn ép không chút lưu tình, nhưng Thắng Hỉ biết Tuyên Bình Hầu không tính là gì, Lâu Đại tướng quân kia mới là người trong lòng Hoắc Hiển quan tâm.
Chậc, chẳng trách đã ra tay ở cửa thành, đốc công còn hoài nghi có nội tình khác.
Hỏi thăm từ đầu đến cuối, Thắng Hỉ lại nói vài câu vô nghĩa, mới nói: "Vậy đại nhân đi thong thả, đốc công phê tấu chương còn chờ nô tài mài mực nữa.”
Thấy tiểu thái giám đi xa, sắc mặt Hoắc Hiển chợt biến đổi, luồng ngạo mạn không sợ trời kia thu lại từ đuôi mày khóe mắt, hắn nhận dây cương từ trong tay Nam Nguyệt, hỏi: "Người đâu?”
Còn chưa ra khỏi cửa cung, Nam Nguyệt hạ thấp giọng nói: "Áp giải vào đại lao, Hứa thái phó là người đọc sách, thân thể quá yếu, chân này của Khinh Phong quả thực là giẫm người ta vào chỗ chết, nhưng không dám mời đại phu mà chỉ trộn chút thuốc trong nước."
Con ngựa tưởng đang khen nó bèn ngẩng đầu kêu hai tiếng, bị Nam Nguyệt ấn lại.
Hoắc Hiển "Ừ" một tiếng liền không nhiều lời nữa, không chết là được.
Chủ tớ đi ra cửa cung, Nam Nguyệt còn nói: "Hôm nay ở cửa thành hình như nhìn thấy xe ngựa của Cơ phủ.”
Nghe vậy, Hoắc Hiển chậm nửa bước, đây không phải lần đầu tiên hắn gặp Cơ Ngọc Dao.
Mấy năm nay Cơ Sùng Vọng ở trong sĩ tử cực kỳ thoải mái, mơ hồ có thế thái của Hứa Hạc thứ hai, vả lại người này làm việc càng cẩn thận hơn so với Hứa Hạc, gần như làm cho người ta không bắt được chút sai lầm nào.
Thiết kế cưới nữ nhi của Cơ Sùng Vọng là chủ ý của Triệu Dung, nhưng quyết định cưới ai là do Hoắc Hiển suy tính nhiều lần.
Quả thật, oanh oanh yến yến trong nội viện của hắn đã đủ nhiều rồi, thêm một cái là vuông hay tròn cũng không sao cả, nhưng dẫu sao một người tính tình mềm mại dễ nắn bóp cũng giảm đi rất nhiều phiền toái, vì thế hắn chọn trúng vị trưởng nữ thuần thiện dễ bắt nạt được sắp xếp ở chùa Thừa Nguyện kia của Cơ gia.
Lúc ấy nhìn thấy Cơ Ngọc Dao chỉ cảm thấy cẩn thận dè dặt giống như Nam Nguyệt tìm hiểu, giống như tiểu bạch hoa sinh ra trong ao nội viện, mặc dù cũng trải qua gió táp mưa sa nhưng dẫu sao cũng thiếu đi một chút tính dẻo dai.
Nhớ lại cái nhìn hôm nay...
Hoắc Hiển nhíu mày, không thể nói có chỗ nào không đúng.
Chẳng qua những thứ này cũng không quan trọng, Hoắc Hiển xoay người lên ngựa, nói: "Li Dương đâu, nói với hắn ta một tiếng, cửa thành cho qua bình thường, phiên tử (*) trong kinh cũng rút về.”
(*) Phiên tử: Bọn sai dịch truy bắt tội phạm thời Minh Thanh.
“Hả?” Nam Nguyệt nói: “Chủ tử, không tìm thích khách kia nữa sao?”
Hoắc Hiển giữ chặt dây cương, vẻ mặt u ám: "Tìm tiếp cũng không có kết quả, thu đội đi.”
Li Dương có chút buồn bực.
Hắn ở Cẩm Y Vệ nhiều năm, điều tra truy bắt vốn là thế mạnh của hắn ta, nhiều năm như vậy nhiệm vụ Hoắc Hiển giao cho hắn ta gần như chưa từng thất thủ, lúc này lại thất bại.
Ngày đó khi hắn ta chạy tới phủ thì thích khách kia đã bị thương, không ngờ lại có thể mất tích trong tay hắn ta, Li Dương ảo não lại cảm thấy hết sức mất mặt.
Chẳng qua, hắn ta hỏi: "Thích khách này rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao chủ tử lại bám lấy nàng ta không buông thế?"
Thời gian Li Dương đi theo bên cạnh Hoắc Hiển không dài bằng Nam Nguyệt, Nam Nguyệt là tiểu đồng đi theo Hoắc Hiển từ khi còn bé, may mắn còn đi theo được Lâu đại tướng quân chỉ điểm.
Nam Nguyệt thổn thức nói: "Ngươi không thấy thân pháp của thích khách kia nhanh đến kinh người ư, gần như giống hệt năm đó tướng quân dạy chủ tử, ta còn chậm nửa bước, này, ngươi xem…"
Nam Nguyệt kéo cổ áo ra, trên cổ rõ ràng là một vết sẹo mới, hắn ta không nói gì: "Trâm suýt nữa đã vạch tới chỗ hiểm.”
“Cái này...!" Li Dương nhìn vết sẹo kia của hắn ta, đúng là bị thương không nhẹ, đang muốn mở miệng an ủi thì bỗng nhiên ngẩn ra, nghĩ đến cái gì đó lập tức đứng vụt dậy: “Ta đi Hình bộ một chuyến.”
Dứt lời đã không để ý phía sau Nam Nguyệt kêu to "Này này" vội vàng rời đi.
Cơ Ngọc Lạc đến chùa Thừa Nguyện.
Chùa miếu Phật tịnh trang nghiêm, hoành phi trên cửa lớn màu đỏ thắm mở ra hai cánh là bách tăng đồ, trên cột vuông gỗ lim chống đỡ hai đầu có khắc sư tử lăn tú cầu cùng song long ngậm ngọc.
Vào đại môn về hướng bắc là chủ điện thờ phụng tượng A Di Đà Phật, thờ phụng bài vị trong nhà đa số ở những tòa khác.
Trải qua chuyện vừa rồi cửa thành, mấy người đồng hành đều tâm sự nặng nề, ngay cả dâng hương cho Cơ lão thái gia cũng có vẻ không yên lòng, ngay cả Lâm Thiền cũng suýt nữa làm tro thơm rớt bỏng tay.
Khác với sự khiếp đảm khi chứng kiến cảnh máu tanh của Cơ Nhàn Dư, Lâm Thiền vì liên tưởng đến những lời Giang thị nhắc nhở bà ta mà theo bản năng đổi mặt Hứa thái phó hôm nay thành Cơ Sùng Vọng, nhất thời sợ hãi không nhẹ.
Sau khi dâng hương cho lão thái gia, bà ta muốn đi bái lạy tượng A Di Đà Phật trong chính điện để xin an tâm.
Các tiểu bối cũng đi theo.
Chỉ có điều Cơ Ngọc Lạc cũng không thích cầu thần bái Phật nên khẽ dừng lại vài bước, đang định cất bước bước vào chính điện thì đụng phải một nữ tử áo trắng đầu đội mũ, người nọ vội vàng vàng giữ mũ lại gần như chạy chậm rời đi.
Nàng dừng lại một lát, chỉ cảm thấy bàn tay chạm vào góc áo nữ tử cũng lây dính mùi thơm thanh ngọt nhàn nhạt trên người nàng ta.
Mùi vị này mơ hồ có chút quen thuộc, Cơ Ngọc Lạc đang nhíu mày nhìn sang đã nghe Cơ Nhàn Dư thúc giục nàng, lúc này nàng mới thu hồi ánh mắt đi vào chính điện.