Nhất Trâm Tuyết


Trong thời gian một chén cháo, Bích Ngô đã mang nha hoàn kia về.

Trên mặt Quyên Nhi lại không có loại vui sướng khi được người tương trợ, ngược lại có chút do dự, dù sao đại tiểu thư ở trong phủ căn bản không có tiếng nói, nàng có thể giúp đỡ được cái gì đâu chứ.

Quyên Nhi ủ rũ, chợt nghe Cơ Ngọc Lạc phân phó Bích Ngô đi phòng bếp nhỏ chuẩn bị bánh ngọt, sau đó mới đưa nàng ta vào nội thất.

Tron lòng Quyên Nhi lo sợ đi theo phía sau Cơ Ngọc Lạc, thấy nàng từ dưới đài trang điểm lấy ra một cái hộp nhỏ, đang tò mò thò đầu nhìn đã thấy nàng mở hộp ra, không ngờ bên trong lại là một hộp bạc vụn!
Một hộp bạc vụn tràn đầy, đại khái là bạc mà nha hoàn như Quyên Nhi hai ba năm tiền lương tháng mới có thể tiết kiệm được!
Không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cho Quyên Nhi thèm thuồng.

Phải biết rằng với tình trạng Phù Hạ Uyển trước mắt, e rằng sau này bạc tháng của nàng ta còn phải giảm xuống.

“Cạch” một tiếng, Cơ Ngọc Lạc đóng hộp lại thấy ánh mắt nha hoàn cũng tối sầm lại.

Cơ Ngọc Lạc cười, ngoắc ngoắc tay bảo nàng ta ghé tai lại đây, Quyên Nhi cũng không biết đại tiểu thư đang làm trò gì, nghi ngờ sáp lại gần, sau khi nghe Cơ Ngọc Lạc nói xong, sắc mặt thoáng chốc biến đổi: "Nhưng như vậy! Lão gia chắc chắn sẽ phạt nặng nhị tiểu thư, đến lúc đó nô tỳ cũng phải vất vả theo.


Cơ Ngọc Lạc cười nói: "Ngươi cho rằng trước mắt tình cảnh tiểu thư nhà ngươi cũng rất tốt sao, không có đệ đệ không có di nương, một thứ nữ có thể so với Cơ Ngọc… So với ta trước kia tốt hơn mấy phần? Lúc ta xuất giá sẽ mang đi mấy nha đầu hồi môn, ngươi mười sáu mười bảy cũng đến tuổi rồi, nếu làm tốt việc này, ta sẽ xin ngươi với quản sự, đến lúc đó trả văn thư cho ngươi để ngươi rời đi.


Nàng thờ ơ vuốt cằm: "Cái nào tốt cái nào xấu, tự ngươi suy nghĩ đi.


Quyên Nhi cắn môi, giãy dụa qua đi nặng nề gật đầu, chỉ có điều lúc gần đi ánh mắt có chút phức tạp liếc mắt nhìn đại tiểu thư ngày thường im ắng không lên tiếng này, trong lòng không ngừng oán thầm, ai cũng nói chó không sủa sẽ cắn người, may mà trước đây lúc nhị tiểu thư làm khó đại tiểu thư, nàng ta thường khuyên nhủ!
Chỉ có điều đại tiểu thư này ngày thường lại không nhìn ra là người lòng dạ đen tối.

Chạng vạng tối, mây hồng đầy trời.

Sắc trời giống như nhuộm máu, đỏ đến mức nhìn thấy mà giật mình.

Nội viện Hoắc phủ, Hoắc Hiển đang cho chim ăn.

Nam nhân mặc một thân công phục màu đỏ chưa cởi ra, có lẽ mới từ trong cung đi ra còn chưa kịp thay thường phục đã ngồi ở trong viện cho chim ăn.

Hắn cong một chân lên giẫm lên ghế đá bên cạnh, cặp chân dài kia giống như là không có chỗ đặt, lòng bàn tay phải nắm một nắm ngô, tay trái vuốt ve lông đỏ trên lông chim, con chim mái đỏ đuôi xanh kia đang ở trong tay hắn ngoan ngoãn ăn cơm.

Thần thái Hoắc Hiển có chút tản mạn, chỉ có điều nếu để cho quan viên trong triều nhìn thấy bộ dáng này, không chừng cảm thấy hắn lại đang nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đó.

“Chủ tử! Chủ tử!" Bỗng nhiên một tiếng rống kinh hồn vang lên, chim vỗ cánh run rẩy bay trở về trong lồng, một cánh còn che đầu rụt thành chim cút.

Hoắc Hiển nhìn Nam Nguyệt đang chạy tới trước mắt, ném hạt ngô trong tay lạnh lùng liếc hắn ta một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi có biết vì sao Ly Dương có thể trực ở Trấn Phủ Ti, ngươi chỉ có thể dắt ngựa cho ta không?"
Nam Nguyệt lập tức trầm ổn đứng lại, đặt điểm tâm của đám oanh oanh yến yến trong tay xuống hơi có chút ấm ức, nhưng rất nhanh lại phấn khởi nói: "Trong phủ Cơ đại nhân đã xảy ra chuyện, không biết vị thứ nữ nhà ông ta uống nhầm thuốc gì mà kiện Cơ phu nhân lên phủ nha, nói là bà ta giết hại tiểu thiếp trong phủ, cầu xin Phủ Doãn đại nhân khám nghiệm tử thi.

Chậc chậc chậc, Cơ đại nhân này ngày thường trưng ra bộ dáng kín đáo khó lường, trước mắt náo loạn lớn việc này, ông ta cũng không thể công khai kéo mặt xuống xin Phủ Doãn giơ cao đánh khẽ, nuốt giọng điệu thường ngày kia vào, ta vừa vặn ở bên ngoài phủ môn thấy mặt ông ta đều xanh biếc, còn để cho Phủ Doãn giải quyết như việc chung chung cơ.


Hoắc Hiển lau tay nghe hắn ta nói, suy nghĩ một chút nói: "Ngươi đòi vụ án này với nha môn, cứ nói vụ án này để Cẩm Y Vệ tới xử lý.


Nam Nguyệt sửng sốt trong nháy mắt, lại vui vẻ đáp ứng.

Thật ra xưa nay hắn rất có kính ý đối với loại văn thần nghiêm nghị thanh chính này, thế nhưng Cơ Sùng Vọng này không giống lắm, người này giả bộ rất giống, rõ ràng là người rất trọng danh lợi nhưng trong miệng còn khăng khăng nói lời thanh liêm, vừa vặn lại xuất thân văn nhân, lời nói đường hoàng quá vang dội dỗ được không ít người theo đuổi, còn đánh ra danh tiếng "Tiền Hứa hậu Cơ" như vậy, ngược lại mơ hồ tạo ra xu thế của Hứa thái phó năm đó.

Điều này thật làm cho người ta chán ghét.

Nam Nguyệt lại nói: "Nhắc tới Cơ đại nhân năm nay cũng thật sự là bất lợi hơn năm xưa, đầu tiên là bị Triệu Dung theo dõi để cho chủ tử ngài tính kế một nữ nhi, sau đó lại xảy ra chuyện cướp bóc, ấu nữ bị thương còn chưa khỏi hẳn, di nương đã chết! Trước mắt thứ nữ náo loạn, phu nhân lại bị phủ nha bắt lại, nghe nói vị lão phu nhân thân thể vốn không tốt trong nhà bây giờ đã tức đến hôn mê, ta vừa nghe lang trung trong phủ ông ta đang cầu thuốc nữa cơ.


Hoắc Hiển dừng lại, nhíu mày nói: "Sắp chết rồi à?”
Nam Nguyệt nói: "Nghe nói vốn là quanh năm giữ mạng dựa vào thuốc thang, nhất thời tức giận công tâm nên cũng không phải không có khả năng.


Hoắc Hiển nhìn bộ dáng không cấp thiết này của Nam Nguyệt, không nhịn được xoa xoa xương mày, nói: "Ngươi vào trong cung mời một ngự y nhanh chóng đưa đến Cơ phủ, lúc này nếu Cơ lão phu nhân kia đi, hôn sự này có còn tiến hành nữa không hả?"
Nam Nguyệt ngẩn ra, đúng rồi, nếu Cơ lão phu nhân đi, Cơ đại tiểu thư kia ít nhất phải giữ hiếu một năm, trong lúc này khó đảm bảo không có biến cố gì khác, đến lúc đó Triệu Dung lại suy nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì không còn chưa biết.

Hơn nữa, nữ nhân trong phủ thật sự rất nhiều rất nhiều rồi, nếu một ngày không nghênh đón chủ mẫu vào cửa, chuyện chỉnh đốn đám oanh oanh yến yến này sẽ còn rơi vào trên đầu hắn ta, thật sự quá khó khăn rồi!
Nam Nguyệt nghĩ đến đây cũng không dám xem náo nhiệt nữa, vội vàng mang theo cung bài chạy vào trong cung.

Lúc này Cơ phủ chướng khí mù mịt.

Giang thị quả thật bệnh không nhẹ, nhưng cũng may không có lo lắng về tính mạng, chỉ có lúc tức giận ngã ngửa mặt, trước mắt đã bán thân bất toại không thể động đậy.

Lang trung đang châm cứu, sau khi Cơ Sùng Vọng từ nha môn trở về đã quanh quẩn dưới hành lang Thọ Xuân đường bộ dáng sứt đầu mẻ trán, sức khỏe Cơ Nhàn Dư vặn khỏe lên, nức nở nuốt nước mắt, chỉ hỏi ông ta: "Mẫu thân thế nào rồi? Khi nào mẫu thân có thể trở về?”
Lòng bàn tay Cơ Sùng Vọng ôm trán, lo lắng đến mức nói không ra lời.

Sau khi Cơ Ngọc Lạc hỏi thăm qua sức khỏe của Giang thị liền thảnh thơi lui ra, trở lại biệt viện vừa lúc quản sự đưa tới bốn nha đầu hồi môn, trong đó đang có Quyên Nhi.

Quyên Nhi tự nhiên rất vui vẻ, được tiền lại rất nhanh có thể lấy được tự do, ánh mắt nhìn Cơ Ngọc Lạc đều phóng ra ánh sáng.

Cơ Ngọc Lạc không nhìn nàng ta, chỉ nhìn về phía nha hoàn đứng ở cuối bên phải, sau khi nói vài câu bèn chỉ nàng ấy vào nhà hầu hạ.

Cửa đóng lại, Hồng Sương theo Cơ Ngọc vào nội thất, đợi nàng dừng chân mới chắp tay nói: "Ngọc Lạc tiểu thư, thuộc hạ phụng mệnh chủ thượng bảo vệ tiểu thư an toàn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui