Nhất Trâm Tuyết


Trên cửa sổ hoa, đèn dầu kéo hai bóng người đối diện nhau rất dài.

Lâm Thiền nhìn Cơ Sùng Vọng, mặt mày cũng có đau thương nhàn nhạt.

Đối mặt với chất vấn lạnh lùng của nam nhân này, nắm đấm siết chặt của bà ta chậm rãi buông ra, vừa nắm chặt lại buông ra, trong lòng như có thứ gì đó ẩn nhẫn đã lâu vào giờ khắc này bỗng nhiên bùng nổ, bà ta đối diện với tầm mắt của Cơ Sùng Vọng rưng rưng cười: "Đúng, ta cố ý làm mất nó đó, vậy thì đã sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Cơ Sùng Vọng xuất hiện một tia dao động: "Rốt cuộc bà đã đưa người đi đâu rồi?”
Lâm Thiền chỉ nghển cổ nhìn ông ta, ánh mắt trong sự giằng co lâu dài dường như móc ra một đoạn chuyện cũ phủ bụi không một ai muốn nhắc lại…
Hai mươi năm trước, khi đó còn đang trong năm Hiển Trinh, hoạn đảng chưa tới trình độ một tay che trời như bây giờ nhưng cũng mơ hồ có xu thế đi quá giới hạn, vì thế Hiển Trinh đế vì chèn ép hoạn đảng đã trọng dụng văn thần, lúc ấy hễ người nào có chút bản lĩnh thật sự đều sẽ được trọng dụng.

Hiền tài gặp được ánh sáng, có thể nói mấy năm đó là thịnh thế của người đọc sách.

Người đọc sách tham dự khoa cử muốn vào triều làm quan càng ngày càng nhiều, Cơ Sùng Vọng thuộc trong số đó.


Lúc đó Lâm phụ phụng sự ở Hàn Lâm, thủ hạ môn sinh vô số, trong đó người được ông ấy ưu ái nhất chính là Cơ Sùng Vọng.

Lâm Thiền bởi vậy thường nghe nhắc đến tên người này nhưng cũng không quá coi trọng, thế gia quý nữ đang lúc tuổi xuân tâm cao khí ngạo, ai cũng không để vào mắt.

Lâm Thiền lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Sùng Vọng là ở bên ngoài thư phòng của Lâm phụ.

Mùa hè nắng chói chang, ve kêu chim hót, người trẻ tuổi mặc một thân áo mỏng màu trắng cũ kỹ nhưng sạch sẽ, ôm một chồng sách đứng ở dưới hành lang, ánh mặt trời từ ngọn cây chiếu xuống sống mũi cao thẳng của hắn ta như thể độ cho hắn ta một tầng thánh quang nhàn nhạt.

Mà hắn ta chỉ chắp tay vái chào nàng đã trực tiếp đi qua từ bên người nàng, hữu lễ hữu tiết không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy.

Có lẽ là khi đó ý cảnh vừa vặn, hoặc có lẽ là bị khuôn mặt tuấn tú kia mê hoặc, tóm lại câu chuyện cuối cùng rơi vào tục lệ, Lâm Thiền rung động với hắn ta.

Lâm gia tiểu thư thuở nhỏ tập hợp ngàn vạn sủng ái vào một thân, bộ dáng có gia thế đều đủ cả, cho dù là ở kinh đô mỹ nữ như mây, phía sau cũng có một đống lớn người đi theo truy đuổi như trước, đây là lần đầu tiên nàng ta buông tư thái đi truy đuổi người khác.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, lại cứ như vậy kết thúc trong thất bại, dưới sự lấy lòng nhiều lần của nàng ta, trái tim Cơ Sùng Vọng vẫn lù lù bất động như trước, Lâm Thiền thậm chí đã hoài nghi có phải trái tim người này làm bằng đá hay không, mãi đến sau này mới phát hiện cũng không phải Cơ Sùng Vọng lòng dạ sắt đá, chẳng qua là hắn ta đã sớm có người trong lòng, thậm chí còn định ra hôn ước ngoài miệng.

Nữ tử kia tên là Vưu Đại Nguyệt, là một vũ cơ nổi danh ở huyện Phồn An, mặc dù thân ở chốn phong trần nhưng lại không chịu lấy thân hầu hạ người khác, ngạo cốt đáng khen.

Cơ Sùng Vọng liên tiếp hai lần bởi vì không lấy ra bạc khơi thông quan hệ mà làm lỡ cuộc thi, ủ rũ đi nhạc phường uống rượu, uống đến say mèm muốn buông tha, là Vưu Đại Nguyệt đã cổ vũ hắn ta.

Sau đó, cũng là nàng móc sạch bạc tích góp nhiều năm cung cấp cho hắn vào kinh đi thi.

Khoảng thời gian cuối cùng ở huyện Phồn An, hắn ta đi nghe Vưu Đại Nguyệt đánh đàn, nhìn nàng khiêu vũ, cũng thay nàng ra mặt khi nàng bị người ta đùa giỡn, cẩn thận an ủi, có thể nói là tất cả dụ dàng và kiên nhẫn của Cơ Sùng Vọng đại khái đều cho Vưu Đại Nguyệt vào lúc đó, mà Vưu Đại Nguyệt cũng cùng hắn thắp đèn đọc sách trong đêm dài đằng đẵng.


Có thể nói là tâm ý tương thông, tình chàng ý thiếp.

Cơ Sùng Vọng thề, ngày sau công thành danh toại nhất định sẽ thay nàng chuộc thân, cưới nàng vào cửa đường hoàng mát mặt.

Lâm Thiền thật sự không cách nào lý giải loại tình nghĩa quen biết này, nàng ta không thể tưởng tượng nổi mà chỉ cảm thấy Cơ Sùng Vọng điên rồi.

Theo lời Lâm phụ nói, tương lai Cơ Sùng Vọng nhất định sẽ có thành tựu lớn, tôn quan hậu lộc, sao có thể cưới một vũ cơ làm phu nhân được chứ, vậy chẳng phải khiến toàn kinh thành nhạo báng hắn ta sao?
Nhục nhã là nhỏ, ảnh hưởng đến con đường làm quan có thể là chuyện lớn.

Nhưng ước chừng là chưa nhập sĩ, cho dù Lâm Thiền vò nát tách ra quan hệ lợi hại trong đó đặt ở trước mặt hắn ta, hắn ta cũng không buông lỏng chút nào, chỉ cảm thấy vào triều làm quan cần nhất chính là thực lực, là chiến tích, về phần hắn ta cưới người nào cũng sẽ không mảy may bị ảnh hưởng.

Lâm Thiền tức giận.

Nàng ta bắt đầu năn nỉ Lâm phụ động tay động chân vào việc học của Cơ Sùng Vọng, ngăn cản con đường khoa khảo của hắn ta, cắt đứt tiền đồ của hắn ta ép buộc hắn ta bỏ vũ cơ kia để cưới nàng ta, dù sao thư sinh nghèo tràn ngập hoài bão như Cơ Sùng Vọng, con đường làm quan quan trọng hơn mạng sống.


Lâm Thiền không cảm thấy làm vậy có gì không đúng, cuối cùng được như nguyện gả đi, mà Cơ Sùng Vọng cũng quả thật như lời Lâm phụ nói, một đường lên mây như diều gặp gió.

Theo thời gian dần dà, hai phu thê cũng tiêu tan hiềm khích lúc trước, qua một đoạn thời gian đã cầm sắt hòa minh, chỉ có điều lúc đó Lâm Thiền không biết, trải qua một lần hành động của Lâm phụ, Cơ Sùng Vọng đã am hiểu sâu sắc đạo lý quan trường, đối tốt với nàng ta chẳng qua cũng vì có mưu đồ khác mà thôi.

Lâm Thiền thân hãm ở trong dịu dàng giả ý của Cơ Sùng Vọng, hoặc có thể nói nàng ta thân hãm ở trong phán đoán của mình, bởi vậy đánh giá thấp tình nghĩa của Cơ Sùng Vọng đối với Vưu Đại Nguyệt.

Hắn ta vẫn cùng Vưu Đại Nguyệt ngó sen không dứt… không, không chỉ là ngó sen không dứt.

Cơ Sùng Vọng thay Vưu Đại Nguyệt chuộc thân, sắp xếp cho nàng ở trong một thôn trang nhỏ ở huyện Phồn An, gạt Vưu Đại Nguyệt tin tức mình đã cưới thê tử, cùng nàng bái đường thành thân, ngoại trừ một tờ văn thư kia ra cũng không có còn gì khác nữa.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận