Cơ Sùng Vọng ngồi ở trên, nắm tay đặt trên đầu gối ba phần không giận tự uy, nói: "Ngươi nói xem, chuyện gì xảy ra.
”
Tôn ma ma vì thế khóc ròng nói: "Trên thôn trang vắng vẻ, lão nô cùng di nương tới mấy ngày nay đều nghỉ ngơi rất sớm, tối nay sau khi di nương vào nhà lão nô đã lập tức nghỉ ngơi, trong mơ mơ màng màng nghe được cửa sổ có động tĩnh bèn thức dậy nhìn thử! Mơ hồ thấy, thấy bờ bên kia có bóng người, vốn tưởng rằng là di nương nên đang muốn đi đưa ô cho người, ai ngờ, ai ngờ lại nhìn thấy phu nhân, lão nô đi qua nói chuyện đã thấy phu nhân vẻ mặt kích động, lại đi tiếp về phía trước đã nhìn thấy! "
Tôn ma ma nghĩ đến thi thể trôi nổi trong hồ nước lại run rẩy.
Mặc dù trước mắt theo Cố Nhu chủ tử này chỉ có thể chịu khổ ở trong thôn, nhưng cũng đúng như lời di nương nói, giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, bà ta còn có nhị tiểu thư, còn có tiểu công tử, ngày sau còn có ngày trở về! Nhưng hôm nay người cũng đã chết, Tôn ma ma nhất thời rơi vào trơ trọi cùng bi thương của người mất chủ, khóc ròng nói: "Phu nhân tội gì phải hùng hổ dọa người như vậy, tuy di nương có sai nhưng cũng đã bị phạt rồi, làm sao đến mức phải chết chứ!"
Lâm Thiền vỗ bàn cả giận nói: "Điêu phụ nhà ngươi chớ nói nhăng nói cuội!”
Tôn ma ma nói: "Lúc lão nô đến thấy túi thơm trong tay phu nhân chính là cái hôm nay di nương đeo…”
Lâm Thiền tức giận đến mức không thể nói gì, túi thơm kia là bà ta nhặt được trên đường!
Ngay tại treo ở trên chạc cây góc rẽ con đường mòn lúc bà ta đến, mặc cho ai thấy cũng không nhịn được muốn lấy xuống nhìn thử!
Đối với bà già này, Lâm Thiền nhất thời không biết giải thích thế nào, hoặc có thể nói là cũng không cần phải giải thích với hạ nhân, vì thế Lâm Thiền lại nói với Cơ Sùng Vọng: "Lão gia, sở dĩ hôm nay ta đến, tất cả đều là vì Cố di nương mời, nhưng lúc ta đến đã thấy người đốt đèn dầu dưới đình, ai ngờ vừa nhìn cũng đã thấy Cố di nương nằm ngang trong nước, lúc này mới phái người đi thông báo cho lão gia, nếu ta muốn hại ả ta thì tội gì phải tự mình chạy xa tới biệt trang thế này?!”
Tôn ma ma khóc đến mệt mỏi, nhỏ giọng nỉ non nói: "Di nương cùng lão nô đều bị vây ở biệt trang, sao có thể mời phu nhân đến được, huống chi phu nhân lại đến đây vì di nương thuận miệng mời ư?”
Lâm Thiền hít sâu một hơi, "Đó là bởi vì…”
Lâm Thiền nắm chặt lòng bàn tay nhìn Cơ Sùng Vọng nói: "Di nương nhắc tới chuyện cũ mười bảy mười tám năm trước với ta, ta cần phải tự mình tới hỏi thử thế nào, việc này lão gia cũng biết.
"
Cơ Sùng Vọng không thể nói là đau lòng đối với chuyện Cố Nhu chết, nhiều nhất chỉ có chút đáng tiếc nhàn nhạt, đang suy nghĩ chuyện hôm nay nên giải quyết như thế nào mới tương đối thỏa đáng thì nghe được Lâm Thiền nói những lời này, ông ta cũng là dừng lại, mãnh liệt nhìn bà ta.
Sau một hồi im lặng, Cơ Sùng Vọng xua Tôn ma ma ra.
Hai phu thê bốn mắt nhìn nhau, nửa ngày sau Cơ Sùng Vọng mới nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
”
Lâm Thiền nắm chặt nắm tay, nói: "Ả ta biết Cơ Ngọc Dao không phải là nữ nhi ruột của ta, còn biết năm đó có một đứa bé khác tồn tại, ta sợ ả ta nói nhăng nói cuội nên vốn muốn tới thăm dò mồm miệng thế nào, ai ngờ lúc lại như thế! ! Trường đình rào chắn thấp bé, trời mưa trơn trượt, ai biết có phải ả ta trượt chân rơi xuống nước hay không, ta không có việc gì đi hại ả ta làm cái gì!"
Lời này nửa thật nửa giả, Lâm Thiền che đi một chuyện bí mật trong đó.
Cơ Sùng Vọng nhíu mày.
Việc này đã chôn kín ở trong lòng ông ta, cũng đã rất lâu rồi không có người nào nhắc tới lần nữa, mặc dù hành vi cử chỉ trong quá khứ của Lâm Thiền lúc nào cũng đều nhắc nhở ông ta chuyện năm đó, nhưng phu thê hai người đã rất lâu không nói việc này ra miệng rồi.
Dù sao cũng không phải chuyện tốt gì.
Mà ông ta lại càng chưa từng nói qua việc này với Cố Nhu.
Lâm Thiền nói: "Có thể nào lúc uống say…"
“Không có khả năng.
”
Cơ Sùng Vọng không chút nghĩ ngợi đáp vậy, người cất giấu bí mật trong lòng không dám để mặc mình uống say, huống chi là người cẩn thận như Cơ Sùng Vọng, ông ta đã rất nhiều năm chưa từng uống rượu rồi.
Lại qua một trận trầm mặc.
Hai người dường như cũng không rõ rốt cuộc bị truyền ra từ nơi nào ra, nhưng đúng lúc này Cơ Sùng Vọng bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Thiền, ánh mắt kia nhàn nhạt lại mang theo ý nghiền ngẫm: "Bà ta chỉ nói những thứ này với bà thôi sao?"
Dựa vào hiểu biết của ông ta đối với phu nhân này, dưới tình huống biết rõ người không muốn tình thế mở rộng nhất là ông ta, bà ta nên ước gì có thể nói cho ông ta biết việc này, tốt nhất ông ta có thể vĩnh viễn nhốt Cố Nhu ở biệt trang dưới cơn nóng giận, làm sao đêm khuya khoắt lại một mình đội mưa đến đây?
Không thể không nói, Cơ Sùng Vọng cực kỳ nhạy cảm.
Ngày thường mặc dù Lâm Thiền thích nháo loạn nhỏ nhưng bị ánh mắt ông ta sắc bén quét qua như vậy, khó tránh khỏi sẽ thấy khiếp vía, ánh mắt lóe lên liếc qua một bên.
Cơ Sùng Vọng nhìn bà ta: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Lâm Thiền nắm chặt khăn gấm, hô hấp đã có chút nóng nảy nhưng chỉ nhíu mày nhìn đèn dầu, im lặng không nói.
Vạn ma ma thấy thế, "Ôi chao" thở dài, sốt ruột nói: "Phu nhân ơi, đã lúc nào rồi, án mạng kiện tụng trước mặt còn cất giấu chuyện cũ năm xưa làm cái gì?"
Nói xong, Vạn ma ma bèn thò vào trong tay áo Lâm Thiền tìm bức thư kia, Lâm Thiền khẽ ngăn cản nhưng vẫn để cho ma ma tìm ra, mắt thấy giấy viết thư đã đến trong tay Cơ Sùng Vọng, Lâm Thiền cắn chặt răng.
Cơ Sùng Vọng nhíu mày, thần thái khó hiểu: "Thiên Phương Các này ở đâu? Có quan hệ gì với đứa bé kia?”
Nhưng ba chữ "Thiên Phương Các" này, dựa vào ý chữ cũng không khó đoán ra là nơi nào, Cơ Sùng Vọng giống như bị vấp trở, nắm chặt giấy viết thư nhắm mắt lại nói: "Bà nói thật với ta, năm đó ta muốn đưa đứa nhỏ kia rời kinh là bà xung phong nhận việc muốn tự mình đưa đi, năm ấy ngoài thành náo loạn, lưu dân nổi lên bốn phía, bà nói người bị lạc mất là thật sự lạc mất ư?"
Ngoài phòng gió lạnh từng trận, mưa cũng không lớn lẫn trong sương mù, Cơ Ngọc Lạc đứng ở bên cửa sổ, tóc mai rất nhanh đã thấm ướt.
Nàng khoanh tay tựa vào tường xanh, trong mắt hàm chứa ý cười không chân thật, ngón tay nắm lấy cành cây mảnh nghiền qua nghiền lại tựa như đang chơi khá vui, chợt kề sát bên miệng thổi một cái, quả cầu bồ công anh kia đã bồng bềnh trong gió bay rất xa
Nàng ngửa đầu nhìn, tầm mắt cũng mất tiêu cự.