Nhất Trâm Tuyết


Trên thư rất ít chữ, câu đầu tiên "Thiên Phương Các" đã khiến đồng tử Lâm Thiền run lên, theo bản năng muốn giấu đi không cho người khác xem, nhưng bà ta nhét vào ống tay áo một lát lại lấy ra đọc kỹ.
Người viết thư tự xưng "Thiếp", đôi câu vài lời lại muốn Lâm Thiền một mình đi đến biệt trang gặp mặt, Lâm Thiền tự nhiên cho rằng thư này là do Cố Nhu viết, bà ta sợ hãi hoảng hốt nghĩ đến mấy năm nay Cố Nhu thường trong lúc vô tình nói câu "Bộ dáng đại tiểu thư lại không giống phu nhân", lời này khiến bà ta không vui, nhưng khi đó bà ta chưa từng nghĩ nhiều chỉ có thể âm thầm ngột ngạt, hiện tại lại phỏng đoán, chỉ e rằng Cố Nhu đã biết nội tình từ lâu rồi!
Nhưng làm sao ả ta biết được, thậm chí ả ta còn biết chuyện Thiên Phương Các.
Lâm Thiền vụt đứng dậy làm Vạn ma ma hoảng sợ.

Vạn ma ma nghi ngờ nói: "Phu nhân sao vậy? Thư này là…”
Lâm Thiền nhíu mày thúc giục bà ta: "Ngươi mau đi, đi chuẩn bị xe ngựa.”
Vạn ma ma nhận thư mặt mày cũng trở nên nghiêm trọng nhưng không kích động bằng Lâm Thiền, nói: "Cố di nương trước mắt lấy việc này ra làm mồi dẫn, chỉ e rằng cũng đã vò đã sứt không sợ mẻ muốn uy hiếp phu nhân thả ả ta về phủ, nhưng phu nhân, người không muốn nhắc tới chuyện năm đó nhất chính là lão gia, e rằng nếu lão gia biết sẽ nhốt chặt ả ta ở biệt trang, làm sao tới phiên ả ta nói chuyện, ngài cần gì phải đi để ả ta uy hiếp?”
Lâm Thiền lắc đầu nhíu mày nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, chuyện của Thiên Phương Các...!sao có thể báo cho lão gia biết, ta đã sống quá lâu trong thái bình rồi sao? Huống chi việc năm đó chỉ có ta và ngươi biết, rốt cuộc Cố Nhu biết được từ đâu, còn có người nào nữa hay biết không, ta phải đi hỏi rõ ràng!"
Lâm Thiền dứt lời không để ý lời Vạn ma ma ngăn cản đã vội vàng rời đi.

Vạn ma ma đuổi tới nửa đường, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn u ám mây đen dày đặc, sợ là trời sắp mưa, bà ta giãy dụa suy nghĩ một lát tại chỗ, đành phải thở dài theo đuôi Lâm Thiền.
Mà ngay khi xe ngựa của Cơ phủ đi qua đường cái Đông Trực Môn, Ly Dương đánh ngựa đang chạy qua bên đường, hai bên lướt qua vai nhau, Ly Dương đi thẳng đến phủ đệ Trấn Phủ.
Cả người hắn ta rất rối loạn, râu ria cũng lồm xồm dường như đã mấy ngày không chỉnh trang lại chính mình.

Nam Nguyệt canh giữ bên ngoài thư phòng không khỏi cả kinh khi thấy Ly Dương mang bộ dạng này đến, đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới: "Gần đây có vụ án lớn gì ư, sao ngươi lại thành như vậy?"
Ly Dương còn thở hổn hển, trong tay hắn ta cầm một xấp hồ sơ chép lại từ Hình bộ muốn đi vào thư phòng: "Chủ tử đâu, ngủ rồi à?"
Nam Nguyệt "Ôi" một tiếng ngăn cản hắn ta, lắc đầu với hắn ta.

Bàn tay muốn gõ cửa của Ly Dương nhất thời cứng đờ, nghe được trong khe cửa truyền đến tiếng đau đớn cực kỳ thấp bé ẩn nhẫn, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
Đã đến cuối tháng rồi...
Hắn ta cúi đầu mắng: "Tên súc sinh họ Triệu kia.”

