Bọn họ nhân danh phu thê, làm chuyện phu thê.
Nhưng lòng người dễ thay đổi, tấm lòng ban đầu khó giữ.
Hoặc có thể nói là, Cơ Sùng Vọng có thể vì con đường làm quan mà buông tha Vưu Đại Nguyệt một lần tất sẽ có lần thứ hai.
Theo con đường làm quan của Cơ Sùng Vọng càng đi càng thuận lợi, dã tâm cũng càng bành trướng, đường sống lưu lại cho tình yêu trong lòng cũng càng lúc càng nhỏ, mà bá quan đương thời chịu Ngự Sử giám sát, một khi thăng chức tới vị trí nào đó, mỗi một nhược điểm rơi vào trong tay người bên ngoài đều có thể khiến hắn ta rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.
Vưu Đại Nguyệt lập tức trở thành nhược điểm hắn ta có thể bị người khác nắm thóp.
Vì thế dần dần, hắn ta không tìm Vưu Đại Nguyệt nữa, mà Vưu Đại Nguyệt còn coi như hắn ta còn đang chuẩn bị thi cử, cũng hiểu chuyện không đi quấy rầy hắn ta.
Cơ Sùng Vọng không biết là Vưu Đại Nguyệt có thai.
Mãi đến khi Lâm Thiền phát hiện ra hết thảy, tìm được Vưu Đại Nguyệt giằng co mới biết không ngờ nàng đã có thai năm tháng, chỉ lo lắng Cơ Sùng Vọng bởi vậy phân tâm làm lỡ cuộc thi mới một mực giấu hắn ta.
Nhưng thật trùng hợp chính là, Lâm Thiền cũng có thai, cũng là ba tháng đầu không ổn định nhất.
Hai nữ nhân đều sụp đổ, Lâm Thiền bởi vậy mà sinh non.
Đại phu đến khám nói Lâm Thiền bị thương đến căn cơ nên sau này khó có thai, bởi vậy, Vưu Đại Nguyệt cùng đứa bé trong bụng nàng tự nhiên trở thành đầu sỏ gây chuyện trong mắt Lâm Thiền, Lâm Thiền hận không thể giết các nàng cho hả giận!
Nhưng nghĩ đến sau này trong phủ nhất định sẽ có mấy di nương vào, đến lúc đó thiếp thất khai chi tán diệp, mà chỉ có nàng ta dưới gối không có con! Vì thế sau nhiều lần suy nghĩ, nàng ta nhìn chằm chằm vào bụng Vưu Đại Nguyệt.
Nàng ta muốn con của Vưu Đại Nguyệt!
Lâm Thiền mời một bà đỡ đến hầu hạ Vưu Đại Nguyệt, nói là hầu hạ nhưng thực chất là trông coi nàng, cho đến khi nàng sinh ra đứa bé này.
Đó là một ngày đông tuyết lớn bay tán loạn, lúc tiếng trẻ con khóc nỉ non rơi xuống đất, toàn bộ viện đã nổi lửa, chỉ để lại Vưu Đại Nguyệt mới sinh và bà đỡ kia giãy dụa trong biển lửa.
Lâm Thiền sau đó mới phát hiện, Cơ Sùng Vọng này căn bản không có tim.
Hắn ta yêu Vưu Đại Nguyệt nhưng khi phát hiện Vưu Đại Nguyệt trở thành chướng ngại vật trên con đường làm quan của hắn ta, hắn ta có thể không chớp mắt mà dùng một mồi lửa thiêu chết nữ nhân vừa sinh con cho hắn ta.
Quyết đoán lạnh băng đến nỗi lúc ấy Lâm Thiền cũng ước gì Vưu Đại Nguyệt phải chết phải kinh hãi.
Chỉ có điều ai cũng không nghĩ tới, bà đỡ lại động lòng trắc ẩn đối với Vưu Đại Nguyệt, đáng thương thay đứa bé nàng vừa mới sinh ra sẽ bị người cướp đi cho nên giấu diếm thai kia sinh ra chính là tỷ muội sinh đôi!
Bà ấy chỉ ôm đứa lớn kia cho Lâm Thiền!
Thế nhưng ngặt nỗi khác trận hỏa hoạn kia không thiêu chết Vưu Đại Nguyệt, cũng không thiêu chết một đứa bé khác, mãi cho đến chín năm trước Vưu Đại Nguyệt chết, đứa bé kia mới theo di ngôn của mẫu thân ruột tìm tới Cơ gia.
Nàng lớn lên giống Cơ Ngọc Dao như đúc, Vưu Đại Nguyệt đặt tên cho nàng là Cơ Ngọc Lạc.
Lâm Thiền trợn tròn mắt, mà Cơ Sùng Vọng mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm cũng rất khó lòng không hoảng hốt.
Rõ ràng là không ai chào đón nàng.
Khi đó thế cục trong triều rung chuyển, Cơ Sùng Vọng đang ở vào lúc nước sôi lửa bỏng, thử nghĩ bỗng dưng xuất hiện một đứa bé giống như đúc với trưởng nữ nhà mình, khứu giác sài lang hổ báo trong triều nhanh nhạy, cho dù có tìm cớ gì ắt hẳn cũng sẽ ảnh hưởng đến một thân tao nhã của hắn ta.
Mà loại chuyện này, làm sao chống lại tra xét?
Huống hồ, đứa bé tám tuổi cái gì cũng đã biết, đặt ở bên cạnh chính là tai họa ngầm.
Vì thế, đứa bé kia lặng lẽ đến, lại lặng lẽ bị đưa đi.
Nhưng Lâm Thiền thật sự hận Vưu Đại Nguyệt, nhiều năm như vậy, bà ta vẫn cảm thấy đau lòng vì mất đi đứa bé đầu tiên, mặc dù sau này may mắn mang thai Cơ Nhàn Dư nhưng cũng không bù đắp được khuyết điểm khi đó.
Bà ta chỉ có thể đi tra tấn nữ nhi của Vưu Đại Nguyệt để đạt được an ủi, cho nên những năm này, cuộc sống của Cơ Ngọc Dao ở trong phủ chưa bao giờ dễ chịu, nhưng tiểu cô nương trước mắt giống Cơ Ngọc Dao như đúc này tính tình lại còn không biết lấy lòng như Cơ Ngọc Dao, Lâm Thiền chẳng qua chỉ mới bắt đầu túm nàng một cái đã khiến nàng cắn bà ta một miếng ở mu bàn tay, suýt nữa đã cắn thịt xé xuống!
Lâm Thiền dưới cơn nóng giận đã ném nàng vào Thiên Phương Các lái xe đi ngang qua, để nàng cũng giống như mẫu thân nàng! Tiện mệnh như nhau!
Gió mạnh rồi.
Ngọn nến lay động, bóng dáng trên khung cửa sổ trở nên vặn vẹo.
Cơ Sùng Vọng nắm chặt tay, cuối cùng một nắm đấm nện vào trên bàn, hiếm khi ông ta không nhịn được cảm xúc mà để lộ ra ngoài như vậy, lúc này ngay cả thanh âm cũng run rẩy:"Ngươi hồ đồ! Ngươi có nghĩ tới nếu ngày sau nàng tìm về Cơ gia, làm sao có thể không để lọt chuyện này ra ngoài hay không?!Ngươi ném nàng ném vào nơi như thế chẳng bằng giết quách đi cho xong! ”
Lâm Thiền cắn môi run rẩy, thật ra sau này bà ta cũng từng hối hận, những năm này thỉnh thoảng nhớ tới cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ đúng như lời Cơ Sùng Vọng nói vậy, nếu như nàng trở về Cơ gia!
Nhưng đã chín năm, chín năm đều bình an vô sự, Lâm Thiền nói: "Ta đã tìm hiểu qua, đứa nhỏ kia đã sớm không còn ở nơi đó nữa, có thể là tính tình quá mãnh liệt không giáo huấn được, qua tay bán cho bọn buôn người, nói không chừng đã sớm chết rồi.
"
Cơ Sùng Vọng mệt mỏi xoa xoa hai mày, chỉ chỉ vào bà ta nhưng nửa ngày cũng không nói ra lời.
Bóng người ngoài cửa sổ chợt lóe lên, ẩn vào một con đường mòn rợp bóng cây phía sau biệt trang.
Đường mòn hơi lạnh dày đặc, biệt trang Cơ phủ này hoang phế đã lâu, chỉ có một bà trông cửa không quản lý để cỏ dại tùy ý mọc thành bụi, cành khô khắp nơi, mỗi bước giẫm lên sẽ phát ra tiếng vang "xào xạc".
Triêu Lộ nhanh chóng đuổi theo, nàng ấy nhìn người phía trước há miệng rồi lại há miệng, có lòng an ủi rồi lại không biết nàng có cần hay không, cuối cùng chỉ cân nhắc phun ra: "Tiểu thư! "
Nàng ấy vừa mới lên tiếng, Cơ Ngọc Lạc đã dừng bước, Triêu Lộ còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng kéo cổ áo vọt tới sau một gốc cây đại thụ, đang muốn nói chuyện thì lại bị nàng che môi lại.
Triêu Lộ trừng to mắt, chợt nghe "Két" một tiếng, ngay tại chỗ các nàng dừng lại có một bóng dáng mặc áo choàng màu đen giẫm lên cành khô theo sát mà đến, bàn tay che Triêu Lộ kia bỗng nhiên buông ra, Cơ Ngọc Lạc dừng lại trong phút chốc bỗng lướt lên thẳng đến chỗ hắc y nhân kia, hắc y nhân phản ứng cũng nhanh lập tức nghiêng người tránh đi, chỉ có điều mũi chân hắn chưa chạm đất đã bị lưỡi dao sắc bén kề vào cổ họng, lúc này lập tức bất động.
Triêu Lộ ôm hộp kiếm đi theo, nổi giận đùng đùng nói: "Người nào đó?”
Vành nón rộng thùng thình của người nọ trượt xuống, trong đêm tối không thấy rõ bộ dáng nhưng thanh âm lại rất quen tai, hướng về phía yết hầu hắn ta cung kính nói: "Ngọc Lạc tiểu thư, chủ thượng cho mời.
”