Nam Nguyệt mím môi, lời này hắn ta vừa mới mắng ngàn lần vạn lần ở ngoài cửa đã nên đương nhiên đã mệt mỏi, vì thế chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Hai người nhất thời đều im lặng không lên tiếng đứng ở dưới hành lang, vì vậy tiếng thở dốc trong phòng càng thêm rõ ràng, hơi thở trong lúc hít một hơi kia làm cho người ta nghe được ngay cả xương cốt cũng đau, Nam Nguyệt không thể không dời đi lực chú ý, hỏi: "Trong tay ngươi cầm cái gì thế? Gần đây ngươi điều tra vụ án quan trọng gì mà đã tra đến Hình bộ rồi, chủ tử phái nhiệm vụ khác cho ngươi à?"
Ly Dương lắc đầu, liếc vị trí vết thương trên cổ Nam Nguyệt, nói: "Một vụ án cũ.

Lần trước ngươi nhắc tới thủ pháp thích khách khiến người bị thương làm ta đột nhiên nhớ tới ba năm trước, ngươi có nhớ vụ án phủ nha Vân Dương bị ám sát không?”
Nghe vậy, Nam Nguyệt ngẩn ra.
Ba năm, nếu là một vụ án bình thường thì e rằng hắn ta đã quên đi từ lâu, huống chi hắn ta đang ở kinh đô, nào có lòng dạ thanh thản đi quan tâm đến vụ án tít Vân Dương xa xôi, nhưng Ly Dương nhắc tới như vậy làm hắn ta gần như nhớ ra ngay lập tức.
Nguyên do không gì khác hơn, vụ án này đúng là quá lớn, cũng quá thái quá.
Nghe nói lúc đó trên dưới Vân Dương phủ nha, từ tri phủ tới lại viên trong một đêm nhao nhao chết oan chết uổng, có người chết trong phòng mình, cũng có người chết trong Tần Lâu Sở Quán, phố phường tửu quán, nhưng chỉ có một điểm giống nhau là vết thương trí mạng ở bên cổ, hung khí được cho là một loại trang sức như bộ dao hay trâm của nữ tử, xuống tay hết sức dứt khoát, gần như là mất mạng chỉ trong một chiêu.
Đến sáng sớm hôm sau, châu phủ to như vậy chỉ còn lại rất ít người có thể làm chủ.

Nam Nguyệt đến nay còn nhớ rõ hình như tri phủ kia họ Vương, không chỉ có mỗi mình ông chết, phủ đệ còn bị một mồi lửa thiêu đốt một nhà mấy người, không một ai sống sót.
Vụ án này lập tức làm kinh động triều đình, khi đó thân thể tiên đế đã sắp không xong, nghe nói đến vụ án này thì phẫn nộ còn ho ra máu vào buổi chầu triều sáng sớm, sau đó phái đại thần trung ương cưỡng chế điều tra nghiêm ngặt.
Việc này điên cuồng truyền rộng khắp kinh đô, chỉ có điều vụ án qua tay Cẩm Y Vệ thật sự quá nhiều, Nam Nguyệt cũng không thám thính qua sau đó ra sao, lại không biết hung thủ rốt cuộc đã bị truy bắt quy án hay chưa.
Ly Dương đưa hồ sơ cho hắn ta: "Cầm thì cầm, nhưng…”
Lúc này "Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra từ bên trong, Hoắc Hiển dựa vào bên cạnh cửa chậm rãi lau tay, ngoại trừ tóc mai rậm rạp mồ hôi ẩm ướt ra đã không thể nhìn ra chút khác thường nào, sắc mặt hắn như thường nói: "Xem coi thứ gì tốt, vào trong nói.”
Trên núi sương mù dày đặc, ánh trăng vốn đã bị mây đen che lấp vài phần càng lộ vẻ mông lung, chút ánh sáng ảm đạm kia tôn lên Cố Nhu cực kỳ nhu nhược đáng thương.
Lúc này cũng không phải bà ta đang giả bộ đáng thương.
Chỉ qua ngắn ngủi mấy ngày, mặt mày Cố Nhu đã như màu đất, hai má lõm vào một vòng, xiêm y vốn vừa người cũng trở nên rộng thùng thình nhưng vẻ mặt bà ta cũng coi như bình tĩnh, bà ta rơi vào trong tay Lâm Thiền nên không thể tránh khỏi bị dày vò.
Chỉ có điều bà ta bất ngờ khi thấy Cơ Ngọc Lạc đến.
Nữ tử một thân váy mỏng bằng gấm màu xanh trúc, thân trên thậm chí không khoác ngoài một cái áo chống gió nào, cả người có vẻ nhẹ nhàng không sợ lạnh.

Nàng mang theo hộp thức ăn lấy ra mấy món ăn, dịu dàng nói: "Di nương mấy ngày nay đã chịu khổ rồi, mau ăn đi.”

Cố Nhu quả thật đã đói bụng mấy ngày, trước mắt nhìn thấy những thứ này rất thèm, chỉ có điều bây giờ bà ta cực kỳ cảnh giác, sợ Lâm Thiền muốn diệt cỏ tận gốc hạ độc hại bà ta.
Cố Nhu không động đũa, hỏi: "Đại tiểu thư sao lại tới đây vào giờ này, phu nhân có biết không?"
Cơ Ngọc Lạc bày thức ăn xong liền ngồi xuống, gió lạnh bên hồ thổi bay tóc mai nàng, nàng đưa tay vén ra sau tai, lắc đầu nói: "Mẫu thân không biết, ta giấu mẫu thân tới, ngày xưa di nương đối xử với ta rất hiền lành, hiện giờ di nương gặp nạn nên trong lòng ta khó an, càng khó ngủ, biết mẫu thân lòng dạ hẹp hòi nên tất nhiên sẽ không chịu đối xử tử tế với di nương, ta mới tới thăm di nương.”
Những lời này của nàng thật sự thành khẩn, Cố Nhu suýt nữa đã tin ngày xưa mình thật sự đối xử tốt với nàng rồi đấy, nhưng nghĩ lại, bà ta quả thật đã cho Cơ Ngọc Dao thể diện ở ngoài mặt, không bỏ đá xuống giếng như người khác, thỉnh thoảng Khấu Nhi bắt nạt người ta, bà ta cũng sẽ trách cứ Khấu Nhi vài câu...
Nhưng những thứ này cũng không phải do bà ta thiện lương, chẳng qua bà ta muốn duy trì hình tượng dịu dàng hiểu ý ở trước mặt Cơ Sùng Vọng mà thôi, thực tế bà ta cũng không ít lần lấy Cơ Ngọc Dao đi khích bác Lâm Thiền, khiến Cơ Ngọc Dao chịu không ít tai bay vạ gió.
Chẳng qua e rằng một đại tiểu thư tâm tính đơn thuần sẽ khó biết được những thứ này.
Vẻ mặt Cố Nhu thay đổi nhiều, nói: "Ngươi…”
Cơ Ngọc Lạc chớp mắt, nói: "Trong lòng di nương đang nghĩ ta ngu xuẩn sao.”
Có lẽ là bị người ta phỏng đoán ra được tâm tư thấp thỏm xấu hổ, hoặc là vừa rồi Cơ Ngọc Lạc toát ra vẻ dí dỏm có chút trái ngược với hình tượng luôn ít nói của nàng, Cố Nhu giật mình một lúc lâu, nhíu mày nói: "Đại tiểu thư rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Cơ Ngọc Lạc nhìn Cố Nhu nở nụ cười, chậm rãi thở dài nói: "Di nương chắc đã biết được nguyên nhân mẫu thân bạc đãi ta, nếu không sao dám mạo hiểm lấy tính mạng ta hết lần này đến lần khác như thế, không phải là chắc chắn mẫu thân không có chút tình nghĩa nào đối với ta, thậm chí còn oán hận ta nên sẽ không dễ dàng làm chủ cho ta sao.”
Cố Nhu cả kinh đứng dậy: ”Ngươi, ngươi biết…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận